Được! _ Hyung...không phản đối sao? – Junsu một lần nữa nhắc lại câu hỏi quan trọng mà mình đã từng nói với Heechul trước hắn. _ Sao phải phản đối? Hắn vừa nói vừa đưa tay chỉnh lại cái áo choàng đang quấn quanh người cậu, để nó không bị tụt xuống thêm nữa. Lúc đấy dạy dỗ xong rồi mà cậu vẫn còn dư nhiều sức quá, vì vậy hắn đã quyết định dạy thêm vài bài nữa, thẳng cho đến khi Jaejoong thiếp đi vì mệt mới thôi. Vốn định bế cậu về phòng nghỉ ngơi thì gặp Junsu ở đây, dù sao cũng không thể cứ thế mà bỏ mặc nó được, thế nên hắn quyết định sẽ đứng lại nghe Junsu nói một chút. _ Ờm...nhưng em tưởng... - Junsu liếc mắt thấy cử chỉ âu yếm mà hắn dành cho con người đang say ngủ kia, trong đầu bỗng hiện ra cảnh tên nham nhở ấy cũng có những hành động tương tự với mình, không khỏi rùng mình một cái -...em tưởng hyung không ưa Yoochun cơ mà... _ Không ưa, chưa bao giờ ưa... - Bởi vì đó là một Hunter, hơn nữa còn là kẻ từng làm Junsu bị thương. _ Vậy tại sao lại đồng ý cho em đi? – Nó đã biết trước hắn chẳng ưa gì gã, vì thế mới thắc mắc, sao hắn có thể nói lời đồng ý nhanh như vậy? _ Đó là sự lựa chọn của ngươi, ta không có quyền ngăn cản – Dù sao hắn cũng vui là nó đã đến hỏi ý kiến mình, chứ thực chất Junsu qua cái tuổi cần các hyung cho phép làm một điều gì đấy rồi. Đặc biệt là việc liên quan đến cảm xúc mà chỉ bản thân nó mới biết rõ, người ngoài lại càng không nên xen vào – Hãy làm theo những gì trái tim nói... _ Hyung... - Junsu nheo mắt nhìn hắn, gương mặt biểu lộ rõ sự ngưỡng mộ - Thực ra hyung không có khô khan như người ta nghĩ... _ Ta vốn không khô khan! _ Chỉ là giờ mới bộc lộ ra chứ gì... - Junsu thích thú cười, không quên đưa mắt nhìn Jaejoong đang cuộn lại trong vòng tay hắn. Có phải khi yêu vào, ai cũng sẽ thay đổi không? – Theo như những gì hyung nói, kẻ đó đã tỉnh lại... _ Đừng can thiệp vào trận chiến ấy... Bất cứ Vampire nào bị gươm bạc chém đều sẽ tan xương nát thịt, chỉ trừ hắn là phải đâm xuyên qua tim mới hạ được, bởi vậy về cơ bản mà nói thì cuộc chiến này chẳng Vampire nào có thể giúp hắn, kể cả nó và y. _ Ít nhất em cũng muốn làm điều gì đó... - Junsu khoanh tay trước ngực, nghiến răng nói – Như việc đi tìm và bắt những cô em gái phản bội kia về chẳng hạn? Nó và Heechul đã đi hỏi Soochan, và họ vô cùng sững sờ khi nghe con bé ngại ngùng tiết lộ một khả năng đáng sợ mà quỷ nữ có thể dùng với bất kỳ người đàn ông nào. Hình ảnh tên Hunter mắt trắng cánh đen Junsu từng nhìn thấy nhanh chóng giúp nó hiểu rõ những gì quỷ nữ đã làm. Không còn nghi ngờ gì nữa, năm quỷ nữ đấy chính là hung thủ trong việc khiến các Hunter khu Đông nổi điên lên chém giết lẫn nhau, đồng thời chính chúng cũng lấy đi gươm bạc! Cho dù Junsu không thể hiểu nổi lý do của sự phản bội đó, nhưng nó nhất định sẽ bắt chúng phải trả giá cho việc làm này. _ Lo mà đi phiêu dạt cùng tên Hunter kia ấy! Hắn chỉ cười