...
Changmin vì khóc quá thương tâm cộng vớì việc bị Kibum ôm quá chặt nên đã ngất đi lúc nào không hay. Thở dài một cái, Kibum xốc Changmin lên vai mình rồi đem về phòng. Hiện giờ Chúa tể và Jaejoong vừa mới làm xong, còn đang thở hổn hển trong phòng thế kia, nếu mình đột nhiên xông vào thì vô ý quá. Bởi vậy Kibum đã tự nhủ sau khi đem Changmin về phòng sẽ quay lại đứng chờ cho đến khi nào Chúa tể ra ngoài thì thôi.
Thế nhưng thật không may, vừa Changmin đặt xuống giường xong thì Kibum cũng gục xuống bất tỉnh luôn. Vì lúc đó chính là thời điểm Junsu bị hạ gục bởi gươm bạc, hai cơ thể có liên quan mật thiết với nhau,thế nên Junsu gặp nạn Kibum cũng không thể tránh khỏi hôn mê, cũng giống như vụ súng bạc lần trước thôi.
Đến lúc tỉnh lại thì trời đã sáng, Kibum vội lao ngay đến phòng Chúa tể. Không phải Bum không lo cho Dã Vương, mà là một khi Bum đã có thể tỉnh lại thế này thì tức là Dã Vương cũng có thể tỉnh lại, có lẽ ngài chẳng gặp chuyện gì ghê gớm đâu. Việc quan trọng nhất bây giờ là phải giải quyết rõ vụ hiểu lầm của Chúa tể và búp bê của ngài đây này.
~ Chúa tể...! ~ Cửa phòng không hề đóng, Kibum nhanh chóng chạy xộc vào, và sau hai giây xác định rõ mọi việc thì thở hắt ra một cái, Chúa tể không có trong phòng...
~ Làm gì mà thở như trâu như bò thế nhóc con... ~ Heechul nhíu mày trách Bum ~...không thấy ở đây có người bệnh ah?
~ Người bệnh? Jaejoong sao? ~ Nghi hoặc nhìn vào con búp bê đang bất tỉnh và nằm mềm nhũn trên giường, Kibum hỏi lại y, làm gì mà đến nỗi đổ bệnh ngay được.
~ Hoạt động quá tải ấy mà... ~ Y nhún vai nói tỉnh bơ.
~ Không biết chuyện về cậu Changmin kia...Jaejoong và Chúa tể đã giải quyết xong chưa nhỉ? ~ Hankyung vừa nhìn Jaejoong với ánh mắt đầy thương cảm vừa quay sang bắt chuyện với Heechul và Kibum.
~ A đúng rồi...Changmin và Jaejoong là hai anh em ruột, không hề yêu nhau... ~ Kibum chợt nhớ ra chuyện hệ trọng thì vội nói ngay cho anh và y biết, định bụng sẽ nhờ họ nói với Chúa tể để mình có thể đi điều tra thêm về chuyện đã xảy ra với Dã Vương.
~ Thì sao? ~ Thông tin mà Kibum cứ đinh ninh là sau khi nghe xong Huyết Vương sẽ nhảy dựng lên cuối cùng lại chỉ làm cho y buông một câu rất nhẹ nhàng như thế.
~ Thì...thì... ~ Phản ứng ngoài dự đoán của y làm Bum nghệt mặt ra ~...Huyết Vương, ngài đã biết chuyện đó rồi sao?
~ Hannie đã nói cho ta biết rồi ~ Y vẫn chưng ra cái vẻ mặt thản nhiên mà nói ~ Hannie bảo những hành động mà họ đã làm trong lễ trưởng thành hoàn toàn không giống với một đôi tình nhân...có thể chỉ là tình máu mủ gì đó...và ta tin vào phán đoán của Hannie!
~ Ngài biết từ bao gìơ?
~ Ngay sau khi Yunho mang Jaejoong về phòng...
