Chương 62 Diệp Mạnh Giác hàn huyên với Diệp Quân một lúc lâu, đến khi thấy đã trễ mới đứng dậy chuẩn bị về nhà. Lúc đi ngang qua phòng khách, Lý Hoa Quyên đứng lên từ ghế sofa, “Mạnh Giác, nói chuyện với mẹ một chút.” Diệp Mạnh Giác hơi khựng lại, lãnh đạm: “Giờ con không muốn nói chuyện với mẹ về bất cứ điều gì, ngay cả khi mẹ muốn thanh minh.” Anh nói xong, tiếp tục đi ra ngoài. Giờ này phút này, Lý Hoa Quyên đã chẳng còn hoảng hốt gì nữa mà bình tĩnh nói: “Nói chuyện chút đi, mẹ sẽ không hại con đâu mà sợ.” Bà không nói ra những lời này thì còn đỡ, nói ra lại càng khiến cho Diệp Mạnh Giác lập tức nổi trận lôi đình. Anh dừng chân lại, chậm rãi xoay người, nhìn Lý Hoa Quyên cười lạnh, “Mẹ nói như vậy, phải chăng con nên cảm thấy may mắn vì con có liên hệ máu mủ với mẹ? Ở trong mắt mẹ, có phải trừ liên hệ máu mủ và gia sản ra thì chẳng còn gì khác cả không? Con nói cho mẹ hay, sau này Tiểu Tư sẽ có con với con, cũng xem như là có quan hệ huyết thống với mẹ đấy chứ nhỉ.” Sắc mặt Lý Hoa Quyên dần dần trở nên trắng bệch, “Mạnh Giác, mẹ là mẹ của con, trong người con đang chảy dòng máu của mẹ, chẳng lẽ mẹ dốc tất cả sức lực để vun vén cho con mà cũng là sai sao? Cho tới bây giờ, trong mắt cha con không hề có con, mà chỉ có Diệp Mạnh Tiêu! Ông ta có từng coi trọng mẹ con ta khi nào chưa? Mẹ không cam lòng! Mẹ thật sự không cam lòng! Dựa vào cái gì mà mẹ hiến dâng sự thuần khiết trong trắng, toàn tâm toàn ý theo ông ta nhiều năm như vậy, lại không thể sánh bằng người đã chết mà lòng ông ta vẫn còn vương vấn kia?” Lý Hoa Quyên càng nói càng kích động, gương mặt trước đó tái nhợt giờ phiếm hồng, “Nếu mẹ không tranh giành thì giờ con đang ở đâu? Nước Mỹ? Hay là ở một cái xó khỉ ho cò gáy nào đó mà tay làm hàm nhai? Còn Diệp Mạnh Tiêu thì sao? Nó là người thừa kế của cái nhà này, cái gì cũng đều là của nó. Con sẽ không có gì hết! Không có gì hết! Vậy thì vì sao con lại oán mẹ? Tại sao lại oán mẹ?” Diệp Mạnh Giác nhìn vẻ mặt càng lúc càng trở nên dữ tợn của bà, lắc đầu, “Con sửa lại cho đúng một chút nhé! Đầu tiên, đó không phải cha ruột của con! Chắc mẹ phải là người hiểu rõ điều này hơn ai hết chứ! Thế thì dựa vào đâu mà đòi ông ấy phải đối xử với con giống như đối xử với anh hai? Dựa vào cái gì, hả? Mẹ phản bội ông ấy, cho dù có xuất phát từ bất kỳ lý do gì thì cũng là phản bội, thế mà còn yêu cầu ông ấy đối xử tốt với con? Trên đời làm gì có đạo lý nào giống vậy? Thứ hai, mẹ lấy cái gì để so sánh với mẹ của anh hai? Bà ấy đã làm gì? Mẹ đã làm gì? Cho đến phút lâm chung, bà ấy vẫn một lòng một dạ suy nghĩ cho cái nhà này. Nếu nói bà ấy có làm sai chỗ nào, đó chính là đã đem cái nhà này phó thác cho mẹ! Đây là việc duy nhất bà ấy làm sai!” Diệp Mạnh Giác lẳng lặng nhìn bà, giọng nói tràn đầy mỉa mai trào phúng, “Còn mẹ, mẹ đã làm gì mẹ nói xem? Dựa vào cái gì mà ông ấy phải quên đi một người tốt như vậy để chỉ nghĩ đến mẹ?” “Ngay cả mày cũng nói