Buổi Đầu Của Bình Minh

Chương 17 : Chiến Kích

‘De, cuối cùng cơ hội đã tới. Ê ê Mạnh, coi nè!’ Mạnh đang ngồi sắp xếp lại thông tin về mấy mẫu lá cây mà nó vừa lấy được sáng nay. Nó gắp mẫu tiêu bản nhỏ xíu bỏ lên mặt kính hiển vi một cẩn thận. Nó nói giọng từ tốn: ‘Từ từ, đợi chút!’ Bàn tay cầm kẹp của Mạnh cứ run run lên. Chắc là do nó chạy rông cả ngày trong rừng nên bây giờ cơ tay nhức mỏi run lên như thế. Đặt mẫu lá cây lên mặt kính xong, nó nhìn lên hình phóng to trên bàn và ghi lại thông tin của mẫu vật vô tập. Mặt sau của chiếc lá có các hạt gì đó nhỏ xíu, chắc là bào tử vì mẫu lá này cắt ra từ một nhánh dương xỉ trong hốc đá. Ghi chép xong, nó hỏi lại: ‘Sao, vụ gì?’ ‘Đây nè!’ Đức giơ quyển tập ra với vẻ hào hứng lộ rõ trên mặt mình, chắc là tin gì sốt dẻo lắm đây. Mạnh chộp lấy rồi bắt đầu liếc một vòng: ‘Hành trình thần tốc. Ngày, tháng, năm. Cuộc thi ‘Hành trình thần tốc’ chính thức tuyển chọn vận động viên tham gia từ ngày hôm nay. Yêu cầu tuổi các ứng viên tham dự phải từ 18 tuổi trở lên, cần có đủ sức khỏe và có sức chịu đựng tốt. Hành trình đường đi của cuộc đua sẽ được giữ kín từ đây cho đến ngày khai mạc như mọi khi. Vì thế, ban tổ chức mong muốn các vận động viên hãy chuẩn bị cho thật cẩn thận để hạn chế việc xảy ra tai nạn cho bản thân lẫn chiến kích tham gia. Sau đây là các lời khuyên nhỏ: Các vận động viên hãy chọn chiến kích thật kĩ càng và khéo léo để có được người bạn đồng hành hợp ý với mình suốt chặng đua. Nghiên cứu, tham khảo kĩ địa hình đường đua của các cuộc thi trước và nếu có thể, hãy học hỏi kinh nghiệm từ các vận động viên chuyên nghiệp. Cuộc thi sẽ diễn ra liên tục trong ba ngày, vì vậy các vận động viên nên chuẩn bị đầy đủ thuốc men, thực phẩm và các vật dụng cần thiết khác cho cả mình lẫn chiến kích trong thời gian đó. Thời gian ghi danh là bốn tuần kể từ ngày hôm nay. Vì vậy các đấu thủ hãy nhanh chóng tìm lấy chiến kích đồng hành với mình để tham gia. Ban tổ chức Hành trình thần tốc.’ Nhưng hình như Mạnh chả mặn mà gì với cái tin này cả, nó ngoẹo cổ qua bên, đơ mặt ra hỏi: ‘Thì sao?’ Đức tỏ ra thất vọng thấy rõ, vậy mà nó cứ tưởng thằng Mạnh sẽ khoái cái tin này lắm chứ. Tuy nhiên, Đức vẫn cứ hỏi một câu mà nó vốn đã biết chắc câu trả lời: ‘Thì gì nữa, tham gia hông?’ Mạnh thủng thẳng giơ quyển tập trả lại cho Đức và trừng mắt bảo: ‘Mày muốn chết thì cứ việc đi một mình. Đừng có rủ tao. Tao còn yêu đời và sợ chết lắm.’ Đột nhiên, nó thụt tay lại, chỉ chỉ cuốn tập qua chỗ góc bàn bên kia rồi nhe răng cười: ‘Rủ hai đứa kia kè!’ Đức chụp lại quyển tập, thở dài bực mình: ‘Ơi… biết vậy khỏi rủ thằng Mạnh này!’ Nó lẹt đẹt chạy qua chỗ Băng với Tinh rủ rê với vẻ hí hửng thấy rõ. Băng đang bận cài đặt lại chương trình hoạt động cho cái máy theo dõi. Tinh ngồi kế bên kiểm tra lại máy móc bên trong bằng máy tính. ‘Ê, tham gia hông?’ Đức trang trọng lật quyển tập ra ngay chỗ bản tin rồi đặt lên bàn. Nó cười hớn hở với đứa này rồi quay sang đứa kia. Băng tỏ ra tiếc nuối: ‘Mình thấy thông báo này hai tuần trước rồi. Thật ra thì cũng muốn đăng kí tham gia nhưng mà tay mình…’ Cô chợt nói nhỏ hết mức, lén nhìn Mạnh rồi nhìn xuống khuỷu tay phải, chỗ đó vẫn còn bị nẹp chặt tới giờ. ‘Bạn cứ tham gia đi, hôm đó mình sẽ lại xem!’ Mạnh nghe qua cũng hiểu vấn đề rồi, hai mắt nó cứ dán chặt vào mấy mẫu mô lá cây trên bàn. Không hiểu sao nó cảm thấy hơi tội lỗi, cái cảm giác khó chịu đó bắt đầu dâng lên rồi ngập tràn khắp người mình. Phải chi giờ có chỗ nào đó để tránh mặt ba đứa kia thì nó thấy dễ chịu hơn. Đức liền vỗ vai Tinh một cái khiến cho nhỏ giật mình: ‘Tinh, tham gia chung cho vui!’ Con nhỏ cười cười rồi lắc đầu: ‘Thôi, Tinh lỡ hứa giúp chị huấn luyện chiến kích để chuẩn bị cho cuộc thi rồi.’ Vậy là coi như tối nay Đức chào hàng thất bại. Mạnh không muốn tham gia, Băng thì bị thương, Tinh bận giúp chị mình. Nó tiu nghỉu ôm quyển tập đi rồi bắt đầu màn ca cải thê lương của mình: ‘Hứ, vậy mà làm tui mừng hụt. Sáng nay tưởng đâu chưa ai biết tin này nên mới ráng chép vô tập rồi đem lại đây nói cho cả đám nghe. Ai ngờ…’ Mạnh cười khì khì chọc quê: ‘Cái tin quỷ này tao thấy từ đời nào rồi, có mình mày là mới biết thì có!’ Đức liền giơ hai cánh tay dài ngoằng ra chỉ vô Mạnh: ‘Mà nói chung tại thằng Mạnh hết chứ tại ai!’ Tự nhiên bị đổ thừa trách nhiệm, Mạnh liền chống nạnh, hếch giọng lên hách dịch: ‘Hê, mới nói gì hả mậy? Cái gì mà tại tao nữa!’ Đức ráng nhịn cười chỉ qua góc bàn của Băng mà cà lăm: ‘Hổng phải tại ông thì…thì…’ Biết trước thằng Đức định mưu toan cái gì nên Mạnh liền khịt mũi một cái bảo: ‘Vớ vẩn!’ Đức ôm mớ tập vở cùng với đống thiết bị linh tinh của nó ra khỏi phòng sinh hoạt. Trước khi đi, nó đứng trước cửa phòng mà gào lên: ‘Đợi đó, tới bữa đó tui sẽ là người đầu tiên xách cái huy chương vàng về Đá Lửa cho coi!’ Mạnh lặng lẽ chỉ tay xuống đất rồi buông một câu: ‘Khỏi, mày vác cái mạng mày về đây cho tao nhờ là được rồi!’ Cả đám liền bật cười đến nỗi rung cả căn phòng. Đức tỏ vẻ thây kệ thiên hạ, nó ôm mớ đồ lỉnh kỉnh của mình rồi ngẩng cao đầu lên, hiên ngang đi về phòng riêng. Băng bất chợt hỏi: ‘Mạnh, sao bạn không tham dự đi?’ Nó lắc đầu, bậm môi cười trừ và bấm cái cạch vô dòng chữ ‘chuyển tập tin’ trên bàn: ‘Thôi!’ Băng khuyên nó với giọng nhỏ nhẹ: ‘Mình nghĩ bạn nên đăng kí tham gia đi. Bạn là kĩ sư sinh học nên mình nghĩ bạn có lợi thế hơn mấy bạn khác đó!’ Đúng, điều Băng nói là rất có lí. Những kĩ sư sinh học như Mạnh luôn có ưu thế hơn so với những người khác trong cuộc thi này. Cuộc thi đòi hỏi vận động viên phải có hiểu biết tối thiểu và khả năng giao tiếp với loài vật, nhất là khi người bạn đồng hành cùng với họ là một chiến kích. Mà khoản này thì các kĩ sư sinh học lại luôn có thừa. Nếu như chỉ có lòng đam mê môn thể thao này mà không biết cách giao tiếp với lũ chiến kích thì đừng có mơ đặt mông mà ngồi lên lưng chúng. Vì sớm hay muộn gì thì cũng sẽ bị lũ chiến kích hất cẳng xuống đất, thậm chí cho dù là những vận động viên chuyên nghiệp cũng không ít lần bị lũ vật khó dạy này cho ăn đất. Mạnh đóng cuốn tập lại cái xạch, lặp lại câu trả lời trước đó: ‘Thôi. Tui hổng thích!’ Ngoài miệng thì Mạnh bảo vậy nhưng thật ra trong lòng nó lại rất muốn tham gia cuộc thi. Được cưỡi trên lưng một con chiến kích rồi ào ào băng rừng vượt núi thì còn gì thú vị bằng. Đó là một trong những điều hay nhất nó từng trải nghiệm lúc sống trên Đá Bão Tố. Nhưng khổ nỗi nó đã quen sống cô lập một mình và không thích đứng trước đám đông. Trong khi cuộc thi này chắc chắn là sẽ có rất nhiều người xem, việc chường mặt mình ra cho thiên hạ coi không phải chuyện ưa thích của nó. *** Chiến kích, người ta đặt tên cho loài này như vậy vì chúng tốc độ chạy thuộc hàng nhanh bậc nhất trong số các loài bò sát di chuyển trên bộ. Chúng sở hữu một bộ lông mượt bao phủ toàn thân, bốn chân linh hoạt cùng những móng vuốt bám đất chắc chắn. Cuối cùng là chiếc đuôi thuôn dài giúp chúng rẽ hướng nhanh trong lúc di chuyển. Chuồng chiến kích bây giờ đã đầy kín hết cả, mỗi chuồng nhốt riêng một con. Những con vật này đều được tóm cổ về từ nơi hoang dã, không có con nào lớn lên trong điều kiện nuôi nhốt. Người ta làm như vậy để buộc những vận động viên phải vận dụng hết khả năng của mình vào cuộc thi. Nếu như để họ sử dụng những con đã thuần hóa tham gia thì như thế quá dễ dàng, ai cũng có thể tham gia được cả. Trong khu nuôi nhốt, những con khủng long đều được cách ly với hành lang bằng lớp kính chịu lực. Chúng đều được phục vụ ăn uống, tắm rửa đầy đủ 24/24 để đảm bảo có đủ sức khỏe cho cuộc thi. Nếu như con nào đã được vận động viên chọn thì tên của người đó sẽ hiển thị ra bảng thông tin, còn chưa thì sẽ để trống. Đức nhìn một vòng dãy chuồng, ba bốn cái chuồng trước mặt nó đã có tên người khác. Nó lo lắng hỏi Mạnh: ‘Ê, lựa con nào giờ?’ ‘Mày nói cái…’ Mạnh phải ráng nén hơi xuống rồi mới rặn nốt chữ cuối cùng ‘…GÌ?’ Nó tỏ ra cau có: ‘Ra mày rủ tao lại đây là để nhờ tao lựa ngựa giùm mày đó hả?’ Đức làm bộ ngờ nghệch: ‘Thì tui hông biết nên lựa con nào nên mới nhờ ông!’ Mạnh chợt nhìn lên trần nhà trong chốc lát rồi bất ngờ trừng mắt ngó Đức: ‘Chứ sao lần trước mày la mày có tham gia đội tuyển của trường mà?’ Vậy mà Đức cứ tưởng Mạnh quên chuyện đó rồi chứ, sao mà nó nhớ dai quá vậy không biết. Đức lúng túng biện hộ: ‘Ờ…thì lúc đó tui lựa đại thôi, miễn có ngựa để cưỡi là được rồi. Chứ mặt mũi mấy con khủng long, con nào con nấy y chang nhau. Đố ai phân biệt nổi!’ Nghe xong cái lí lẽ của Đức, Mạnh chỉ còn biết thốt lên gọn lỏn hai từ: ‘Trời ạ!’ Đúng là đến tuyệt vọng với thằng này. Vậy mà tối hôm bữa còn lớn giọng đòi xách huy chương vàng về nữa chứ. Cái huy chương chì còn chưa biết có lấy nổi hay không nữa, ở đó mà mơ huy chương vàng. Mạnh thở dài một hơi rồi bắt đầu lết xác đi với thằng Đức để lựa ngựa giùm nó. Tụi nó không phải những người duy nhất đang lang thang trong khu chuồng này. Ở dãy chuồng bên kia là bốn thằng ôn thần mà Mạnh với Băng đụng đầu ở bãi xe hồi đầu năm. Thằng đại ca của cái đám đó là đứa nhỏ con nhất, thằng Anh. Từ lúc gặp mặt Băng, nó đã lên kế hoạch cưa đổ cô làm người yêu, nhưng mà hình như cho tới giờ nó vẫn chưa làm được. Gần cửa ra vào, đám bạn học chung lớp với Mạnh cũng ồn ào kéo vào đây thành đám đông, chắc cũng phải nửa lớp. Nhưng thật ra chỉ có vài đứa tham gia cuộc thi thôi, đám nhiều chuyện còn lại đi theo chỉ để ngắm nghía khu chuồng với đám khủng long. Cái đám này đi tới đâu là chộn rộn tới đó, vài đứa còn ngứa tay gõ gõ lên thành kính chọc mấy con khủng long cho vui. Trong lúc Mạnh đang vuốt vuốt cằm nhìn chằm chằm vào một cái chuồng thì Đức khều khều nó bảo: ‘Ê, Tinh kè! Rủ nó lại đi chung cho vui!’ Mạnh nheo mắt nhìn qua gọng kính, nó thấy Tinh đang đứng ở dãy chuồng gần sát cửa với hai tay chắp ra đằng sau. Đức giơ tay lên vẫy: ‘Ê, T…’ Mạnh ngắt ngang ngay tại chỗ: ‘Mày có chắc là nó không?’ ‘Gì nữa vậy ba, đừng có nói với tui ông cận nặng dữ vậy nha!’ Đức nhếch môi cười nham nhở. Mạnh đánh mắt một cái bảo: ‘Coi đi thì biết!’ Ừ nhỉ, Đức nhìn kĩ mới thấy hình như nhỏ Tinh có hơi khác so với mọi khi. Hình như là có vẻ ăn diện hơn, tóc cột kiểu, lỗ tai thì xỏ hai cái khuyên sáng lấp lánh. Đức ngờ ngợ: ‘Ê, hổng lẽ…’ Mạnh huỵch toẹt nói thẳng ra luôn: ‘Hổng lẽ cái quái gì nữa, chị của nó đó!’ Đúng lúc này mấy đứa bạn của con nhỏ đó đi từ ngoài cửa vào, trong đó có một đứa y chang con nhỏ đó. Tụi nó nhận ra ngay, lần này mới thực sự là Tinh. Nó ngó trừng trừng con nhỏ chị của Tinh, hai con mắt long song sọc hình viên đạn. Trong lúc đám con gái định đi về hướng của Mạnh, Tinh chợt biến sắc và nhanh chóng rẽ họ đi qua hành lang khác. Mạnh vẫn ngó chằm chằm vô cái khoảng hành lang trống không phía trước, gằn giọng: ‘Nhìn cái bản mặt, thấy mà căm!’ Đức xuống giọng năn nỉ: ‘Thôi, kệ nhỏ đó đi, chuyện qua lâu rồi, làm gì mà ông thù dai dữ vậy!’ Nó lải nhải tiếp: ‘Mà dù sao thì nhỏ đó cũng là chị sinh đôi của nhỏ Tinh mà, mặt hai con nhỏ đó y chang nhau, ông căm nó tức là căm luôn nhỏ Tinh hả?’ Mạnh chỉ lên mắt mình mà vặc: ‘Hứ, tụi nó khác nhau. Tao nhìn một cái là ra rồi. Có mà mày nhìn hổng ra đó. Mắt mày bị chột hay bị lé vậy hả?’ Đức đánh một cái vào vai Mạnh và cười trừ: ‘Thằng Mạnh này…Toàn sỉ nhục người ta không!’ Mạnh bỏ sang cái chuồng kế tiếp coi. Đúng là đến hết cả hứng, khi không hôm nay đụng đầu toàn mấy đứa đáng ghét. Trước mặt tụi nó là một con khủng long đang nằm dài ra ngủ. Mạnh gõ hai cái lên vách kính để đánh thức nó. Con vật ngước cổ lên, nhìn tụi nó bằng cặp mắt lờ đờ rồi gục đầu xuống ngủ tiếp. Đức hớn hở hỏi: ‘Ê, con này được hông?’ Mạnh khoanh tay lại ra vẻ nghiêm túc rồi hầm hè: ‘Được cái gì, nhìn cái mặt nó thấy khờ chết bà!’ Đức phá ra cười sằng sặc: ‘Có cần nặng lời vậy hông ba!’ Đột nhiên, một cánh tay ở đâu đập cái bộp vô vai Mạnh. Kế đó là cái giọng nói tía lia của Hồng Ngân: ‘Hê hế, ông cũng ở đây nữa hả? Coi bộ cũng đông người chen chân vô dữ! Lựa được con nào chưa?’ Nói xong, Ngân vỗ vai Mạnh ra vẻ thân mật, đi chung với nó có thằng Quốc mập với thằng Kiên ốm nhách. Mạnh giơ ngón cái ra chỉ vô Đức và đáp trả lại bằng bộ mặt chán đời: ‘Thằng này chen chân thì có. Tui lại đây để lựa ngựa giùm nó thôi!’ Nghe xong, thằng Ngân mới té ngửa ra: ‘Ông làm tui thất vọng quá. Tưởng đâu…’ Nó kết thúc câu nói bằng cái lắc đầu đầy tiếc nuối. Liền sau đó, nó quay qua bắt chuyện với Đức: ‘Ui, vậy ông lựa được con nào chưa?’ Đức đập hai tay vào nhau nhe răng cười mừng rỡ: ‘Thì tui chưa lựa được nên mới nhờ thằng Mạnh đần độn này lựa giùm nè!’ Tự nhiên cả đám nghe thấy tiếng gầm gừ nho nhỏ phát ra từ trong cổ họng Mạnh, mắt nó thì liếc trừng trừng vô cái thằng mới chửi xéo mình. Tụi nó chịu không nổi nữa liền bật cười, Hồng Ngân bảo: ‘Ông làm gì mà mặt ghê dữ vậy? Mới ăn phải thuốc nổ hả?’ Thấy Ngân cứ đứng đó hết nói chuyện rồi giỡn, Quốc liền giục: ‘Mày lựa con nào, lẹ đi. Đứng đó nói hoài!’ ‘Từ từ, làm gì hối tao dữ vậy mập!’ Bị đụng chạm, thằng Quốc liền gô cổ thằng Ngân lại: ‘Mày nói ai mập hả mậy?’ Nó thụi liền mấy cú khiến cho thằng Ngân gập người lại, la eo ** lên. Hai đứa nó co kéo qua lại giữa hành lang rồi vô tình ép Kiên bẹp dí vô thành kính. Đúng là trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết. Kiên cố đẩy hai đứa nó ra một cách bất lực: ‘Ơi…Tụi bay ra coi. Giỡn hoài!’ Và thế là thằng Quốc có thêm lí do để quánh thằng Ngân thêm mấy cú: ‘Mày đụng trúng bạn thân của tao nè, tao phải ày biết tay!’ Sau một hồi la oai oái, thằng Ngân xuống giọng: ‘Thôi…á…giỡn giỡn... Đánh tao hoài!’ Thằng Quốc lúc này mới chịu buông tha cho nó. Ngân đứng thẳng lại, ngó vô cái chuồng ngay trước mặt mình, xoa hai tay vào nhau: ‘Con này nhìn cũng được nè! Ông có lấy con này hông Mạnh?’ ‘Không!’ Mạnh đứng đó khoanh tay, lườm thằng Ngân, lầm bầm trong họng: ‘Nhưng tui khuyên ông nên lựa con khác đi, lựa con đó là thua đó!’ Nói xong, nó vác nguyên cái bộ dạng khó coi đó đi sang chuồng khác. Đức đi theo sau, ráng nén cơn tức cười xuống để khỏi phải làm phiền đến mấy người khác. Thằng Ngân phì cười rồi ngó vô con khủng long trong chuồng mà bảo: ‘Thôi, tao cứ lựa con này! Nhìn mặt nó dễ thương vậy là khoái rồi!’ ‘Ê, mà tụi bay thấy con này được hông?’ Nó lưỡng lự hỏi lại hai đứa bạn mình cho chắc. Quốc tỏ vẻ khó chịu: ‘Đại đi, mày nhiều chuyện quá!’ Mạnh đi vòng vòng quanh mấy dãy chuồng mà vẫn chả ưng ý nổi con ngựa nào cả. Chuyện đó khiến cho ruột gan Đức bắt đầu nóng chịu không nổi và tỏ ra chán nản: ‘Ê, sao con nào ông cũng chê vậy.’ Rồi nó bắt đầu kể lể: ‘Con thì ông nói khờ, con thì ông bảo cái mặt ngu, con thì ông bảo nó như héo hết hơi, con thì ông chê nó hổng đủ sức…’ Đức chợt tắt lịm khi thấy bộ mặt hung thần khó coi của Mạnh. Chịu không nổi nữa, nó đành bật cười: ‘Thôi đi cha, cứ làm cái mặt…’ Nói chưa hết câu, nó lại cười tiếp. Mạnh đổ quạu: ‘Không muốn tao giúp thì thôi, tao về!’ Nó quay lưng tính bỏ ra thì thằng Đức cản lại, nó năn nỉ: ‘Thôi, giỡn chút mà, làm gì dữ vậy!’ Mạnh hứ cái cóc trong họng rồi nói ra rả: ‘Ai kêu mày chậm chân, đợi hai tuần rồi mới đăng kí tham gia. Người ta lựa hết mấy con tốt rồi, còn lại toàn mấy con non choẹt yếu ớt không. Bởi vậy tao mới vòng vòng kiếm nãy giờ, hông là tao lựa quách một con ày rồi!’ Đức thong thả khoác vai Mạnh, nó vừa nói vừa giơ tay lên phân bua: ‘Tuần rồi bộ ông hổng thấy hả, tui bận chết bà nên đâu có để ý. Vừa lo mớ bài tập, vừa lên đảo chạy qua chạy lại với ông. Nếu hông tui đăng kí lâu rồi, đâu phải đợi tới bữa nay.’ Nghe nó nói cũng phải, hai tuần rồi chúng nó lo túi bụi cả đống thứ. Cả đám sém nữa là không có mạng mà về đây. Mạnh bước dọc theo hành lang suy nghĩ khá đăm chiêu. Tuy nhiên, nó không quên ngó vào mấy con khủng long trong chuồng. Nhìn qua nhìn lại chả thấy con ngựa nào ra hồn cả, toàn mấy con xi cà que không ai chọn. Con còn non, con nhìn ốm yếu quá, con thì quá ư là cù lần, con này thì to khỏe ra dáng ngựa đua nhưng mà chắc bị người khác lựa rồi… Ê, mà khoan đã. Mạnh đứng khựng lại rồi lùi lại mấy bước khiến cho thằng Đức cũng quay lại theo nó. Trên vách kính không có tên ai cả, tức là chưa có người nào chọn nó hết. Mạnh lại gần vách kính, ịn mũi lên để nhìn kĩ hơn. Khác với những con kia, con vật này không chịu ngồi im, nó cứ đi qua đi lại trong chuồng và kêu lên mấy tiếng khó chịu. Các cơ bắp của nó vô cùng rắn chắc, bước đi linh hoạt, vững chãi và rất tự tin. Trên thân người nó có vài vết sẹo nhỏ, hình như là do đánh nhau với con khác mà ra. Mạnh chỉ tay vô chuồng, bảo: ‘Con này được đó!’ Thay vì tỏ ra phấn khởi, Đức lại nhoẻn miệng cười nham nhở: ‘Chắc hông vậy ba? Sao tui thấy con này hình như hơi bị thần kinh. Cứ đi qua đi lại hoài!’ Mạnh liếc Đức bằng ánh mắt sắc lẻm: ‘Có mà mày bị thần kinh thì có!’ Nói xong, Mạnh gõ cốc cốc lên vách kính để thu hút sự chú ý của con khủng long. Vừa nghe thấy tiếng động, con vật bỗng nổi xung lên. Nó chạy thẳng về phía cửa, giơ hai chân lên đạp thẳng vào thành kính. Hai đứa nó hoảng hồn lùi nhanh ra chỗ khác. Một tiếng rầm to tướng vang lên khiến ọi người xung quanh đều phải giật mình. Lớp kính không sao, nhưng con vật cứ nhìn chằm chằm những người ở ngoài bằng ánh mắt hằn học. Đe dọa xong, nó trở lui lại vào sâu bên trong chuồng. Mạnh thở cái phù ra nhẹ nhõm. Sao mà nó ngu vậy nhỉ, cửa chuồng làm bằng kính chịu lực mà lại quên mất tiêu. Nó bình tĩnh tiến lại gần chuồng, nhìn đăm đăm vào mắt con vật. Còn Đức thì ngược lại, vẫn giữ khoảng cách an toàn với cửa chuồng, đề phòng nếu lỡ như con vật đạp đổ tấm kính thì còn đường mà chạy. Nó hổn hển bảo: ‘Thôi, con khác đi! Con này bị thần kinh thiệt rồi chứ gì nữa. Hèn chi hổng có ai chọn nó!’ Mạnh nhe răng cười: ‘Tao thì lại thấy con này được đó! Lựa nó đi!’ Đức tỏ ra dè chừng: ‘Ê, đừng nói là thằng Mạnh này bị lây bệnh khủng long điên nha!’ Nó đẩy Mạnh một cái rồi đột ngột lùi xa ra, bảo: ‘Tránh xa tui ra một mét ba mươi!’ Và Đức bật cười như để tự tán thưởng cho sự hài hước của mình. Mạnh lườm nó hằn học: ‘Bệnh vừa thôi thằng kia!’ Giỡn xong, Đức vỗ vai Mạnh, chỉ tay qua dãy chuồng chạy dọc theo hành lang bên phải: ‘Thôi, bên kia còn hơn chục con kìa. Qua đó coi đi ông!’ Mạnh ngớ người ra: ‘Qua bển làm cái gì?’ Như thể bị lây bệnh ngớ người từ Mạnh, Đức cũng đứng đực ra chưng hửng: ‘Thì để lựa con khác!’ Nó chỉ tay vô con chiến kích thần kinh trong chuồng: ‘Chứ bộ ông kêu tui lựa con này hả?’ Mạnh cũng không vừa, nó trả lời câu hỏi của Đức cũng bằng một câu hỏi: ‘Chứ hổng lẽ lựa con khác?’ Đức gần như nín thở, nó chỉ vô chuồng há hốc mồm nói: ‘Ông giỡn hả? Cái con ngựa điên này có mà đạp chết tui thì có!’ Con chiến kích ở bên trong chuồng vẫn trừng trừng ngó hai đứa nó, mũi hít thở phì phò. Nhưng mà chắc là nó chẳng hiểu hai đứa này đang nói cái gì. Mạnh giảng giải: ‘Điên cái đầu mày. Coi kĩ đi, nó cứ đi qua đi lại trong chuồng tức là nó không thích bị người khác nhốt, thích chạy nhảy ngoài trời hơn. Những con như vậy thường có sức khỏe tốt và sức chịu đựng cao.’ Nó giơ ngón cái lên chỉ dãy chuồng sau lưng: ‘Mày coi mấy con kia đi, bị nhốt vô chuồng, cho thức ăn đầy đủ là nó ngồi yên liền. Còn con này, bị nhốt vô cái chuồng sang như phòng khách sạn năm sao, sơn hào hải vị mỗi ngày có đủ cả mà nó vẫn không chịu là hiểu rồi.’ Nghe Mạnh kể mà Đức tưởng tượng ra trong đầu mình một căn phòng nguy nga tráng lệ với đủ thứ vật dụng tiện nghi hiện đại. Giữa phòng là cảnh một con khủng long to tướng đang ngồi gác chân lên ghế bành mà coi ti vi, còn tụi nó thì đứng hai bên bưng đồ ăn thức uống lên hầu hạ cho con thú đó tận hưởng. Tưởng tượng một hồi, Đức chịu không nổi nữa liền chống tay vô tường để khỏi phải té ngửa ra sàn vì chết cười. Còn Mạnh thì chẳng lấy làm vui thú gì mấy, nó gằn giọng bảo: ‘Cười cái gì mà cười. Tao nói thiệt đó, sức mấy con kia cộng lại cũng chưa bằng nửa con này đâu!’ ‘Thì cứ cho là ông đúng đi. Nhưng nó dữ vậy, làm sao bắt nó nghe lời mình được?’ Đức nói với giọng nửa giễu cợt nửa coi thường: ‘Lỡ nó có nổi cơn điên lên thì tui đây nè, may ra tui chạy kịp. Chứ còn thằng Mạnh cùi bắp này thì…’ Nó làm ra vẻ căng thẳng rồi chặc lưỡi mấy cái. Khỏi phải nói cũng biết chắc là nó đang nghĩ ra cái cảnh Mạnh bị con vật này rượt chạy tóe khói. Mạnh rặn ra một nụ cười khủng khiếp rồi lầm bầm giữa hai kẽ răng: ‘Tưởng tượng giỏi đó con. Khi dễ tao vừa thôi!’ Nó bắt đầu nhắc lại với Đức: ‘Còn nhớ vụ hồi hè tao có đi trại cải tạo hông?’ Ý của Mạnh khi nói vụ vô trại cải tạo tức là hồi nó lên Đá Lửa để tập tành các kĩ năng sinh tồn trong rừng. Đức hiểu ý nó rồi nhưng giả bộ không biết, nó làm ra vẻ nghiêm trọng: ‘Cái gì? Ông bị bắt vô trại cải tạo hồi nào vậy Mạnh?’ Ngó thấy cặp mắt trợn trừng của Mạnh, nó phì cười: ‘Nhớ, thì sao?’ ‘Lúc đó tao có học cưỡi mấy con này rồi. Mấy anh giai trên đảo cũng có dạy tao vài cách để khống chế mấy con thú hoang này!’ Đức đánh lên vai nó một cái, nói với giọng ngờ vực: ‘Chắc hông ba, hay là ba xạo đó!’ Mạnh quơ tay lấy hai cuộn dây treo trên tường xuống, quăng cho Đức một cuộn. Nó kéo cọng dây thẳng ra cái xoẹt và nói chắc nịch: ‘Thử thì biết!’ Đức cầm cuộn dây, run giọng nói: ‘Hả…Bộ ông tính bắt nó bây giờ hả?’ Ngược lại với phản ứng của Đức, