Buôn Đồ Người Chết
Chương 102 : Gậy ông đập lưng ông
Cũng may, chiêu này thực sự có hiệu quả. Đôi chân kia bắt đầu có dấu hiệu loạn, tốc độ cũng tăng lên. Mà khói sừng tê giác lượn lờ qua phía trên cặp chân lờ mờ xuất hiện một hình người. Đương nhiên hình người kia chỉ là khói trắng phác họa nên.
Nhìn qua hình người bằng khói, mọc đầy râu tóc, quần áo rộng khoác ngoài, tay áo dài giống như người thời kỳ Tần Hán. Trên lưng hắn còn đeo một thanh bội kiếm, đây tất nhiên là hình tượng một võ sĩ.
Ẩn trong nửa lượng kia, lại là âm linh vủa một võ sĩ?
Khói trắng tỏa ra từ sừng tê giác hình như đã chọc giận hắn, nên hai mắt hắn trợn ngược dữ tợn nhìn chúng tôi, đi tới. Tôi lập tức vỗ vỗ vai tiểu Nguyệt, ra hiệu nàng dùng gỗ đào đánh hắn, trong tay tôi thì thủ sẵn một nắm muối, sẵn sàng tung ra.
Nhưng có vẻ như đối phương lại sợ hãi, do dự vài giây, sau đó đổi hướng, đi tới chỗ đồng hồ treo tường.
Chỉ trong chớp mắt, hắn như một luồng khói chui vào bên trong đồng hồ.
Tôi nhẹ nhàng thở phào, coi như đã vượt qua được đêm nay, gã chủ thuyền cũng tạm thời an toàn.
Tôi bảo gã chủ thuyền nhổ hết muối trong mồm ra. Nhưng làm sao mà nhổ ra hết được, chỉ thấy hắn ngồi xổm trong góc, tay móc họng, muối mặn chát làm hắn không nói nên lời.
Cho tới giờ, kẻ thù lớn nhất đối với chúng tôi, chính là vợ cũ của chủ thuyền.
Đối phó với vật tà âm, tôi còn có phương pháp, nhưng đối phó với con người, tôi phải làm sao bây giờ? Mụ ta đã quyết tâm giết chết chúng tôi, vây khốn trong căn phòng này, hi vọng sống sót của chúng tôi e là không nhiều.
Lý mặt rỗ hổn hển ngồi trên bậc cầu thang chửi lớn, có điều đối phương rất nhẫn nhịn, không thèm để ý tới.
Cứ tiếp tục thế này cũng chẳng phải cách hay, oxi cũng không còn nhiều lắm, vừa rồi đốt áo cùng sừng tê giác đã giảm số lượng oxi đi khá lớn, chúng tôi bắt đầu cảm thấy hô hấp khó khăn.
Cố tỉnh táo để suy nghĩ đối sách, cuối cùng trong tuyệt vọng tôi cũng nghĩ ra một cách. Đó là ăn miếng trả miếng.
Nghĩ tới điều này, tôi liền chạy tới kéo gã chủ thuyền dậy. Hắn đã gần như khôi phục hoàn toàn, chỉ có miệng đầy nước bọt, do muối mặn mà thôi.
Tôi hỏi hắn, ngươi sao rồi, có thể nói chuyện được không? Hắn gật gật đầu, ừ một tiếng.
Tôi nhẹ thở phào, liền đem mảnh sừng tê giác còn lại ra, nói: "Tiếp theo, ngươi phải nhất nhất nghe theo sự chỉ huu của ta đi làm, mới có thể cho chúng ta một tia hi vọng."
Gã chủ thuyền gật đầu đồng ý. Tôi hỏi, trên người hắn có giữ vật tùy thân gì của mụ vợ không? Tốt nhất là những vật thường liền với cơ thể, như vậy mới có thể khiến nửa lượng nhận một chủ nhân khác.
Chủ thuyền do dự một chút, cuối cùng hắn cởi áo trước mặt chúng tôi, chúng tôi suýt thì bật cười thành tiếng, hắn còn mặc áo ngực!
Tôi quá bất ngờ, còn Lý mặt rỗ thì nghẹn họng nhìn trân trối, mắt không chớp, chỉ chằm chằm nhìn ngực gã chủ thuyền.