như vậy à?” Lý Hoa Quyên đột nhiên cười rộ lên, “Hay, giỏi lắm, con tôi đấy! Đây là con tôi sinh ra đấy! Tao một lòng một dạ vì mày mà tỉ mỉ sắp xếp tất cả những kế hoạch này, toàn là nghĩ cho mày. Thế mà mày còn cắn ngược lại tao, cười nhạo tao như vậy đấy à?” Diệp Mạnh Giác nghe vậy, cười lạnh một tiếng, “Tốt cho con? Thế nào gọi là tốt cho con? Giết chết anh hai chị dâu yêu thương con nhất, phá hoại mối quan hệ giữa con với bé cưng, đó gọi là tốt cho con đấy à? Đặt máy nghe trộm, gắn camera ở văn phòng con, đó là biểu hiện cho tấm lòng yêu thương của mẹ đó hả? Rốt cuộc mẹ có biết cái gì là tốt cho con hay không? Mẹ bớt làm một việc nào là mẹ ban ân rất lớn cho con việc đó đấy.” Diệp Mạnh Giác ngừng lại, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh mà tuyệt tình nói: “Con sẽ không hối hận ông ấy đã làm cha con hơn ba mươi năm, nhưng lại hối hận mẹ làm mẹ con hơn ba mươi năm.” Sắc mặt đỏ hồng vì kích động của Lý Hoa Quyên nháy mắt trở nên trắng bệch, bà nhìn chằm chằm vào Diệp Mạnh Giác, “Mày hối hận tao là mẹ của mày? Mày hối hận tao là mẹ ruột của mày? Mày hối hận…” Bà thì thào lặp đi lặp lại câu này mấy lần, mắt rời khỏi người Diệp Mạnh Giác nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt trống rỗng mờ mịt. Cả cuộc đời bà, đầu tiên là giở mọi thủ đoạn để bắt cho được trái tim của Diệp Quân, sau khi hoàn toàn tuyệt vọng thì lại trăm phương nghìn kế giết chết con trai ông ấy, để nắm mọi thứ trong tay bà. Nhưng mãi cho đến lúc này, bà cũng không biết kết quả mà bản thân mình muốn là cái gì. Tranh giành gia sản ư? Hay là cái gì? Chính bà cũng không rõ lắm! Con trai duy nhất của bà cũng trở mặt thành thù với bà. Vậy kết quả mà bà đeo đuổi là cái gì? Bà làm tất cả những điều kia rốt cuộc có ý nghĩa gì? Chỉ trong nháy mắt bà như già đi cả mười mấy tuổi, ngay cả khi phải ngồi trong trại giam trước đây bà cũng chưa bao giờ trông già nua đến vậy, dùng bước chân tập tễnh lảo đảo đi qua người Diệp Mạnh Giác. Diệp Quân đứng trên bậc thang lạnh lùng nhìn bà, vẫn cái nhìn của người trên cao mà nhìn xuống bà y như trước giờ, ông vĩnh viễn cao xa nơi kia, bà có tiến cách nào cũng không với tới độ cao đó được. Được voi đòi tiên! Đúng là được voi đòi tiên! Bà xưa nay luôn tâm cao khí ngạo, chỉ bất đắc dĩ là gia cảnh quá nghèo khó, mệnh so ra còn bạc hơn vôi. Cuối cùng, khi chiếm được một cơ hội để có thể nở mày nở mặt mà ngẩng cao đầu một ngày rồi, thì nào biết, lòng người đúng là thứ tham lam nhất trên đời này, đã được một điều, lại muốn có thêm một điều khác, xong lại vẫn còn cảm thấy thiếu, vĩnh viễn không có chừng mực! Diệp Mạnh Giác nhìn thoáng qua Diệp Quân thật nhanh. Ông đứng trên đó, ánh mắt tối sầm, nhưng đằng sau vết âm trầm đó vẫn không giấu được dáng vẻ già nua nặng nề của ông lúc này. Đáng lý ra giờ này ông có vợ hiền con thảo quây quần xung quanh, cháu gái ngoan ngoãn nghe lời nũng nịu nơi đầu gối, thế mà giờ đây ông lại lẻ loi một mình. Diệp Mạnh Giác không dám nhìn lâu, bước nhanh đi ra ngoài. Nhấn mạnh chân ga chạy như điên, mãi đến khi về đến trước cửa nhà, anh mới tạm ổn định được nỗi lòng của mình, ngồi trong xe một lúc để thở sâu điều chỉnh cảm xúc trong lòng xong mới xuống xe đi vào nhà. Đường Duyệt đã ở trong nhà. Dạo này, hễ không có chuyện gì thì anh lại chạy tới đây chơi với cô, vốn anh đã có ý nghĩ như vậy trong bụng, nên sau khi được sự cho phép của Diệp Mạnh Giác thì càng siêng năng lui tới. Diệp Tư ôm con mèo ngồi cuộn chân trên ghế sofa đơn, khóe miệng lấp ló nụ cười thản nhiên, chăm chú nghe Đường Duyệt nói chuyện. Ánh lửa trong lò sưởi chiếu ánh sáng hồng hồng trên gương mặt cô. Đường Duyệt thì đang đứng ở một bên, mặt mày hớn hở, nói năng hăng say. Diệp Mạnh Giác kéo mở cà vạt trêu cô, vừa đổi giày vừa nói: “Nói cái gì mà cao hứng thế?” Diệp Tư thấy anh về, ném mèo con trong tay, sôi nổi chạy lại đưa tay giật cà vạt của anh, ánh mắt lung linh tràn đầy sắc màu, lưng đưa về phía Đường Duyệt nên đôi môi kiều diễm tự do hướng sang anh chụt chụt đầy mị hoặc. Lập tức, cơ thể Diệp Mạnh Giác phừng lên một ngọn lửa. Nhóc con giật cà vạt của anh xong liền cười khanh khách chạy tránh ra. Đường Duyệt vẫn đứng tại chỗ, thấy ánh mắt của Diệp Mạnh Giác tối sầm lại thì không hiểu ra sao.”Diệp đại ca, sao thế?” Diệp Tư sợ Diệp Mạnh Giác nói gì, vội vàng cướp lời: “Anh ấy đói bụng.” Nói xong lại giật mình bởi cảm thấy câu trả lời này rất… ái muội, vội vàng giải thích: “Đúng là đói bụng rồi mà.” Đường Duyệt quái dị nhìn cô một cái, rồi lại trở nên mất tự nhiên dời ánh mắt sang chỗ khác. Mặt Diệp Tư nháy mắt đã đỏ hồng lên tận chân tóc, câu giải thích cũng chẳng rõ ràng gì, mà càng giải thích lại càng tà ác hơn. Diệp Mạnh Giác hơi hơi giần giật khóe miệng, bé con này thật là. “Đúng là đói bụng thật, tối nay dì Thái nấu món gì ngon không?” Diệp Mạnh Giác giải vây cho cô. “Người ta đi nhìn xem.” Bé con lập tức hùa theo, vô cùng lo lắng chạy vào trong bếp. “Hôm nay cô ấy thế nào?” Diệp Tư mới vừa đi khỏi, Diệp Mạnh Giác đã nhỏ giọng hỏi. “Tốt lắm, tâm trạng khá hoàn hảo.” Đường Duyệt nói, chần chờ thêm một câu, “Tuy nhiên, nghe nói ngày mai thầy Tô Mân Ngôn có hẹn với cô ấy.” “Hẹn cô ấy?” “… Ừ, nói là muốn đưa cô ấy đi chơi cho bớt buồn, lúc nãy em nghe họ nói thế qua điện thoại.” Đường Duyệt chợt có cảm giác sâu sắc rằng mình y như một tên gián điệp hai mang, còn bồi thêm một câu, “Thế nào chút nữa tiểu Tư cũng sẽ nói cho anh biết.” Trên thực tế, Diệp Tư quả thật có ngoan ngoãn nói cho Diệp Mạnh Giác việc này, tuy nhiên cách nói hơi khác với Đường Duyệt một chút, bảo là lớp có hoạt động ngoại khóa ngoài trời. Diệp Mạnh Giác cũng không truy cứu làm gì, mặc kệ thế nào, cứ có gì đó có thể làm cho cô bớt đi nỗi bức bối trong lòng cũng đều tốt cả. Nhưng cái chính ở đây là, trong lòng anh hơi có chút đau đớn, ở lúc cô khổ sở đau lòng thế này mà người sát cánh