Bươm Bướm

Chương 17 : Truy tra (5)

“Người bạn…. nhìn không thấy?” Khâu Phong sửng sốt một chút, theo phản xa quay đầu lại nhìn nhìn xe. “Ban nãy khi đang dọn đồ, nó nói nó có một người bạn chúng ta nhìn không thấy chơi cùng nó, nói chuyện với nó, ở trong này”. Lạc Diệp học động tác của Tiểu Kiệt chỉ chỉ đầu mình, “Trẻ con tuổi này phần lớn sẽ không im lặng lắm, em không phát hiện Tiểu Kiệt rất ít nói chuyện sao?” “Nói như vậy, quả thật là thế, chỉ cần không hỏi thằng bé sẽ không lên tiếng”, ngẫm lại một chút, từ khi bọn họ bắt đầu quen biết Tiểu Kiệt, lời mà Tiểu Kiệt tự động nói ra ít tới đáng thương, “Bất quá nghe nói trẻ con ở tuổi này nếu rất cô đơn, có đứa sẽ tưởng tượng ra một người bạn cho mình ở trong đầu đấy?” “Hừ, nói thế thì có bao nhiêu người sẽ gặp phải cùng một căn bệnh chứ? Chuyện bây giờ chúng ta gặp phải rất quỷ dị, tốt nhất là chuyện gì đều phải chú ý một chút”, Lạc Diệp phủi tay, rõ ràng đối với lý luận Khoa học mà Khâu Phong nói ra, dưới tình huống hiện tại có thể không cần quan tâm đến, “Anh đã nói rồi, nữ quỷ kia rất có thể là đang đuổi theo Tiểu Kiệt, Tiểu Kiệt là điểm mấu chốt bên phía Liêu Trân Anh, nếu không Trữ Lâm sẽ không xảy ra chuyện. Bây giờ nó còn nói có một người bạn nhìn không thấy, trùng hợp gặp phải bệnh tâm lý ư? Này cũng trùng hợp hơi quá rồi đó”. “Vậy anh cho rằng người bạn kia của thằng bé là cái gì chứ?”. Trong lòng có chút sợ hãi, Khâu Phong chà sát hai cánh tay một cái, trời có hơi tờ mờ sáng, một cơn mưa đang chuyển vẫn còn chưa có rơi xuống, trên người rích rích rất khó chịu. Tổng hợp mấy thứ này lại, càng làm cho người ta cảm thấy áp lực hơn. “Không biết nữa” giơ giơ tay, Lạc Diệp trái lại thẳng thắn thừa nhận, “Xem bộ dạng của Tiểu Kiệt thì không phải là thứ gì đó sẽ hại thằng bé, rất có thể đã sớm ở bên cạnh nó rồi. Thằng bé nói đó là người bạn của một mình nó, xem ra muốn hỏi khéo nó còn phải tốn chút công sức. A Phong, em nhìn qua có vẻ hiền lành hơn, không bằng em đi nói khéo xem?” “Em đi?” Khâu Phong chỉ vào bản thân, “Em căn bản không biết chăm trẻ đâu đó”. “Anh lại càng không biết á!” Lạc Diệp cào cào tóc, “Anh đi nó cương quyết sẽ không nói đâu! Cứ quyết định như vậy đi, hôm nay chúng ta đi tiệm sách hỏi tình hình, Tiểu Kiệt ngủ đủ rồi, em phải đi hỏi”. Mặt run rẩy một chút, quả thật, so với mình Lạc Diệp lại càng không thích hợp hỏi chuyện với đứa nhỏ hơn. Nhưng là mình…. thật sự là cảm thấy hơi đau đầu. “Được rồi, trước cứ như vậy, chúng ta cũng đi nghỉ ngơi một chút đi” ngáp một cái, Lạc Diệp kéo Khâu Phong qua hôn trộm một cái, sau đó liền cảm thán, “Thế giới này chính là phải có tình yêu cổ vũ mới có thể có sức chiến đấu mà”, rồi đi về phía xe. Đứng ở bên đường bị anh đột nhiên hôn một cái, Khâu Phong ngẩn người hai giây, trên mặt xẹt cái đỏ ửng lên, tuy là thời gian lúc này còn sớm, nhưng mà cũng quá thử thách trái tim người ta rồi đó. “Lạc Diệp, anh, anh…” che môi chỉ vào Lạc Diệp, nói cũng nói không rõ ràng. “Sợ cái gì chứ?” Lạc Diệp đi tới bên cạnh xe, mở cửa ra ngoắc ngoắc cậu, “Lại đây bồi honey anh đây ngủ nào, chúng ta khi nào thì làm lễ kết hôn, anh còn muốn mở tiệc chiêu đãi cả thế giới đó~~” Xem ra hôm nay ở chỗ của chủ cho thuê nhà giả lưu manh giả tới quen rồi, nói chuyện