khẩy một cái, dù sao kẻ nọ cũng đã thức dậy rồi, mà những quỷ nữ ấy, hắn lại chẳng bao giờ để tâm đến. _ YA, em chắc chắn sẽ lôi cổ bọn chúng về đây cho hai hyung xử lí! Junsu khẳng định chắc nịch. Yoochun rời khỏi chỗ này là vì không thể chịu nổi việc ở chung cùng các Vampire khác ngoài nó, còn lại thì chỉ cần ra ngoài kia, việc đi đâu về đâu đều do nó quyết định hết. Junsu nói sẽ cùng đi truy tìm quỷ nữ, đảm bảo tên đấy sẽ răm rắp nghe theo ngay! _ Tuỳ ngươi! - Hắn chẳng mấy mặn mà với việc tìm mấy quỷ nữ đó về, liền hờ hững đáp lại. _ Hơn nữa hyung... - Giọng Junsu bất chợt trở nên trầm xuống – Hyung có biết, Yoochun đã nói rằng, Hunter Vương rất có thể là một trong những con người ở bên chúng ta... _ Có ý gì? - Hắn nhướn mày hỏi. _ Không có gì, em chỉ muốn nói trước vậy thôi, hơn nữa còn giống như kiểu hai linh hồn cùng tồn tại trong một thể xác ấy, thực sự rất khó để phát hiện ra kẻ đó đang trong lốt của ai... - Junsu đã phải đe doạ, quát tháo, dụ dỗ, thậm chí ăn vạ trước tên Yoochun kia mới có thể biết được những thông tin quý giá này. _ Đã biết... - Vậy mà hắn lại chỉ nhẹ nhàng buông một câu như vậy. _ YA, HYUNG LÀ ĐỒ VÔ TÌNH! - Ít nhất cũng nên bày ra bộ mặt lo lắng cho nó vui chứ! _ Ư...ư... - Người nào đó vì Junsu bất chợt to tiếng mà bị giật mình, gương mặt lập tức cau có lại, thậm chí còn giãy dụa khó chịu. _ Không sao, không sao... - Hắn lập tức đưa tay vỗ lưng an ủi cậu, đoạn quay ra liếc nhìn Junsu. _ Được rồi, được rồi... - Junsu cũng tự giác hạ giọng, giơ hai tay lên phẩy phẩy – Em đi... _ Lần sau về... - Hắn bỗng dưng nheo mắt nguy hiểm -...bảo tên Hunter ấy qùy xuống xin ta cho phép được cưới ngươi... Có ai đó muốn hại kẻ khác thê thảm giống mình, liền lợi dụng thân phận bắt ép người quá đáng. _ À... - Junsu cố nén cười, đương nhiên nó đã được Heechul rỉ tai ít nhiều về hành động quá mức hoành tráng kia, nên thông cảm - Được, em sẽ bắt Yoochun phải làm... _ Tốt... Khoé môi hơi nhếch lên, sau đó nhanh chóng xoay người đi mất. Nếu có thể từ bỏ tôn nghiêm mà quỳ xuống, tức là đã thực sự rất yêu, như tình yêu mà hắn đã dành cho búp bê của mình vậy. Chẳng biết tên Hunter kia có thể làm thế không, nhưng dù sao...hắn cũng mừng là Junsu đã tìm được người khiến trái tim nó phải bối rối... ... _ E hèm... - Yoochun húng hắng lấy giọng, giả vờ nheo mắt nhìn thân hình quen thuộc phía đối diện – Xin hỏi kia có phải là Dã Vương, một Vampire cực kỳ dễ thương và hung dữ đấy không? Ngài ra đây làm gì vậy? _ PARK YOOCHUN! - Vị Vampire vương đó không hề để tâm đến câu hỏi ngớ ngẩn của gã, ngược lại chỉ hét lên một tiếng rồi xông thẳng lên. _ DONGHAE, CHE MẶT VÀO! - Trước khi bị kẻ địch tấn công, Yoochun không quên quay ra hét lên dặn dò nhóc một câu. _ Vâng! Nhóc ngoan ngoãn gật đầu, sau đó thì tự giác bịt kín mắt mình. Tuy rằng không nhìn thấy gì, nhưng mà những tiếng động đang vang lên đủ để nhóc tưởng tượng được chuyện gì đang diễn ra. À, có tiếng hyung kia la mắng quát nạt, còn Yoochun hyung thì liên tục kêu đau, kiểu này chắc Chun hyung đang bị đánh rồi. Donghae hé mắt nhìn qua kẽ tay, quả nhiên Chun hyung của nó đang bị đè xuống đất đấm tới tấp, thật thảm. Chắc là Chun hyung lại gây chuyện gì đây, chứ hyung kia hiền lắm, hyung ấy lúc nào cũng dịu dàng với nhóc cả, nhóc rất quý hyung ấy... Ủa, sao tự dưng không nghe thấy gì nữa vậy? À không, nếu nghe kỹ sẽ thấy có mấy tiếng kì cục lắm, Donghae lại mở hé mắt ra nhìn, chỉ thấy hình ảnh hai người nào đó đang hôn nhau say đắm... Đây là lý do Chun hyung bảo mình che mặt vào sao?... ... Ngôi nhà hoang tồi tàn này chính là nơi mà Hanyeon cùng mấy quỷ nữ dùng để trú ẩn. Hiện giờ cả đám đang ngồi bực tức chờ đợi tên Hunter Vương kia đến. Rõ ràng máu của thằng nhóc phù thuỷ đã rơi xuống rồi, gươm bạc cũng có phản ứng rõ rệt rồi, vậy mà mấy ngày liền không thấy kẻ nào ra đây cả. Chẳng nhẽ Hunter Vương cần nhiều thời gian như thế để xác định được vị trí của gươm bạc sao? Nếu thực là vậy thì thật đáng lo ngại, bởi vì hiện giờ sức mạnh của Chúa tể Vampire đã hồi phục gần hết, còn kẻ đó đến sức mạnh để tìm kiếm vũ khí của mình cũng không có, làm sao hạ được Chúa tể Vampire đây? Hanyeon không khỏi vừa lắc đầu vừa lầm bầm chửi rủa. _ Đều là tại ngươi... - Có vẻ như Seulyo đã mất hết kiên nhẫn, gương mặt căm phẫn hướng về phía Hanyeon - Tự dưng nuôi mộng lật đổ Chúa tể, sau đó còn lôi cả bọn ta theo! _ Đúng đấy! – Shintae ấm ức từ lâu, giờ thấy có cơ hội để xỉ vả Hanyeon thì lập tức nhảy vào - Ngươi đã quá mơ mộng rồi! Mà rốt cuộc con người kia có chỗ nào hay ho chứ, nhìn đần chết được... _ Rõ ràng chỉ là một con người vô dụng... _ Im đi! – Hanyeon trợn mắt quát lên - Nếu còn nói về người đó như vậy, ta nhất định sẽ sai Taekoong cắt lưỡi các ngươi! _ Hừ... Hai ả quỷ nữ kia nhanh chóng ngậm miệng, không quên ném một ánh mắt uất hận về phía Hanyeon. Mà trong khi không khí đang căng thẳng như vậy, bên ngoài đột nhiên lại phát ra một tiếng động. Soạt ~ _ Kẻ nào? Hanyeon vội đứng lên, liếc mắt nhìn Taekoong ý bảo ra thăm dò. Tên Hunter to lớn lập tức bước ra ngoài, tuy nhiên vài phút sau, người bước vào lại không phải là gã. _ Ngươi...ngươi... Không chỉ có Hanyeon, mà cả Shintae lẫn Seulyo đều rất sửng sốt trước sự xuất hiện của kẻ vô cùng quen thuộc này. _ Sao ngươi tìm được chỗ này... - Hanyeon kinh hãi lắp bắp. _ Đương nhiên là nhờ nó. - Kẻ vừa đến cười khẩy một cái, sau đó chậm rãi đi về phía gươm bạc, hiện giờ đang được cắm vào một khối đá lớn. Phực ~ Gươm bạc vô cùng sắc bén, có thể dễ dàng xuyên qua cả những tảng đá cứng rắn. Tuy nhiên cắm vào thì dễ mà rút ra thì khó, kẻ có thể một tay rút gươm bạc ra dễ dàng như không thế này, còn có người thứ hai sao? _ Ngươi...ngươi chính là Hunter Vương? – Đôi mắt của ba ả quỷ nữ bấy giờ đã trợn