Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia

Chương 2 : Hắn là ai vậy?

Một nam tử đem món “Ướt sũng” kia lên. Ta cắm đầu ăn, không nói gì, kia thật đúng là ăn ngon, thực thơm a. “Tiểu thiếu gia, tiểu Đào rót thêm rượu cho người” Ta vừa nghe thiếu chút nữa đem thứ những trong miệng nhổ ra. Cái gì? Quả đào nhỏ? có còn là tiểu hài tử nữa đâu, tên này cũng quá…… “Tiểu… tiểu Đào, ta hỏi ngươi, vì sao món gà này kêu là ‘Ướt sũng’? Sao nó lại có tên kỳ quái như vậy?” “A? Tiểu thiếu gia ngài không nhớ rõ sao? Tên này là ngài đặt ra a, hơn nữa món ăn này trước kia cũng chính ngài làm ra ” Tiểu Đào nhướng mi nói. “Ta làm? Ta lợi hại như vậy sao?” Ta nghe xong ngạc nhiên, nguyên lai ta là thiên tài, ha ha ha ha. ” Cái kia… vào lúc thiếu gia 11 tuổi, ngày nọ đột nhiên nói với nô tài là muốn ăn gà, Nô tài liền kêu phòng bếp làm gà. Thiếu gia ngài mất hứng nói muốn tự mình nướng ăn. Sau đó cho nô tài đi phòng bếp trộm gà, lén đi qua hồ nước ở hậu viện hái một bao lá sen rồi thêm chút bùn đất, nướng gà trong đống lửa” “Đống lửa?” “Ah, nô tài đi ăn trộm gà, cũng không biết khi đó thiếu gia tự đi tìm củi làm đống lửa như thế nào. Nô tài liền bội phục ngài, ngài cũng thật thông minh.” Nhìn hắn vẻ mặt khâm phục, ta cũng thật đắc ý,“Tiếp tục nói, tiếp tục nói.” Sau trời lại bắt đầu mưa, lửa bị dập tắt, ngài vẫn không muốn đi, lấy hai thanh củi đào gói lá sen bọc gà kia ra. Gà mới chỉ chín một nửa nhưng đã rất thơm. Ngài cắn một miếng, nói ‘Như thế nào lại khó ăn như vậy.’ ngài vẫn là luyến tiếc vứt bỏ, đứng dậy. Đại tiểu thư thấy ngài thành như vậy, vừa sốt ruột vừa đau lòng, thét lên: ” Ngọc nhi, cả người ngươi ướt sũng, mau bỏ cái thứ dơ bẩn đó, về phòng đi.” Ngài nhìn đại tiểu thư nói :‘Tỷ, ta thành như vậy vì ăn cái ướt sũng này a’. Sau đó đại tiểu thư liền sai phòng bếp đi làm, làm đến cái mùi thơm kia. Lưu mụ mụ ở phòng bếp nói ngài đã đổi trình tự làm nó, lại không thêm đồ gia vị, chưa nướng chín nữa. Bất quá, tên ” ướt sũng” cũng do đó mà ra” “Ha ha, ha ha, chính là ta gọi tên như vậy? ” ướt sũng” tên hay Ha ha” Ta cười đến đau bụng. “Đúng vậy đúng vậy, thiếu gia ngài gọi tên như vậy. Nô tài lúc mới tới đây cũng không gọi là tiểu Đào. Ngài nói thời điểm lúc nô tài đến cũng là lúc đào chín, liền thay nô tài sửa lại tên gọi tiểu Đào. Ngài xem, nghe thật hay.”. “Cái gì?” Cái gì, cái tên tiểu đào cũng là ta đặt? Không thể nào. “Thiếu gia, ngài làm sao vậy? Thiếu gia.” “Không, không có việc gì……” Tiểu Đào, tiểu quả đào.