Bởi lúc đó chính Heechul cũng nhầm tưởng rằng Changmin là người yêu của Jaejoong nên đã chửi ầm lên rằng Jaejoong là con búp bê hư đốn, không biết điều, rồi thì phí công mai mối của y và anh gì gì đấy. May mà lúc đấy anh lôi y lại giải thích kịp, chứ nếu không chẳng cần hắn đem cậu vào phòng “xử lí”, y đã trực tiếp ném cậu cho mấy bà béo dưới nhà bếp làm bậy rồi (=.=)!
~ Vậy tại sao ngài không nói với Chúa tể? ~ Kibum thiếu chút nữa thì gào lên với y, nếu đã biết sự thật rồi tại sao không giải thích ngay với Chúa tể chứ, sao lại còn ngồi đây rung chân nhìn Jaejoong nằm bẹp trên giường bệnh thế này?
~ Tại sao phải nói? Ngươi không thấy như vậy rất thú vị sao?
~ Thú vị? ~ Kibum trợn mắt nhìn y, vẫn biết từ trước đến nay Huyết Vương rất hay chơi dại nhưng dại đến mức này thì thật không thể chấp nhận được! ~ Huyết Vương ah, chuyện này có thể sẽ làm liên luỵ đến rất nhiều người đấy, hậu quả của nó không nhỏ đâu...
~ Rồi sao? ~ Y nhún vai hỏi lại.
~ Rồi thì nạn nhân đầu tiên chính là Jaejoong này... ~ Kibum chỉ vào cậu ~...tiếp đến sẽ còn nhiều nhiều người nữa bị ảnh hưởng, hơn nữa...Huyết Vương, ngài không sợ phải xa búp bê của mình lần nữa sao? Nếu Chúa tể biết việc ngài cố tình giấu sự thật thì chuyện đó sẽ xảy ra đấy...
~ Hahaha... ~ Y ngửa đầu cười lớn, tiếng cười thể hiện rõ sự tinh ranh khoái trá ~...Yunho sẽ không dám nhốt Hannie lại đâu, nếu thế thì lấy đâu ra người chữa bệnh cho Jaejoong chứ!
~ Nhưng...
~ Tốt hơn hết là nên để cho Yunho lạnh lùng nếm đủ cái thứ gọi là “ghen tuông”, ta chưa bao giờ nhìn thấy biểu hiện đó của nó, chấp nhận mạo hiểm một chút để xem kịch, có đáng không Hannie? ~ Y quàng tay vào cổ anh rồi chớp mắt hỏi.
~ Umh... ~ Anh mím môi, thật ra như thế thì hơi tội lỗi với Jaejoong, vì chuyện hiểu lầm đó mà cậu ấy bị Chúa tể làm thành ra thế này, nhưng nếu đã là ý của chủ nhân thì anh cũng không phản đối ~...khá thú vị...
~ Trời...! ~ Kibum bất lực kêu lên một tiếng, thật không ngờ một người lương thiện như anh sau một thời gian sống cùng Huyết Vương lại thành ra như thế...
~ Ngươi vừa nói...ghen tuông cái gì cơ... ~ Giọng nói trong trong nhẹ nhàng của cậu đột nhiên vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện giữa ba người họ. Heechul quay người lại nhìn đã thấy cậu mở to mắt chờ đợi câu trả lời.
~ Woa...ngươi tỉnh lại sớm hơn ta tưởng đấy, ta nghĩ là đêm qua ngươi đã bị vắt hết sức vì hình phạt của Yunho rồi mà...? ~ Y ngồi xuống giường nhìn cậu ngạc nhiên.
~ Ai ghen? ~ Jaejoong vẫn tiếp tục hỏi vấn đề mà khi nãy mình đã mập mờ nghe được. Cậu cũng chỉ mới tỉnh lại thôi, lúc ấy Kibum và Heechul đang nói cái gì mà “nạn nhân” với “ghen tuông”, không hiểu rõ họ đang nói gì lắm nhưng chắc chắn là nói về cậu.
~ Chuyện là thế này... ~ Anh ngồi xuống cạnh cậu và giải thích ngắn gọn ~...Chúa tể tưởng cậu và Changmin là người yêu nên đã ghen với Changmin và nổi giận với cậu.