to đến mức cực hạn. _ Ngạc nhiên quá hả? - Kẻ đó vừa đưa gươm bạc lên xem xét, vừa chậm rãi hỏi lại. _ Ta cứ nghĩ...ngươi đến bắt bọn ta... Seulyo thở hắt ra một hơi, may mắn, còn tưởng Chúa tể đã phát hiện ra chỗ trốn của bọn chúng, sau đó sai người này đến bắt lại. _ Ha ha ha...thật không ngờ... Hanyeon sau khi lấy lại được bình tĩnh thì lập tức cười to, đây đúng là một bi kịch! Chúa tể ah, Dã Vương ah, Huyết Vương ah, ai trong các ngươi có thể hình dung ra nổi tấm bi kịch này đây? _ Ngươi... - Thanh gươm bạc đột nhiên chĩa vào Hanyeon, kẻ đó nhếch môi nhìn ả nói – Có biết nhiều về sự hồi sinh của ta không? _ Sao cơ? – Hanyeon hiện giờ đã cười đến không đóng nổi miệng, hoàn toàn không để ý đến thái độ của kẻ trước mặt. Là người quen, rất quen! Thế này việc lật đổ Chúa tể sẽ dễ dàng biết bao -...Ha ha...biết không nhiều... _ Hừ... - Kẻ đó nghiêng đầu nhìn ả, đôi mắt híp lại, chậm rãi nói – Ngươi có biết, cơ thể này từ khi sinh ra đã có hai linh hồn song song tồn tại, tuy nhiên linh hồn của ta phải đến khi lời nguyền kia được hoá giải mới có thể cùng điều khiển cơ thể này không? _ Ý ngươi là sao? - Cảm thấy ánh mắt mà Hunter Vương đang nhìn mình có gì đấy không đúng, Hanyeon cảnh giác hỏi lại. _ Ý ta là... - Đôi mắt kẻ đó bỗng dưng loé lên một tia sắc lạnh - Tất cả những gì diễn ra từ trước đến giờ, ta đều biết hết...cả kể việc...của Hunter khu Đông... Sắc mặt Hanyeon nhanh chóng trở nên trắng bệch, ả tất nhiên hiểu được những gì kẻ đó đang ám chỉ. Ả lùi vội về phía sau, vội vàng kêu to _ CHÍNH TA ĐÃ ĐÁNH THỨC NGƯƠI... Phập! Gươm bạc đột ngột hạ xuống, một cánh tay của Hanyeon theo vết chém ngọt xớt đó mà đứt lìa, máu tanh rất nhanh bắn ra xung quanh. _ AAAAAAA... - Hai quỷ nữ còn lại kinh hoàng ôm nhau hét toáng lên, thế là thế nào? THẾ NÀY LÀ THẾ NÀO? _ Thuộc hạ của ta cũng có thể đánh thức ta... - Nghếch mắt nhìn quỷ nữ cả người bê bết máu đang run rẩy lui về phía sau, kẻ đó chậm rãi nói -...không sớm thì muộn ta cũng sẽ thức dậy...tại sao ngươi lại ngây thơ đến mức nghĩ rằng, ngươi giúp ta tỉnh dậy thì ta sẽ biết ơn ngươi... _ Không thể...không thể... Hanyeon lê gối nhích dần ra phía sau, ả đã tính toán sai rồi sao? Ả đã làm sai bước nào? Hunter...Hunter khu Đông, đúng rồi, Hunter khu Đông là thuộc hạ của kẻ đó, ả đã thảm sát toàn bộ bọn chúng... Là vì chuyện đấy...chuyện hai linh hồn tồn tại song song...Hunter Vương vốn luôn biết tất cả mọi việc đang diễn ra...nhưng Hanyeon lại không biết điều ấy. Chính vì vậy, khi mà ả dự tính sẽ đổ tội cho Chúa tể Vampire, rằng hắn không chỉ san bằng ba khu Hunter kia, mà còn giết sạch Hunter khu Đông, thì Hunter Vương đã biết hết. Thậm chí còn dùng thân thể ả để thử độ sắc bén của gươm bạc. Ả không cam tâm, hoàn toàn không cam tâm! _ Ta...sẽ giúp ngươi...ta sẽ giúp ngươi...giết Yunho... Cái đau nhức ở bờ vai hiện giờ không là gì so với sự sợ hãi