bên cô lại không phải là anh. Theo thường lệ, Diệp Tư uống cạn ly sữa mà Diệp Mạnh Giác bưng tới cho cô trước khi đi ngủ. Tính ra thì cũng sắp đến sinh nhật của cô rồi! Nhớ hồi trước khi đính hôn anh đã từng nói, đợi cho đến khi vừa qua khỏi sinh nhật cô thì lập tức làm giấy đăng ký kết hôn, trong lòng Diệp Mạnh Giác cảm thấy một tia cay đắng, bởi anh đoán chắc rằng dưới tình huống hiện tại, bé con sẽ không muốn tiến hành hôn lễ với anh đâu. Trong bóng đêm, Diệp Mạnh Giác trằn trọc mãi không ngủ được bèn đứng dậy sờ soạng lôi từ trong ngăn kéo ra một gói thuốc lá, nhưng rồi nhớ mình đã từng hứa với Diệp tư là sẽ không hút thuốc nữa, nên lại đi đến trước bàn trang điểm, dẫm chân mở nắp thùng rác, quăng gói thuốc lá vào. Anh đứng mê man trước bàn trang điểm mất một lúc, hoàn toàn mất phương hướng không biết tiếp theo phải làm gì. Ngoại trừ việc nhất định phải làm cho Lý Hoa Quyên hoàn toàn mất hy vọng, liệu anh còn có thể làm được cái gì? Ngồi xuống chiếc ghế trước bàn trang điểm, Diệp Mạnh Giác kéo ngăn kéo nhỏ bên trái bàn trang điểm ra, bên dưới tầng tầng lớp lớp các gói bông hóa trang có giấu hai gói thuốc. Anh không biết cô học hút thuốc khi nào, có lẽ là đã bắt chước học theo Kiều Hoa Hoa từ trước, nhưng nhất định lúc đó là do các cô nhất thời tò mò, còn cô thật sự hút thuốc thật ra mới từ thời gian gần đây thôi. Có một vài buổi tối, cô lật tới lật lui trên giường, đợi đến lúc nửa đêm anh đã ngủ say mới đứng dậy, trốn vào trong toilet hút thuốc. Diệp Mạnh Giác đóng ngăn kéo lại, ngồi sửng sờ tại chỗ một lúc lâu, rồi một lần nữa mở ngăn kéo, lấy hai gói thuốc kia ra. Chúng tiếp tục theo bước gói thuốc trước của anh vào trong thùng rác. Diệp Tư mơ mơ hồ hồ gọi anh. Anh bị tiếng kêu của cô làm cho trái tim mềm yếu hẳn, lại lên giường một lần nữa, ôm lấy cô từ phía sau, bàn tay to lần ra trước ngực cô nắm lấy một bên vú mềm mịn, chơi đùa nắn bóp lúc nhẹ lúc mạnh. Khi cảm giác được là mình đã sưng lớn, anh lấy một bàn tay lần dọc theo mông của cô tiến vào bên trong, tìm được hạt châu nơi bí mật của cô, nhẹ nhàng vuốt ve liên tục. Cho dù là đang ngủ mơ nhưng thân thể Diệp Tư vẫn mẫn cảm như khi tỉnh táo, rất nhanh đã có một dòng chất lỏng nong nóng mãnh liệt tràn ra. Tay anh vẫn tiếp tục nắn vuốt nơi mật hạch, khi biết cô đã sẵn sàng, anh sốt ruột khó mà kìm lòng liền nâng một bên chân của cô lên, từ phía sau vọt vào, tự thân vận động làm suốt một buổi tối. Sáng hôm sau, sau khi Diệp Tư tỉnh lại thì mơ hồ cảm thấy sao cơ thể mình là lạ thế nào, vừa định đứng dậy thì thấy cả người đau như giần, vội vàng vén chăn lên nhìn thì thấy toàn thân đầy những dấu bầm tím cái nông cái sâu. Mặt cô xẹt một cái đỏ lên như gấc, nghĩ ngay nhất định đêm qua Diệp Mạnh Giác đã nhân lúc cô ngủ say mà ra tay với cô rồi. Nghĩ vậy, cô không khỏi phát sinh hoài nghi. Bình thường, cô không phải là người ngủ sâu, lúc nhỏ chú còn cười nhạo cô là cầm tinh con chó, bởi vì chỉ cần một chút động tĩnh là cô có thể tỉnh ngay. Thế thì tại sao tối qua anh ép buộc ghê gớm như vậy mà cô lại hoàn toàn chẳng biết gì? Cô còn đang suy nghĩ, Diệp Mạnh Giác đã bước ra từ trong phòng tắm. Anh vừa tắm xong, tóc còn ướt chèm nhẹp nhỏ nước lỏng tỏng, thân trên để trần đứng giữa ánh nắng ấm áp buổi sớm mai, lộ rõ cơ bụng căng đầy và cánh tay mạnh mẽ, khiến Diệp Tư nhìn mà không nén nổi mặt hồng tim đập. Nhớ tới cánh tay kia của anh thường xuyên kéo mông nhỏ của cô mà ra sức, cô càng miệng đắng lưỡi khô. Diệp Mạnh Giác cầm khăn lông trắng chuẩn bị lau tóc, thấy mắt Diệp Tư luôn chằm chằm dõi theo anh, hai bên má hiện sắc hồng ửng thì trong lòng vui mừng hết sức, mở miệng chọc cô: “Bé cưng, nhìn cái gì thế?” Diệp Tư ấp úng: “Không… có…” rồi vội vàng dời ánh mắt sang chỗ khác, quét loạn ngang dọc trong phòng, rồi lại lén lút dời về chỗ cũ, vừa đúng đụng phải ánh mắt tràn đầy ý cười vui vẻ của Diệp mạnh Giác. Diệp Tư lại lập tức có tật giật mình, chuyển ánh mắt đi lần nữa. Gương mặt của anh chậm rãi gí sát lại gần, đến cách mặt cô chỉ 1cm thì dừng lại, “Thích hả?” Diệp Tư khụ một tiếng, không trả lời. “Bé cưng thích nhìn chú trần truồng hả?” Nói xong, cái quần lập tức rơi xuống đất. Diệp Tư nhìn sang vừa thấy cặp chân thon dài rắn chắc của anh vốn bị quần dài che lại giờ đã bày ra ngay trước mặt cô, “Sao bé cưng không nói chú biết sớm, thích thì chú ngày nào cũng cởi trống trơn cho bé cưng xem.” Diệp Tư nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp: “Không… Không có mà.” “Thế à?” Diệp Mạnh Giác nhướn mày thật cao, nhìn lại cơ thể mình ra vẻ hơi thoáng thất vọng một chút, nói bằng giọng mất mát, “Bé cưng thật sự ghét bỏ vì chú già đi rồi sao?” Diệp Tư vội vàng sẵng giọng nạt: “Làm gì có, chú lại nói bừa! Có đâu!” “Chính vì chú lớn hơn bé cưng nhiều như vậy, bé cưng nhất định là ghét bỏ chú mới không thích nhìn.” Diệp Mạnh Giác nói tới đây, lại biểu hiện uất ức vô tội. Diệp Tư không biết anh nói vậy là muốn cố ý dỗ cô, vội vàng nói: “Làm gì có! Chú chỉ lớn hơn người ta mười lăm mười sáu tuổi thôi mà, người ta chính là thích chú như vậy đó. Nhỏ thêm chút nữa người ta không thích đâu.” Diệp Mạnh Giác cải chính: “Đúng mười lăm tuổi, không phải mười sáu tuổi.” Anh bày ra vẻ mặt nghiêm túc mà đáng yêu, Diệp Tư nhìn thấy yêu quá không nhịn được mà cắn một phát lên mặt anh. “Bé con là cún con đấy hả? Sao dạo này thích cắn người vậy?” Diệp Mạnh Giác ôm cổ cô, “Có thích hay không? Nói, có thích hay không?” “Thích gì?” Diệp Tư giả ngu. “Đương nhiên là thích thân thể của chú.” Diệp Mạnh Giác nắm bàn tay nhỏ bé của cô trong tay mình, đặt lên trên người anh, vuốt dọc từ cổ xuống, “Thích không? Thích chỗ này không? Hay là chỗ này?.” Trong phòng độ ấm rất cao, chỉ trong chốc lát mà Diệp Tư đã đổ mồ hôi ướt đẫm, cô không chống cự mà tự nhiên xuôi theo trầm luân dưới ánh mắt sáng quắc của anh “Thích, hễ cái gì của chú cũng đều thích…”