~ Changmin là em tôi mà! ~ Jaejoong đang nằm mệt mỏi trên giường cũng phải bất mãn ngồi bật dậy.Hình như cậu và Changmin không có hôn hít gì cơ mà, chỉ có ôm thôi thì hiểu lầm cái gì?
~ Thì chúng tôi cũng biết thế... ~ Anh cười cười ~...nhưng vấn đề là Chúa tể hiện giờ vẫn chưa biết điều đó...
~ Hiểu lầm tôi và em trai tôi là người yêu? Hắn có bị ngốc không vậy?? ~ Jaejoong có vẻ vẫn chưa chấp nhận nổi lý do cả đêm qua mình bị lật tới lật lui trên giường là vì sự hiểu lầm ngớ ngẩn này.
~ Này này...ngươi mà nói thế là động chạm đến nhiều người lắm đấy! ~ Y nhíu mày không hài lòng, nói như cậu thì y và gần như cả toà lâu đài này đều bị ngốc hả?
~ Không thể tin được... ~ Cậu lắc lắc đầu, sau đó mắt đột nhiên mở to lên như vừa nhớ ra chuyện gì, giọng nói cũng trở nên gấp gáp hơn ~...còn Changmin, Changmin đâu? Hắn có làm gì Changmin không?
~ Hiện giờ thằng nhóc đó đang vừa ngủ vừa chảy nước mũi lên giường của ta... ~ Kibum vừa nói vừa nhìn Heechul oán hận, khi không lại vứt cục nợ đó cho Bum ~...và ta sẽ rất mừng nếu Chúa tể chú ý đến việc giải quyết nó.
~ Ta muốn đi gặp Changmin... ~ Cậu kích động nắm chặt vào tay anh cầu xin ~...cho ta đi gặp Minnie đi...
~ Để làm gì? ~ Y ngồi xuống giằng tay cậu ra khỏi tay anh và gắt lên ~ Để tiếp tục chọc tức Yunho bằng những cái ôm thắm thiết của các ngươi rồi sau đó hai anh em dắt tay nhau ra xin một chỗ ở cái nghĩa trang ngoài kia hử?
~ Vậy ngươi hãy đi nói với hắn mọi việc không phải như thế đi! ~ Cậu gấp gáp túm tay y lắc lắc.
~ Muốn đi thì ngươi phải tự đi! ~ Y lạnh lùng gạt tay cậu ~ Ngươi và Yunho mới là diễn viên chính trong vở kịch này cơ mà, ta chỉ là khán giả thôi...
Phịch ~
~ A...!
Chẳng cần y nói hết lời Jaejoong đã vội lao ra khỏi giường định đi tìm hắn giải thích. Nhưng có vẻ hậu quả của trận mây mưa cuồng nhiệt đêm qua là khá nghiêm trọng, để đến nỗi giờ cậu chỉ vừa chạm chân xuống sàn là đã ngã nhào xuống ngay. Xương cốt đau rã rời, hai chân mềm nhũn chẳng còn chút sức nào và hạ thể thì đau buốt không thể tả. Hắn...cái tên đại ác ma ấy!
Anh vội bước tới đỡ cậu trở về giường, thế nhưng Jaejoong cứ một mực đòi đi gặp hắn để giải thích rõ mọi chuyện, sau đó còn phải xin cho Changmin được sống nữa chứ! Đêm qua trước lúc ngất đi cậu đã hỏi lại hắn chuyện đó lần nữa nhưng không thấy hắn trả lời. Cậu chắc chắn đã làm hắn rất hài lòng, nếu không hắn sẽ không làm chuyện đó với cậu nhiều lần như vậy, nhưng liệu hắn có giữ lời tha cho Changmin hay không thì không thể biết được. Tóm lại là cậu nhất định phải gặp mặt hắn nói chuyện rõ ràng.