trong lòng. Hanyeon sợ...sợ sẽ phải chết khi chưa có được người ấy...sợ sẽ phải bỏ mạng ở nơi đây...nơi không có người ấy... Phập ~ Gươm bạc một lần nữa không do dự hạ xuống, dễ dàng đem cơ thể Hanyeon cắt làm hai. _ Ta không yếu đuối đến độ nhờ kẻ phản bội giúp sức... Hunter Vương lạnh lùng nhìn cái xác đang dần bị tiêu huỷ của Hanyeon, cảm thấy ả thật đáng thương. Tuy rằng không rõ vì lý do gì ả ta làm vậy, nhưng đến phút cuối vẫn cố lưu luyến nhìn về một phía, có lẽ đây cũng là một kẻ si tình... Giống như linh hồn đang tồn tại trong cùng một thân thể với ta vậy... Một linh hồn bị tổn thương vì tình...sẽ là linh hồn yếu đuối nhất... Ta đã nghĩ mình cần không ít thời gian để khống chế linh hồn này, khi mà kẻ đó vốn rất trung thành với Chúa tể Vampire... Nhưng may mắn thay, cậu ta đang bị tổn thương... Vậy nên...mọi chuyện đã trở nên thật dễ dàng... _ AAA...HANYEON! – Shintae điên dại gào lên khi thấy Hanyeon bị giết một cách thê thảm dưới tay kẻ đó. _ Tiếp đến sẽ là các ngươi... Gươm bạc đổi hướng, chĩa thẳng vào hai quỷ nữ còn lại. Bọn này thậm chí còn đáng chết hơn, chỉ là những kẻ ngu ngốc làm theo lời chỉ huy của kẻ khác. _ KHÔNGGGG! – Seulyo và Shintae vội vã chạy ra phía ngoài cửa, thế nhưng lập tức bị chặn lại – TAEKOONG? Mắt gã không còn trắng dã, đôi cánh đen sau lưng cũng biến mất. Vậy là...vậy là Hunter Vương đã hoá giải phép thuật mà Hanyeon gieo trên người gã rồi sao? _ Chủ nhân... - Taekoong xách hai quỷ nữ đang vùng vẫy ném đến trước mặt Hunter Vương -...nên xử lý sao đây? _ Hừm... - Kẻ đó nhíu mày im lặng một chút, giống như đang suy nghĩ cái gì đấy, rồi chậm rãi nói -...đột nhiên ta lại nghĩ ra một kế hoạch... Trước đây Hunter Vương đã từng ra chỉ thị với các Hunter, rằng hai tháng sau khi Chúa tể Vampire thức dậy bọn chúng mới được để ngài hồi sinh. Bởi vì sức mạnh của Chúa tể theo 5000 năm ngủ vùi đó mà tiêu tán hết, còn Hunter Vương gần nửa sức mạnh là nằm trong gươm bạc, thế nên chẳng cần mấy thời gian là có thể lấy lại toàn bộ sức mạnh. Tuy nhiên, điều khiến Hunter Vương không ngờ được chính là, cơ thể này từ lúc bé đã được một Vampire Vương đem về lâu đài, thậm chí còn giúp nó trở thành nửa người nửa Vampire. Một nửa dòng máu Vampire không ngừng chảy trong người suốt bao năm qua như một liều thuốc độc đối với linh hồn của Hunter Vương, từng chút từng chút một ăn mòn sức mạnh kẻ đó. Thật là trớ trêu, để rồi đến lúc Hunter Vương chính thức thức dậy, sức mạnh còn lại hoàn toàn không đủ để đương đầu với Chúa tể Vampire. Vậy thì phải làm gì? Khi mà so tài bằng sức mạnh đã là điều quá mạo hiểm? Cho dù không muốn, nhưng kẻ đó buộc phải khiến trận chiến này rẽ sang hướng khác. Nói gì thì nói, dù sao Hunter Vương cũng không phải là kẻ duy nhất trở nên thê thảm sau bao nhiêu năm. Ông trời như đang dành cho kẻ đó một chút công bằng, khi vô tình đẩy vị Chúa tể lãnh khốc kia rơi vào lưới tình. Đúng thế... Có một điều mà tất cả mọi người đều có thể nhận thấy... Đó là một khi đã sa vào lưới tình, tức là Chúa tể Vampire đã tự tạo cho mình một điểm yếu... Và điểm yếu đó, mang tên...Kim Jaejoong. _ Taekoong, giúp ta làm việc này... ... Đáng sợ...nhìn hiền như vậy mà đáng sợ quá... Trời ơi, mụ quỷ nữ đã hành mình lên bờ xuống ruộng lại có thể bị kết liễu dễ dàng thế sao? Ôi không, nhẩm lại một lượt nữa nào, thần chú tàng hình, gì nhỉ? Itacootebirnatt...đúng rồi...hết tác dụng một cái là phải đọc ngay... Thực sự là ngàn lần xui xẻo, chỉ vì tên Hunter chết tiệt đó ra tay quá mạnh khiến chân mình không thể cử động nổi, vậy nên mấy ngày nay mới phải lê lết ở đây trộm thức ăn thừa của chúng. Cuối cùng lại lỡ chứng kiến cái cảnh đáng sợ này! Nếu như tên mới đến kia phát hiện ra mình thì sao? Chắc chắn thanh gươm đó sẽ lướt qua người mình, và...ôi không, Hongki, mày mấy ngày rồi vẫn chưa đánh răng, ngộ nhỡ đúng thế thật...nhẩm lại lần nữa nào...Itacootebirnatt...itacootebirnatt... ... _ Changmin, bụng hyung thủng một lỗ luôn rồi này! - Jaejoong vì không thể chịu nổi cách mà thằng em đang nhìn chằm chằm vào bụng mình nên đã cau có nhắc khéo một câu. _ Hyung... - Changmin bấy giờ mới hô lên– Hyung thực sự có siêu năng lực này sao? _ Hyung cũng chỉ là nạn nhân thôi... - Cậu nén một tiếng thở dài, bi ai cầm quả khế lên khẽ cắn – Yunho mới là người có siêu năng lực đấy chứ...giải thích nãy giờ rồi mà... _ Thật tình... - Changmin vừa với tay lấy khế trên bàn vừa tặc lưỡi nhìn bụng Jaejoong -...vậy sao mà sinh đây? Mổ bụng hả? _ Ờm... - Đang chăm chú gặm khế, nghe Changmin bảo vậy cậu cũng thấy hơi giật mình, phải mổ bụng thì... _ Mà chắc tên đó sẽ không để hyung chết đâu...err...– Changmin mặt mũi co rúm giơ quả khế trong tay ra kinh dị nhìn. Chua muốn chết! Lúc này hai anh em đang ngồi nói chuyện ở khu vườn quen thuộc trong lâu đài. Đã gần một tuần kể từ ngày Jaejoong hyung được người ta rước đi, cũng gần một tuần Changmin trăn trở tò mò về cái thai mà hyung mình đang mang. Thực ra lúc ba mẹ kể lại, họ có vẻ cũng chẳng tin lắm, họ bảo bởi vì Jaejoong là người tình của Chúa tể Vampire nên mới có khả năng đó. Nhưng mà nhìn vẻ mặt ai cũng đều rất mơ hồ, chắc chắn là còn vô vàn thắc mắc xung quanh em bé trong bụng Jaejoong hyung, thế là Changmin liền xung phong nhận nhiệm vụ đi điều tra. Tranh thủ hai ngày cuối tuần được nghỉ học, Min đã đến lâu đài này, vừa để thay ba mẹ coi cuộc sống của Jaejoong hyung có ổn không, vừa để tìm hiểu vụ em bé rồi về báo cáo lại với ông bà Kim. Còn làm thế nào có thể vào được đây ấy hả? Đơn giản thôi, đúng 12 giờ đêm đứng ở con phố tối nhất, nguy hiểm nhất chờ, thế nào chẳng có tên Vampire sà xuống tóm đi. Khoảng thời gian Changmin ở trong lâu đài này quậy phá là không nhiều, nhưng mà đủ để tất cả những Vampire thuộc hạ nhớ mặt nó, vậy nên đứng chờ như