không chút đứng đắn. Khâu Phong đỏ mặt lại không thể làm gì được anh, lê bước chân vẫn là đi trở lại trên xe. “Này, anh nói chứ A Phong, chờ chuyện này xong rồi chúng ta thực sự nên tổ chức một cái lễ kết hôn á”, Lạc Diệp dựa lưng lên trên ghế ngồi được hạ thấp xuống, nhắm mắt lại nói, “Phải khiến người cả thế giới này hâm mộ mới được”. “Được được được, anh nói cái gì thì là cái đó…” trong ngực nhảy bùm bùm, ngoài miệng vẫn là giả bộ lạnh nhạt nói ra. Khâu Phong cũng nhắm hai mắt lại nhưng mà trên mặt vẫn nóng hổi. Câu chuyện tình này, Khâu Phong ngay từ đầu cũng chỉ nghĩ tiếp tục đi xuống dưới. Nhưng mà Lạc Diệp lại thường xuyên trù tính cho tương lai, tuy là mình nói ra come out trước, quyết định nói thẳng ra hết với người nhà trước. Nhưng nếu đối phương không phải là Lạc Diệp thì mình cũng không thể làm thế được. Lạc Diệp giống y như là mặt trời vậy, có sức sống, thẳng thắn, biết lấy lòng, anh muốn bọn họ đứng ở dưới ánh mặt trời, nhận sự hâm mộ, ghen tị, chúc phúc của mọi người, sau đó quẳng lại ánh nhìn khinh bỉ với mấy người xem thường. Mỗi một đoạn tương lai Lạc Diệp nói, cho dù không có cách nào thật sự đạt đến, lại vẫn như cũ khiến người ta cảm thấy được hạnh phúc. Nhớ lại quá khứ cùng hiện tại, tuy là rất mệt mỏi nhưng lại ngoài ý muốn khó mà đi vào giấc ngủ, tinh thần rất sục sôi, gần một giờ trôi qua Khâu Phong cũng chỉ là nhắm mắt lại mà thôi. Thân thể cảm thấy nặng nề giống như không có cách nào cử động được tay chân, rõ ràng không có ngủ, lại cảm thấy mình đang rơi về phía dưới vực sâu. Nhận thức được điểm này chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, Khâu Phong mãnh liệt muốn mở to mắt ra, lại phát hiện ngay cả mí mắt cũng không động đậy được. Đây là cái gì? Bóng đè? Có cảnh tượng đang hiện ra ở trước mắt mình, hoặc là nói không phải trước mắt mà là ấn trực tiếp vào đầu mình. Hơi nóng đang lan tỏa, ngọn lửa bốc lên, cháy, trước tầm mắt là trần nhà có thêm vết bẩn do mưa ẩm thấp, lớp vôi màu trắng bị ánh lửa ánh lên, bóng dáng quỷ dị đang nhảy nhót. Tiếp theo tầm mắt bắt đầu bối rối chuyển động, vách tường, sàn nhà, chủ nhân tầm mắt đi lên. Ban nãy mình vẫn là gần như chồng lên hình bóng người nọ vậy, đột nhiên chuyển động một cái, lại như người ngoài cuộc mà lơ lửng trên không trung nhìn thấy mọi thứ. Đó là một đứa trẻ, đứng dậy từ trên cái giường gỗ ván mỏng, gần như là lăn xuống giường. Thằng bé quỳ rạp trên mặt đất khóc lớn, khói đặc tràn ngập khiến tiếng khóc của đứa trẻ không thành được âm điệu. “MẸ ƠI!!! BÀ NGOẠI ƠI!!!” Đứa trẻ lớn tiếng kêu khóc, thân thể nhỏ bé đứng lên chạy nghiêng ngả lảo đảo về hướng cửa, bổ nhào lên trên cửa dùng sức đập “MẸ ƠI!! MẸ Ở ĐÂU!! BÀ NGOẠI!! CỨU CHÁU VỚI!!”. Mới bắt đầu đứa trẻ còn gọi ra thành tiếng, nhưng mà không khí nóng của lửa và khói đặc rất nhanh khiến cho thằng bé chỉ có thể phát ra tiếng rít khàn khàn làm người ta cảm thấy sợ hãi. Thân thể đứa trẻ bắt đầu lả đi, nó cần không khí. Nắm tay thằng bé đập ra đã không còn chút sức lực nào, không ngừng ho khan, sử dụng cả tay chân bò về hướng trong phòng. Phòng rất nhỏ, cửa sổ cách cửa chỉ bất quá một khoảng cách hơn 10m mà thôi, Khâu Phong nhìn thấy nước mắt của đứa nhỏ không ngừng rơi xuống, có lẽ thằng bé căn bản không thể