~ Đi còn không vững mà còn cứng đầu... ~ Y thấy anh có vẻ khá chật vật trong việc ngăn Jaejoong tiếp tục đứng dậy thì khẽ gắt lên ~ Kibum, bế cậu ta đi gặp Yunho đi!
~ Thuộc hạ sao? ~ Kibum dè dặt hỏi lại, chạm vào búp bê của Chúa tể sao? Việc này...có vẻ hơi bị nguy hiểm thì phải... (=”=)
~ Đúng vậy... ~ Y gật đầu và tiếp tục ra lệnh ~...bế cậu ta đi nói chuyện với Yunho rồi có gì để hai anh em cậu ta gặp mặt luôn.
~ Được được! ~ Jaejoong nghe đến việc có thể gặp Changmin liền ngoan ngoãn ngước mắt lên nhìn Kibum chờ đợi.
~ Thì đi... ~ Kibum ngao ngán bế xốc Jaejoong trên tay, ban nãy thì phải vác heo em, bây giờ lại phải bế heo anh. Ôi trời cái số cậu...!
...
Mới đi được vài bước ra đến cửa phòng đã thấy mặt Jaejoong tái đi vì đau, Kibum biết Jaejoong không đời nào chịu quay trở về phòng nếu chưa gặp được Chúa tể nên cố gắng bước đi nhẹ hết mức có thể. Trong lòng cũng cảm thấy có chút khâm phục cậu, một người mỏng manh như thế này lại có thể chịu bao nhiêu sự hành hạ của Chúa tể như vậy, hơn nữa còn khiến Chúa tể giữ lại làm búp bê. Tuy rằng không rõ hiện giờ Chúa tể đối với cậu là thứ tình cảm gì, nhưng chỉ tính riêng việc ngài vì Jaejoong mà ghen đến mất hết tỉnh táo như thế cũng đủ để nói lên thứ tình cảm đó không đơn giản chỉ là của chủ nhân đối với đồ chơi của mình rồi.
~ Để ta vào với oppa ấy...
Kibum dừng bước khi thấy Ririn đang đứng trước căn phòng chứa quan tài vàng, nơi mà hiện giờ Chúa tể đang ở bên trong khôi phục sức mạnh. Bum phân vân không biết mình có nên tiếp tục bế cậu vào đó không, bởi chắc chắn Ririn không hề ưa Jaejoong, trong khi cậu lại đang bị Chúa tể giận.
~ Có chuyện gì vậy? ~ Jaejoong hỏi khi thấy Kibum cứ đứng loay hoay mãi mà không bước tiếp.
~ Có một quỷ nữ đã vào gặp Chúa tể rồi, chúng ta nên ở ngoài này đợi cho đến khi cô ta ra...
~ Không được! ~ Cậu ngay lập tức phản đối ~ Chuyện này hoàn toàn không thể để lâu thêm được, mau đưa tôi đi giải thích với hắn đi!
~ Nhưng...
~ Xin cậy đấy! ~ Jaejoong miệng thì cầu xin còn tay thì bám chặt vào vai Kibum lay lay.
Thở dài một tiếng, Kibum thận trọng bước đến cánh cửa đang khép hờ đó, những Vampire canh cửa thấy Bum đang bế búp bê của Chúa tể nên cũng không ngăn cản, cứ để Bum bước đến gần và Jaejoong vươn tay khẽ đẩy cánh cửa ra.
~ Oh! ~ Đã toan bước vào nhưng lại mau chóng lùi lại, cảnh tượng bên trong khiến Bum lúng túng muốn quay ra.
Chúa tể và Ririn đang ôm nhau...
~...!
Trên vai bỗng truyền đến một cảm giác đau đớn, Kibum cười khổ than thầm cho cái số của mình. Jaejoong sau khi nhìn rõ cảnh tượng trong phòng thì ngay lập tức bấu chặt tay vào bả vai Bum khiến nó đau nhói lên. Nhìn những ngón tay gầy vì bấu chặt mà dần trắng bệch cả ra, Kibum nuốt nước bọt thầm nghĩ thế này làm sao dám gỡ tay cậu ấy ra đây. Và sau khi lén nhìn sang Jaejoong, Bum lại càng không dám gỡ bàn tay ấy ra. Chúa tể ah, giá mà ngài có thể trông thấy gương mặt của búp bê ngài lúc này, đảm bảo không chỉ quỷ nữ mà ngay cả Huyết Vương ngài cũng không cho ôm đâu.