Mặt chủ thuyền đỏ ửng, nói rằng hắn có sở thích quái di, thích mặc đồ phụ nữ. Tôi vội vàng khoát tay nói không sao, ta không kỳ thị sở thích cá nhân. Mà thật ra, nếu hắn không có sở thích quái dị này, hôm nay kế hoạch cũng khó mà thành công.
Tôi thầm nghĩ, gã chủ thuyền ly hôn với mụ vợ, chắc cũng một phần vì lý do này.
Chủ thuyền nghe theo cách của tôi, cắn đầu ngón tay, nhỏ lên đồng tiền nửa lượng kia; sau đó gói chặt vào áo ngực. Để tránh âm linh bên trong tẩu thoát, tôi còn lấy gỗ đào và muối trắng đệm trước ngực hắn.
Chủ thuyền quỳ xuống đất, tôi thì châm một điếu thuốc, đặt trước mặt nửa lượng.
Chủ thuyền quỳ trên mặt đất, miệng bắt đầu nói: "Oan có đầu, nợ có chủ. Ta đã bỏ thê tử Bàng thị, tất cả tài sản sẽ thuộc về Bàng thị, kể cả nửa lượng. Bây giờ ngươi đã không thuộc về ta, đừng dây dưa quấn lấy ta nữa, nếu không ắt sẽ bị trời phạt. Bây giờ ta dùng máu tươi, tiễn ngươi một đoạn, mong ngươi xem xét."
Nói xong hắn hành lễ chín bái, ba dập đầu. Làm xong tất cả, gã chủ thuyền hoang mang nhìn qua tôi. Tôi vội ra hiệu cho hắn đừng nói, cẩn thận xem xét phản ứng của nửa lượng.
Khoảng hai phút trôi qua, tôi thấy áo ngực bỗng nhiên nhúc nhích, giống như có người dùng ngón tay chọc ra từ bên trong. Tôi thở phào, điều này chứng tỏ nửa lượng đã nghe được lời chủ thuyền nóim
Tôi vội cởi áo ngực trên người chủ thuyền ra xem, nhìn thấy máu đã thấm vào trong nửa lượng, bấy giờ mới thực sự yên tâm.
Đã tiếp nhận máu tươi tiễn chân, thì từ giờ trở đi, nửa lượng sẽ không có quan hệ gì với chủ thuyền nữa, việc tiếp theo là giải quyết mụ vợ lòng lang dạ sói kia.
Gã chủ thuyền đi tới cửa, gõ gõ mấy tiếng, nói: "Tiểu Quyên, ta biết ngươi đang đứng bên ngoài. Chúng ta dù gì cũng từng là vợ chồng, ngươi không đến mức tuyệt tình như vậy chứ?"
Trả lời hắn, chỉ có im lặng.
"Chỉ cần ngươi thả ta ra, ta cam đoan không truy cữu chuyện này. Huống hồ cũng chẳng có chứng cứ gì buộc tội ngươi, ngươi cứ việ yên tâm."
Vẫn như cũ, không có ai trả lời, xem ra mụ ta quyết tâm lấy mạng chúng tôi bằng được. Chủ thuyền cũng bắt đầu ngao ngán.
"A phải rồi a Quyên. Trong tài khoản của ta còn một khoản tiền lớn, nếu như ngươi thả chúng ta ra ngoài, số tiền kia đều thuộc về ngươi, thế nào? Nếu ta chết đi, số tiền này nghiễm nhiên sẽ thuộc về cháu ta, ngươi biết ta phiền nhất là đại ca của ta, lòng tham không đáy. Số tiền kia thực ra nếu không cho ngươi, ta cũng chẳng muốn cho ai khác."
Tôi nghe thoáng bên ngoài có tiếng thở dài, trong lòng liền an tâm hơn rất nhiều. Mụ vợ quả nhiên đã động tâm. Chỉ cần mụ tham tiền, thì không có việc gì là không thương lượng được.
"Ngươi chắc là không tin ta đúng không? Không sao, bây giờ ta đọc số tài khoản cùng mật khẩu cho ngươi, ngươi đăng nhập vào online banking, tra cứu số dư, sẽ biết ta nói thật hay không." Chủ thuyền tiếp tục nói.