khống chế, khói làm sặc ánh mắt nó, nó không nhìn rõ được đường, rất khó khăn mò mẫm đến bên của sổ, quần áo trên người đã có vài chỗ bị đốt cháy, may mắn chỉ là áo ngắn tay và quần đùi mùa hè khiến thằng bé có thể lăn lộn dập tắt đi. Áp vào cửa sổ, đứa nhỏ liều mạng hít thở, đau đớn do bị bỏng kém hơn so với cơn đau do không thể hít thở được, nó khát khao càng nhiều. Đạp lên ghế dựa ở bên cửa sổ còn chưa bị lửa đốt cháy mà trèo lên cửa sổ, không khí bên ngoài mát mẻ hơn không khí bên trong khá nhiều, bên này còn chưa có cháy, đứa nhỏ bò lên lan can bảo vệ bằng sắt, định chui mình ra từ khe hở ở giữa nhưng mà khe hở kia quá nhỏ, nó ra không được. Cuối cùng chỉ có thể ôm lấy đầu gối cuộn tròn người lại lùi đến một góc bên lan can. Đứa trẻ khóc, dùng cổ họng hầu như không thể phát ra thanh âm, nó chỉ có thể hy vọng có người tới cứu bản thân. Trước nhà đã có người đang chạy qua lại dập lửa, có người tông cửa, tiếng động ầm ĩ rồi lại ngập tràn hy vọng. Bỗng nhiên, Khâu Phong lại cảm thấy được bản thân trở về vị trí của đứa trẻ kia, giống như mình chính là thằng bé, tầm nhìn mờ mịt, cúi đầu bật khóc. Khóe mắt nhìn tới bóng người, có người tới cứu nó? Đứa nhỏ nghiêng đầu muốn nhìn cho rõ ràng. Cuối cùng lại chỉ nhìn thấy người nọ giơ tay lên ném ra cái gì đó. Thứ kia bị đập nát ở phía dưới cửa sổ, tiếp theo, lửa mãnh liệt bốc lên cao, quơ móng vuốt đỏ tươi đập vào trong ánh mắt. “A!!” Hét lên một tiếng, Khâu Phong huơ tay đập về phía bên cạnh. Vừa động lên này, áp lực quanh cơ thể đều nháy mắt biến mất, chỉ là ký ức kia vẫn còn được giữ lại rõ ràng như cũ, cậu bật người dậy, liều mạng hít thở, gần như làm sặc chính mình. “A Phong! A Phong, làm sao vậy?” Lạc Diệp ở ngay bên cạnh cậu, vừa vặn bị tay cậu đánh tới, bật người tỉnh dậy, lại nghe đến tiếng kêu của cậu sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh đầy người, vội vã kiểm tra tình trạng của cậu. “Lạc Diệp….. Lạc Diệp…. có người phóng hỏa… là có người phóng hỏa!!” Khâu Phong bắt lấy cánh tay Lạc Diệp, gắt gao nắm chặt, bờ môi của cậu tái nhợt, trên mặt ửng đỏ, nhìn thấy liền cảm giác không được bình thường cho lắm. “Cái gì? Cái gì có người phóng hỏa chứ?” Lạc Diệp bị lời nói một nửa này của cậu biến thành không hiểu gì cả, chỉ có thể nắm chặt tay cậu để cho cậu bình tĩnh lại một chút. “Chính là căn nhà kia! Hỏa hoạn ở nơi đó trước kia là có người đốt!!” Không phải mơ, giấc mơ vừa rồi không phải mơ, mình cũng không có ngủ, cùng với nói là giấc mơ thì càng giống như là có người muốn cậu thấy được, khiến cậu hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đúng hơn. “A PHONG, EM TỈNH TÁO MỘT CHÚT, NÓI RÕ RÀNG” kéo tới trận hỏa hoạn kia, Lạc Diệp nhướng mày, trong lòng càng gấp gáp, anh lớn tiếng rống lên một câu hy vọng có thể ngăn lại cảm xúc của Khâu Phong. “Nóng quá…nóng quá…” Ngay khoảng lặng vì một tiếng rống của Lạc Diệp mà khiến hai người đều yên tĩnh lại, Tiểu Kiệt ở ghế sau bỗng nhiên phát ra tiếng ú ớ. Hai người đều bởi vì giọng của thằng bé mà đem tầm mắt dời về phía sau. “Mẹ…. mẹ ơi….. bà ngoại…” Tiểu Kiệt lăn lộn thân mình ở ghế phía sau, giống như tư thế muốn đem lửa trên người dập tắt đi. “A!” Khâu Phong kinh ngạc một tiếng, trong đầu có một sợi dây liên kết lại, “Em khi nãy… khi nãy nhìn tới… là giấc mơ của Tiểu Kiệt sao??” Căn cứ vào kinh nghiệm trước kia, Tiểu Kiệt căn bản không nhớ mình nằm mơ thấy gì, sau khi nhìn thấy Tiểu Kiệt bình tĩnh ngủ tiếp, hai người đều không có đánh thức thằng bé mà là xoay người nhỏ giọng bắt đầu thảo luận. Ngăn lại sự hoảng loạn không phải của mình khi vừa trải qua trong bóng đè đi ra, Khâu Phong bình tĩnh một chút, đem những gì vừa nhìn đến cẩn thận nói hết một lần cho Lạc Diệp. “Ý em là, đứa nhỏ kia vốn là không cần phải chết? Có người hướng nó ném thứ gì đó châm lửa ư? Cho nên, đây không phải là tai nạn mà là mưu sát sao?” Lạc Diệp suy nghĩ lời nói của Khâu Phong. “Đúng thế, lúc mới bắt đầu cháy là nửa gian nhà trước, đã có người đang đi cứu, đứa nhỏ kia cuối cùng đi tới vị trí thông gió, chung quanh không có thứ gì khác có thể cháy, hẳn là có thể kiên trì tới khi có người đến mới đúng. Em cảm thấy người kia chính là quăng mấy thứ như bình xăng nhen lửa ấy, lửa bốc lên rất nhanh. Đứa nhỏ kia có tình trạng bị ngạt thở, căn bản trốn không thoát”, Khâu Phong cắn môi mình, là ai? Có thể nhẫn tâm ra tay với một đứa trẻ nhìn qua chỉ mới 8-9 tuổi chứ? Đây rất rõ ràng mục tiêu chính là thằng bé! “Trận hỏa hoạn kia quả nhiên có nội tình” Lạc Diệp quay đầu lại liếc nhìn Tiểu Kiệt vẫn đang ngủ say một cái, “Tiểu Kiệt, hay là nói cái người bạn không thể nhìn thấy kia của nó chắc chắn cũng có nội tình, nếu như những gì em nhìn thấy chính là giấc mơ của thằng bé”. “Em có một loại cảm giác, đây là có người cố ý muốn cho em xem” Khâu Phong nói ra cảm giác của bản thân, mặc kệ là trong trận hỏa hoạn đó khiến cậu và đứa nhỏ đó nhập vào nhau, hay là khiến cho cậu ở trên không làm người đứng xem, đều là muốn cậu thấy được tất cả mọi chuyện. “Ai chứ?” Nhất định không phải nữ quỷ đuổi theo bọn họ kia, căn cứ nhiều… chuyện thế này, nữ quỷ kia làm chuyện gì cũng không có quá nhiều quy tắc, nói chuyện cũng là lộn xộn, không giống như kiểu có ý thức muốn cho bọn họ làm cái gì đó. “Ai có thể biết chuyện xảy ra với đứa nhỏ kia rõ ràng như vậy?” Khâu Phong hỏi ra một câu, mày càng nhăn chặt hơn. “Chính người đó…..” Lạc Diệp vừa nghe liền hiểu ý của Khâu Phong, ngoại trừ chính người đó, không ai có thể khiến người ta đứng ở tầm mắt của đương sự mà nhìn thấy mấy thứ này được. “Cái người bạn nhìn không thấy kia của Tiểu Kiệt…” Khâu Phong có chút đau lòng nhìn Tiểu Kiệt ở phía sau, “Rất có thể chính là đứa trẻ bị chết cháy khi đó”. Cũng chính là, cái đứa trẻ bị mưu sát kia. Nhưng mà vì sao nó muốn tìm đến Tiểu Kiệt, tại sao sau lưng Tiểu Kiệt sẽ có mấy cái bớt hình dạng như vết thương này, nó tìm tới Tiểu Kiệt, có phải cũng có duyên cớ gì hay không? “Mảnh nhỏ dần dần càng nhiều hơn…” Còn hơn sự lo lắng của Khâu Phong, Lạc Diệp lại càng có thêm sức lực, “Đợi đến khi càng nhiều thì chúng ta có thể xếp chúng lại. Nếu cho em xem toàn bộ câu chuyện, cũng chính là muốn chúng ta giúp đỡ thôi? Xem ra việc này mà không giúp thì chúng ta không thể thoát thân được rồi. Chờ sau khi ghép lại xong, chúng ta sẽ đi tìm đến cái người làm vạ lây tới trên người chúng ta kia tính sổ mới được!” Anh khởi động xe bắt đầu chạy về phía trước, thời gian đã là hơn 8 giờ sáng. “Tiệm sách chắc là cũng đã mở cửa, chúng ta đi xem thử đi”.