Jaejoong mím chặt môi nhìn chằm chằm vào hắn và quỷ nữ đang vòng tay ôm hắn. Quả nhiên hắn chỉ luôn coi cậu như một món đồ chơi, chơi xong rồi thì vứt sang một bên tìm một món đồ mới. Cái gì mà người thương, cái gì mà ghen tuông...tại sao cậu có thể tin tất cả những điều đấy đều là đúng nhỉ? Có thể họ không nói dối cậu, rằng đối với Vampire búp bê chính là người thương, nhưng họ không phải hắn, biết đâu đối với hắn búp bê chỉ đơn giản là búp bê, không hơn! Rồi còn về việc ghen với Changmin, lúc nghe thấy chuyện đó cậu một mặt mắng hắn ngốc, mặt khác lại cảm thấy có chút kỳ lạ. Hắn vì tưởng Changmin là người yêu của cậu nên đã nổi giận, liệu có phải vì hắn thực sự thích cậu nên mới như thế không? Anh và y đã dùng từ “ghen”, mà từ ấy chỉ dành cho những người có tình cảm với nhau thôi, có phải cậu trong lòng hắn đã có chỗ đứng nào đó rồi không?
Câu trả lời mà cậu vẫn đang tìm kiếm, giờ đã xuất hiện...
Cậu đã lầm, trong tất cả...
Chỉ vì hắn sợ vuột mất một món đồ chơi hay nên đã đem cậu đi “sử dụng” ngay sau khi Changmin xuất hiện, rồi đến khi đã thoả mãn, hắn mặc cậu nằm đó để đến bên một kẻ khác. Chỉ có kẻ ngốc mới từng nghĩ đến việc hãy cho hắn một cơ hội, chỉ có kẻ ngốc mới từng bối rối trước nụ hôn dịu dàng của hắn, chỉ có kẻ ngốc mới có thể nới lỏng trái tim ra đến vậy, ngay cả một ác quỷ mà cũng chấp nhận được. Cậu đúng là kẻ ngu ngốc nhất trên đời.
~ Vậy...chúng ta về phòng nhé...
Kibum khẽ thì thào khi nhìn thấy đôi mắt đen của cậu đã bắt đầu ươn ướt. Không xong rồi không xong rồi, cái kiểu ghen qua ghen lại thế này là rắc rối lắm đây, Bum chỉ muốn mau chóng quay về tìm Huyết Vương và búp bê Han của ngài để họ giải quyết vụ này thôi. Bum thà rằng về phòng cãi nhau với thằng nhóc mồm to kia còn hơn là ở đây chứng kiến chuyện này. Thế nên chẳng thèm đợi câu trả lời của Jaejoong, Kibum đã len lén xoay người toan bước đi.
~ Hãy để tôi vào! Hắn đã hứa sẽ tha cho Changmin, tôi cần chắc chắn về điều đó ~ Cậu hít một hơi dài rồi nói chắc nịch như vậy, có lẽ chẳng cần giải thích vụ anh em gì đấy đâu, vì vốn dĩ hắn đâu có ghen nhỉ? Nhưng điều quan trọng là phải yêu cầu hắn nói rõ về việc tha cho Changmin mới được.
~...cậu chắc chứ?... ~ Kibum dè dặt hỏi lại.
~ Nếu không cậu cứ thả tôi xuống để tôi tự đi cũng được...
~ Hey! ~ Jaejoong còn chưa dứt lời đã bị một giọng nói khác cắt ngang, đó chính là Ririn, quỷ nữ vừa ôm Chúa tể và hiện giờ đang đứng ở ngay cửa nhìn cậu và Kibum.