(Nhi : tên này ngon ngon nha J) “Đúng rồi, tiểu Đào, ngươi nói cho ta nghe chuyện nhà ta đi” Nghe tiểu Đào nói chuyện nửa ngày, ta đại khái đã biết được thân phận của mình. nguyên lai ta là Tiếu Ngọc, nhi tử của Trấn Bắc đại tướng quân Tiếu Kiến Phong. Ta có ba vị tỷ tỷ. Người thích mặc áo đỏ là đại tỷ Tiếu Lăng, người hay mau nước mắt là nhị tỷ Tiếu Cần, tỷ tỷ hung dữ là tam tỷ Tiếu Vân. “Nè tiểu Đào, ta thế nào lại bị thương?”. “Thiếu gia, ngài như thế nào bị thương, nô tài, nô tài cũng không biết. Dù sao chính là lúc được người đưa đến cửa phủ tướng quân thì ngài đã hôn mê. Nằm ở nhà đến mười ngày vẫn không có tỉnh. Nô tài đúng là bị hù chết.” Tiểu đào nói xong chậm chậm nước mắt, đứa ngốc đều nhìn ra được người này giấu diếm cái gì. Bất quá cho dù ngươi không nói, ta sớm muộn gì cũng sẽ biết. “Hiên công tử đến, thiếu gia, Hiên công tử đến. Đại tiểu thư sai nô tài kêu ngài đi qua.” Hiên công tử? Hắn là ai vậy? Mặc kệ, đi trước nhìn xem. “Hiên công tử, thỉnh uống trà.” “Cám ơn. Tiếu đại tiểu thư, ta nghe nói Tiếu thiếu gia bị trọng thương, không biết thân thể đã khôi phục hay chưa?” “Như thế nào, Hiên công tử còn lo lắng cho thân thể Ngọc nhi? Ta nghĩ đến Tề minh chủ sự vụ bận rộn, đã muốn quên Ngọc nhi rồi chứ.” Oa oa, giọng nói người nọ hảo hảo nghe a, hảo ôn nhu nga. Đại tỷ thật là… hung dữ với người ta như vậy làm gì? “Ngọc nhi, ngươi còn không mau ra?” Không tốt, bị phát hiện, vốn đang còn muốn nghe lén bọn họ nói chuyện nhiều chút. Ta cười đi vào đại môn, đưa mắt nhìn, chỉ thấy một vị nam tử áo trắng thong dong ngồi ngay ngắn, gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, một đôi mày kiếm ẩn khí phách, nhưng đôi mắt kia lại trong suốt không thấy đáy, ánh mắt thật mỹ lệ. Tóc được buộc lại, phần đuôi tóc không một chút hỗn độn, cũng phiêu dật tiêu sái. Nha nha, ta chảy nước miếng. Cái gì nha, ta đường đường là đại nam nhân, như thế nào tỏ vẻ như mê gái, không thể tha thứ. “Ngọc nhi, còn không cùng chào hỏi Hiên ca ca” Hiên, Hiên ca ca? Không phải đâu, ta như thế nào nói vậy?! Ta trước kia đều gọi hắn như vậy? Chúng ta rất quen thuộc sao? ” Ngọc nhi, ngươi khỏe không?” Ánh mắt hắn nhìn về phía ta làm cho lòng ta rất ấm áp, rất quen thuộc nhưng lại có cảm giác tò mò. “Ngươi là ai? Chúng ta trước kia rất quen thuộc sao? Ta gọi ngươi là Hiên ca ca?” Nghe ta hỏi, ánh mắt hắn chợt ảm đạm, nụ cười cứng đờ, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường. “Ngọc nhi đã quên ta?” Không biết vì sao vừa nghe hắn nói vậy, lòng ta đột nhiên khó chịu quá. Quên chính mình, quên các tỷ tỷ, ta đều không có cảm giác gì đặc biệt, cảm thấy tất cả cũng không có quan hệ gì. Nhưng những lời này của hắn lại làm cho ta thấy ghét vì mình đã mất trí nhớ, giống nhau đã đánh mất cái gì đó rất quan trọng.