vậy chỉ như đang chờ taxi thôi. Giờ nghĩ lại mới thấy mọi việc thật buồn cười, trước kia bị bất đắc dĩ bắt về lâu đài làm mồi cho Vampire, giờ lại tình nguyện đứng đợi cho Vampire đến đón mình. Trước đây cảm thấy toà lâu đài này như địa ngục chỉ muốn rời đi, giờ lại ung dung ra ra vào vào để thăm anh trai cùng cháu ruột. Mọi việc trở nên tốt đẹp như vậy là vì cái gì? Không phải nhờ vào kế hoạch kia của Min sao? Cứ mỗi lần nghĩ là một lần tự hào, tuy rằng vẫn không phục lắm khi Jaejoong hyung cuối cùng vẫn thuộc về tên ác ma kia, nhưng ít nhất mọi việc đã không còn rắc rối như trước, đều là nhờ Min đấy... Cơ mà...cứ nghĩ đến ai đó lòng lại xìu xuống. Cũng muốn gặp lại cậu ta lắm chứ...nhưng phải làm sao đây? Tự dưng bây giờ hai người lại có khoảng cách, Min cũng chẳng hiểu vì sao nữa, không biết từ bao giờ cứ nhìn thấy là lòng lại nhộn nhạo, hoàn toàn không thế vô tư như trước được. Tuy vậy, dù sao Min cũng đã xác định sẽ ở trên kia tiếp tục cuộc sống của một con người bình thường rồi, không gặp lại...Kibum...vẫn tốt hơn... _ Đang nghĩ gì thế? - Câu hỏi của cậu lập tức làm đứt dòng suy nghĩ nhập nhằng đó, Changmin giật mình một cái rồi gượng cười. _ Không có gì... - Gần đây nhiều lúc cũng hay ngẩn người ra vậy, mà hầu hết đều vì nghĩ đến một người, tình trạng này thực sự không ổn. _ Hyung thấy em... _ OA OA JAE HYUNG ƠIIII... Jaejoong vốn định chất vấn Changmin thêm vài câu nữa, tuy nhiên đúng lúc đó bọn trẻ Vampire lại khóc um lên chạy lại chỗ cậu. _ Sao thế? - Cậu nhăn mặt hỏi. _ Ryeowook bị kẹt trên cây rồi... Yesung vừa túm áo Jaejoong giật giật vừa chỉ về phía cái cây đằng xa. Cậu nhìn theo hướng thằng nhóc chỉ mà rùng cả mình, Ryeowook đang gào khóc ngồi trên một cành cây nhỏ trên cao, quá nguy hiểm! _ Tụi bay lại nghịch dại cái gì thế? - Vừa cùng Jaejoong chạy nhanh ra chỗ đó, Changmin vừa quay ra quát. _ Đâu có...đâu có... - Thực ra lúc đầu mới trở lại lâu đài, Changmin luôn bị bọn trẻ gọi là người xấu, cuối cùng nó bực mình quá cho mỗi đứa vài phát vào mông, bảo không được gọi vậy. Thế là bọn trẻ không gọi nữa, tuy nhiên đối với Min lúc nào cũng e dè sợ sệt -...tụi em...hức...tụi em chỉ thi trèo cây thôi mà...tại Ryewook trèo lên rồi không dám xuống... _ Đám quỷ con này... Changmin lắc đầu thở dài, trong lòng thầm nghĩ không biết mai sau cháu mình có giống với lũ giặc nghịch như quỷ sứ này không nữa! _ Ryeowook, hyung đến đây... Giống như bao thanh niên dũng cảm tốt bụng khác, mắt thấy có một đứa trẻ dễ thương gặp nguy như thế thì không thể làm lơ được, Jaejoong không chút chậm trễ lập tức xắn quần leo lên cây. _ Jae hyung cố lên... Mà đám trẻ ở dưới cũng nhiệt tình reo hồ cổ vũ, chỉ có Changmin đứng sững vài giây, sau đó liền rống lên. _ YA...HYUNG CÓ XUỐNG NGAY KHÔNG THÌ BẢO? Ngộ nhỡ cái bụng bảo bối đó có bị va đập gì, tên Chúa tể kia sẽ luộc chín Min cùng đám trẻ ở đây lên mất!