~ Ririn, chúng ta muốn vào gặp Chúa tể... ~ Kibum vội nói để chuyển sự chú ý của Rin về phía mình, ả ta đang nhìn như thể muốn ăn tươi nuốt sống Jaejoong ngay vậy.
~ Yunho oppa nhờ ta nói với các ngươi rằng cái tên nhóc Changmin gì đấy tạm thời sẽ được sống, ngoài ra ngài còn chuyển lời đến Heechul oppa rằng hãy sắp xếp cho Jaejoong một căn phòng khác, nhà kho, tầng hầm hay nhà bếp gì đấy... ~ Ả đánh mắt nhìn sang cậu đắc ý ~...miễn là cậu ta không được ở trong phòng Chúa tể nữa...
~ À... ~ Kibum khẽ gật đầu ~...ta biết rồi...
~ Vậy nha, đừng đứng ở đây lầm rầm nữa, làm phiền người khác lắm! ~ Ririn vừa nói vừa nhanh tay đẩy sập cánh cửa phòng vào.
~...umh... ~ Kibum một lần nữa lén nhìn cậu, sau đó tự biết không nên nói thêm gì nữa đành nhẹ nhàng bước đi gặp Huyết Vương.
Có vẻ như...
Jaejoong thực sự bị bỏ rơi rồi...
...
Không thể liên lạc qua ý nghĩ với Kibum được!
Junsu nghiến răng chấp nhận sự thật đáng ghét ấy, có vẻ như thanh gươm bạc kia đã phong toả toàn bộ sức mạnh mấy trăm năm của nó. Bởi thế nên không những không thể liên lạc với Kibum được mà ngay cả việc phá những sợi xích đang khống chế hai tay và chân mình nó cũng không làm được. Thật không nghĩ sẽ có lúc nó phải ngồi trong nhà tù của Hunter và bị xích lại như thế này, Junsu đành bất lực ngồi nhìn quanh. Nơi này nhìn chẳng giống nhà tù chút nào, sáng sủa thoáng mát, lại còn có đệm trải ra đất thế này, Hunter luôn đối xử với phạm nhân của chúng như thế này sao?
Cạch ~
Đang suy nghĩ miên man thì nghe thấy tiếng lạch cạch mở cửa, Junsu chỉ ngửi mùi cũng đã biết là tên thối tha nào đang vào.
~ Susu, cuối cùng ngươi cũng đã tỉnh! ~ Yoochun bước vào rồi ngồi xuống đối diện với nó cùng vẻ mặt tươi cười niềm nở rất đáng ghét.
~ Tuy đã bị phong toả sức mạnh nhưng ta có răng nanh và vẫn còn nhớ cách hút máu người đấy? ~ Vừa nhìn thấy gã là nó đã cảm thấy ngưa ngứa răng, hai mắt gườm gườm nhìn như thể muốn xông ra cắn cổ gã ngay lập tức.
~ Ta biết... ~ Gã gật gù ~...tuy nhiên gươm bạc chỉ tạm thời làm mất sức mạnh của ngươi thôi, ngươi thấy những sợi xích này chứ? Ngươi không thể tự tháo chúng được, nhưng nếu có kẻ nào giúp ngươi tháo ra thì sức mạnh của ngươi sẽ trở lại ngay...
~ Sức mạnh của gươm bạc chỉ đến thế thôi sao? ~ Nó nhếch mép ~ Chỉ phong toả được khi Vampire bị xích?
~ Ồ, thực ra một nhát chém của gươm bạc có thể khiến cho Vampire mất hết sức mạnh hoặc thân xác sẽ tan ra thành tro bụi, thế nhưng... ~ Gã chép miệng ~...ấy là khi thanh gươm được ở trong tay chủ nhân của nó...
~ Ngươi nói thế là ý gì? ~ Nó nhìn gã nghi hoặc.
~ Nhìn này... ~ Yoochun chìa đôi tay mình ra trước mặt Junsu, lúc này nó mới để ý thấy hai tay gã đang quấn băng trắng muốt ~...ngươi có biết tại sao lại thế không?
~...?
