Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia

Chương 15 : Huyết cưu

Đều đã qua vài ngày, Tề Lạc Hiên phải về rồi chứ? Hỗn đản, không biết người ta hội nhớ ngươi sao. Thủy Y Nhi nơi đó thì thần thần bí bí, cái gì cũng không nói cho ta biết. Như thế nào tất cả mọi người đều kỳ quái như vậy? Không có chuyện tình làm, nhàm chán muốn chết, tìm thanh kiếm, bắt đầu luyện, không phải nói ta trước kia rất lợi hại, ta chặt, ta chém, hắc, ta là kiếm hiệp Kiếm Thánh kiếm đại vương (Nhi : -_- lại tự sướng nữa). Huơ nửa ngày, đem lão hòe thụ trăm năm bổ xuống không ít lá cây.(Nhi :*xỉu*) Thật sự là chơi ko vui a, một mạch ném kiếm, đột nhiên bụng một trận run rẩy, cái loại cảm giác đau đớn đã thử qua này từng chút 1 làm cho ta không thở nổi. A a, độc lại phát tác, không phải đã muốn tốt lắm sao? Như thế nào lại tới nữa. Ô ô, Hiên, ngươi ở đâu. Ta ôm bụng té xuống lăn lộn, sau đó mất đi ý thức. Trong mông lung ta giống như nhìn đến vài thân ảnh quen thuộc, nhưng là lại nhìn không được rõ ràng. Trước mắt giống như có 1 tầng mây vây quanh, làm ta vô cùng khó chịu, sau đó chỗ ngón tay truyền đến đau đớn khiến ta thanh tỉnh. Làm cái gì! Lại là chiêu này? “Tỉnh, xú tiểu tử, còn đau không?” Tam tỷ khi nào thì đã trở lại, còn có Hắc tiểu tử, nam tử đang bắt mạch cho ta là ai? Kia nam nhân phong độ có thừa, thong dong mà nhàn nhã. “Sư phụ, hắn như thế nào?” Sư phụ? Hắn là sư phụ của tam tỷ, Lưu Dương Tử? Thần y a thần y, ngươi cứu cứu ta đi, ô ô, ta không cần thường thường không có việc gì lại đau đến muốn mất nửa cái mạng như vậy a. “Là trúng độc.” Lưu Dương Tử chậm rãi nói. “Trúng độc? Là độc của hạt tuyết mẫu đơn?” Tam tỷ nhăn mày nhăn mặt y như cái lão thái bà. “Không phải. Là huyết cưu. Nếu không phải hạt tuyết mẫu đơn có thể hộ mệnh, tiểu tử này đã sớm mất mạng.” “Cái gì huyết cưu?” Này này thân thể như thế nào loạn thất bát tao*. “Trước kia ngươi có phải hay không cũng từng đau qua?” Hắn không có trả lời ta, chính là thản nhiên hỏi. Ta gật gật đầu“Có thể trị sao?” “Không chết được. Huyết cưu là kì độc từ Tây Vực truyền vào, nghe nói đã muốn tuyệt tích, không nghĩ tới…… Hạt tuyết mẫu đơn là huyết cưu thiên địch, ngươi sở dĩ không có việc gì chính bởi vì ăn hạt tuyết mẫu đơn. Nhưng tựa hồ có nhân lại đối với ngươi hạ dược, một lần nữa gọi ra độc tính trong cơ thể.” A? Người nào lại thù ta như vậy muốn đối ta hạ độc thủ? “Kia, sư phụ, có biện pháp nào không?” “Hắn dù sao không chết được, vậy làm cho hắn ăn chút khổ tốt lắm.” Cái gì cái gì, thấy chết mà không cứu muốn ta đau chết a? “Ta xem là ngươi chính mình không thể trị đi? Thần y Lưu Dương Tử, bất quá có tiếng mà không có miếng.” Ta khinh thường nói. “Không sai, ta sẽ không trị, chỉ sợ trước mắt trên đời này không ai có thể trị.” Lưu Dương Tử thản nhiên nói. “Không ai trị được? Ô ô, tam tỷ, ta sẽ chết á, ta sẽ bị đau chết, ô ô……”. “Sư phụ……” Tam tỷ gấp đến độ cầm chặt tay của ta. “Nếu muốn giải độc, phải tìm được người hạ độc lấy huyết làm thuốc dẫn. Bất quá tiểu tử ngươi mệnh hảo. Ta nghĩ cho ngươi chịu khổ, có người cũng không nguyện ý. Cái chai này của ngươi trong có tuyết thần hoàn có thể ức chế độc tính phát tác.” Cái chai? Tào Hành lưu lại, nguyên lai phương diện này thật sự là thứ tốt? “Tuyết thần hoàn là lấy hoa của tuyết mẫu đơn chế thành, cũng là thuốc cứu mạng. Bất quá ngươi tốt nhất nên cân nhắc kĩ trước khi dùng. Tốt lắm, bệnh xem xong rồi, ta muốn đi xem lão bằng hữu.” Nháy mắt, người nọ cư nhiên không thấy. Ta vẫn còn vài vấn đề chưa có hỏi mà.