Rốt cuc, mụ vợ mở miệng: "Lão khốn kiếp, quả nhiên ngươi có quỹ đen. Mau đọc số tài khoản và mật khẩu đây ta kiểm tra."
"Được." Chủ thuyền đáp. Sau đó hắn đọc tài khoản và mật khẩu cho mụ vợ, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân gấp gáp, hẳn là mụ ta không nhìn được, đi lấy máy tính kiểm tra.
Rất nhanh, mụ đã quay lại, hùng hùng hổ hổ nói: "Tên khốn nhà ngươi, lại còn có nhiều tiền như vậy. Hừ, quả nhiên là ngươi hai lòng. Mau nói cho ta, có phải ngươi nuôi bồ nhí bên ngoài không?"
"Không có." Chủ thuyền nói: "Trước khi chết, nếu như có thể chuyển số tiền kia sang tài khoản của ngươi, nó sẽ là tài sản của riêng ngươi. Đại ca ta không lấy được số tiền này, ta cũng yên tâm nhắm mắt."
"Có điều, ta có một thỉnh cầu nho nhỏ, nếu ngươi đáp ứng, ta liền chuyển hết tiền cho ngươi." Chủ thuyền từng bước dẫn chuyện.
"Thỉnh cầu gì, nói đi."
"Bên trong chúng ta có một cô gái đang mang thai, ta muốn xin ngươi thả cô gái vô tội này ra." Chủ thuyền nói: "Yên tâm hiện giờ chúng ta đã bị tra tần chẳng còn sức lực, sẽ không thể phản kháng đâu."
"Đã đến nước này, ngươi còn có tâm tư lo cho nữ nhân, đây chẳng phải bản tính của ngươi ư."
Nghe chủ thuyền nói mình đang mang thai, tiểu Nguyệt cấu một cái vào đùi tôi, nàng biết đây đều do tôi xui gã nói.
Tôi bất đắc dĩ quay lại cười khổ, bảo nàng đừng lên tiếng, đừng để mụ ta hoài nghi chúng ta.
"Nói thật cho ngươi, đứa bé trong bụng nàng là của ta. Ta mang hết tài sản cho ngươi là hi vọng sau này ngươi có thể chia lại cho con ta mấy vạn tiền nuôi dưỡng. Số tiền này chỉ đáng số lẻ so với số tiền trong tài khoản, ngươi suy nghĩ kỹ đi."
"Quả nhiên ngươi có bồ bên ngoài. Ấy vậy còn có thai với ả. Tên khốn, hôm nay ta bắt ngươi chết, ngươi nhất định phải chết."
"Ta chết cũng đượ, chỉ cần có thể bảo vệ con ta, mọi chuyện không thành vấn đề." Chủ thuyền nói: "Ngươi suy nghĩ một chút đi, làm vậy ngươi thì có tiền, mà ta cũng có người nối dõi. Vì một mạng nhỏ của ta, mà ngươi trơ mắt nhìn số tiền lớn hư vậy chảy vào túi đại ca ta, ngươi cam tâm sao?"
Nói xong, chủ thuyền liền im lặng.
Tới một lúc lâu sau, mụ vợ mới lên tiếng: "Được, ta đồng ý với ngươi, nhưng số tiền kia phải chuyển vào tài khoản của ta trước. Mặt khác, ngươi phải viết một di thư, nói bị bọn người kia bắt cóc sát hại, không liên quan gì tới ta."
"Không thành vấn đề." Chủ thuyền nói: "Nhưng ngươi phải thề sẽ thả cô gái này ra."
"Được, ta thề sẽ thả cô ta ra ngoài."
"Nếu ngươi không thả thì sao?" Chủ thuyền nói.
"Nếu không thả, ta sẽ chết ngạt dưới hầm này như ngươi."
Chủ thuyền cười rất tươi, tôi cũng nhẹ nhàng thở phào. Quả nhiên mụ ta đã trúng kế. Vừa nãy lúc mụ thề thốt, tôi liếc thấy nửa lượng bỗng nhúc nhích, hẳn là biểu thị lời hứa đã có hiệu lực.
Truyện khác cùng thể loại
130 chương
94 chương
27 chương
49 chương
1190 chương
58 chương
176 chương