~ Là vì ta đã tự ý dùng đồ của người khác mà chưa xin phép, thế nên tay mới bị thương như vậy.
~ Ngươi... ~ Junsu trợn mắt nhìn gã ~ Nhưng ngươi đã rút được thanh gươm đó ra...
~ Bất cứ Hunter nào cũng có thể rút gươm bạc ra... ~ Gã nói về vấn đề đó bằng vẻ mặt cực kỳ thản nhiên ~...chỉ là nếu tự ý sử dụng nó thì sẽ bị phỏng tay thôi...thậm chí không cẩn thận còn nguy hiểm đến tính mạng nữa...
~ Nhưng chẳng phải ngươi đã nói...chỉ có truyền nhân của Hunter Vương mới có thể...
~ Nghe này... ~ Gã xích đến ngồi cạnh nó và nói ~...tất cả những gì Vampire các ngươi nghe được đều là điều mà Hunter bọn ta cố tình tung ra để đánh lạc hướng đấy, dù sao bây giờ ngươi cũng không thể nói chuyện này với ai nên ta tiết lộ cho bí mật này, truyền nhân Hunter Vương không phải là một Hunter, đó là một con người...
~ Khốn khiếp, hoá ra từ trước đến nay ngươi lừa ta!
Junsu nghiến răng rít lên, vậy mà còn bày đặt trò thử gươm chết tiệt gì đấy làm nó mất công vác xác lên đây với hi vọng sẽ tìm ra truyền nhân của Hunter Vương trước khi kẻ đó thức dậy. Tại sao một Dã Vương như nó lại có thể để kẻ khác dắt mũi một cách dễ dàng như thế chứ!
~ Cái đó là đương nhiên ~ Gã nhún vai ~ Và hiện gìơ vẫn còn nhiều bí mật mà các ngươi không...
Huỵch ~
Câu nói của Yoochun bị cắt ngang bởi một cú xoay người bất ngờ từ Junsu, nó đẩy gã nằm xuống rồi ngồi lên bụng gã, cùng lúc đó tay nó lại đang nghiến chặt vào cổ gã.
~ Nói! Các ngươi còn giấu diếm chuyện gì!
~ Umh...thực ra là còn nhiều lắm... ~ Gã chẳng hề để tâm đến việc mình đang bị đe doạ mà bặm môi ra vẻ suy nghĩ ~ Nhưng có một sự thật rất đau lòng mà ta có thể tiết lộ ngay bây gìơ cho ngươi, đó là...
Phịch ~
~...ngươi đang yếu hơn ta rất nhiều... ~ Chỉ trong nháy mắt tình thế đã xoay chuyển, Junsu bị gã vật ngược trở lại và hai tay nó nhanh chóng bị gã nắm lấy kéo lên phía trên đầu.
~ Gràoooo...
Đôi mắt Junsu trở nên đỏ rực vì tức giận, làm sao nó có thể chấp nhận việc mình bị khống chế bởi một Hunter như vậy. Gầm lên một tiếng phẫn uất rồi vùng người dậy, nó cố đưa răng nanh nhọn hoắt của mình cắm vào khe cổ Yoochun. Thế nhưng rõ ràng răng chưa chạm đến cổ gã đã bị thứ gì đó mềm mềm chặn ngang miệng. Nó trợn mắt lên kinh ngạc và chỉ nhận thức rõ điều gì đang xảy đến với mình khi cảm thấy một vật trơn ẩm trượt vào trong khoang miệng...
Phập!
Junsu dùng hết sức nghiến răng mình lại làm cho môi trên của Yoochun bật máu, tuy nhiên gã vẫn cố nén đau đớn mà tiếp tục dìm nó trong nụ hôn sâu của mình. Hai tay gã thôi không túm tay nó nữa mà vòng ra sau lưng siết chặt nó vào lòng mình. Junsu một mặt dùng hai tay không ngừng đấm vào lưng gã, mặt khác lại cố hết lần này đến lần khác cắn vào đôi môi kia...
...
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
22 chương
17 chương
53 chương