Một người đàn ông nằm úp sấp trên sàn hai tay luồn phía dưới thân mình. Ánh đèn khí hiếm từ trong quả cầu trên trần toả xuống chiếu lên mái tóc trắng và lấp lánh một khẩu súng lục nhỏ bằng kim loại bị vút trên thảm nhà. Một cái đồng hồ nhỏ đặt trên bàn lên tiếng tích tắc đều đều. Ngoài ra không còn một tiếng động nào làm xáo trộn cảnh tĩnh mịch chung quanh. Tôi bỏ khẩu 38 vào túi, tiến đến gần xác chết, quỳ xuống nâng đầu người đàn ông lên. Đúng là bác sĩ Cole đã chết, không còn gì có thể nghi ngờ. Tôi nắm vai xác chết lật ngửa ra. Viên đạn trúng vào phía dưới cổ xuyên qua cà vạt và cổ áo sơ mi. Vết thương không chảy máu nhiều lắm. Tôi nhẹ nhàng để xác chết nguyên ở vị trí ban đầu. Bỗng nhiên tôi chú ý đến một vật trăng trắng trong tay ông ta. Tôi nhẹ nhàng lôi nó ra. Đó là một bức hình đã cũ chụp một người đàn bà và một con bé năm sáu tuổi. Sau lưng bức hình có địa chỉ in của một thợ ảnh ở Topeka, Kansas và một dòng ngày tháng viết tay: Tháng hai 1928. Tôi bỏ ảnh vào túi và đứng lên. Phòng khám là kiểu mẫu của một tư thế xã hội cao và của sự cao sang. Một bức tường dành chỗ hoàn toàn cho một kệ lớn đầy sách đóng bìa da, còn bàn làm việc thì lớn như cả một cái bàn bia. Bên cạnh chiếc ghế dựa là một cái va ly đầy sách và giấy tờ. Trên tường lò sưởi treo bức tranh sơn dầu vẽ chân dung của Helen Cole lúc mười sáu mười bảy tuổi, nghĩa là thời kỳ cô bé đang trở thành thiếu nữ. Một cánh cửa nhỏ có màn che khuất dẫn qua một căn phòng thứ ba bày biện một chiếc đi văng dài, hai ghế gỗ, một cái bàn nhỏ, một tủ kính đựng dụng cụ y khoa trong đó có kim tiêm, ống nghe thầy thuốc và vài chai lọ. Ánh sáng đèn nhông toả xuống êm dịu. Tôi trở qua phòng khám của bác sĩ Cole, tìm máy điện thoại nhưng máy không có số. Tôi đi qua phía phòng chờ. Ở đây trên một tờ giấy lót dưới miếng nhựa đục có ghi số của người gác đêm cùng những số khác nữa của ai không biết. Tôi gọi người gác đêm nhưng phải chờ một lúc lâu mới được lão trả lời. Lão cam đoan là không thấy ai đi xuống cả. Tôi khuyên lão khoá các cửa lại chờ cảnh sát đến. Rồi sau khi cúp máy, tôi quay số của công tố, Webster không có ở đó, tôi liền gọi về nhà riêng của lão. Tiếng chuông rung thật lâu mới thấy có người nhấc máy lên. Một giọng mệt mỏi trả lời tôi: - Webster đây. Tôi nói ngay: - Chúng ta không phải chờ tới sáng mai, Eric Webster. Tôi sẵn sàng nói cho anh biết liền đây. - Sao? Cái gì? Anh mắc chứng gì vậy? - Nhiều sự kiện dồn dập xảy tới nhanh hơn là chúng ta tưởng. Ông bác sĩ Cole không thể nào tự cứu mình được, còn chúng ta nếu chần chừ đến mai thì kẻ giết ông ta trốn thoát mất. Giọng lão biện lý có vẻ lo lắng: - Có chuyện gì xảy ra vậy, Bowman? Mà anh gọi tôi từ đâu đấy? Tôi tóm tắt sơ lược mọi sự xảy cho lão nghe rồi kết luận: - Chắc anh có thể lên giường ngủ lại cũng được nhưng tôi hết phận sự rồi. Lão lắng nghe lời tôi không sót tiếng nào và không chen vào lấy một câu. Cuối cùng lão nói: - Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ báo động với cảnh sát ngay. Kẻ giết người tên là gì? Peter gì? - Cho tới bây giờ thì tôi chỉ biết Peter trống trơn thôi. Ngoài dấu vết nhận dạng mà tôi đã tả với anh thì tôi không biết gì thêm nữa. - Được, được rồi. Peter là tạm đủ rồi. Nhất là anh chớ nên tấn công hắn. Một kẻ có tới bốn xác chết trong tay thì không ngần ngại gì mà không giết thêm kẻ thứ năm. Anh cứ ngồi yên trong nhà bác sĩ Cole và để đội hình sự lo cho Peter. Hứa không? - Ôkê, chịu rồi. Tôi không xê dịch khỏi nơi đây và nếu có ai gõ cửa tôi sẽ trả lời: "Bác sĩ không tiếp bệnh nhân nữa". Chúng tôi cùng buông máy một lượt rồi tôi đến ngồi nơi ghế của ông thân chủ quá cố. Khi yên vị tôi có cảm giác Helen Cole xiếc nhìn tôi hờn trách. Ôi, giá như cha con nhà họ bớt giấu giếm một chút thì có phải hơn không? James Hadley Chase Buổi hẹn cuối cùng Dịch giả: Quang Huy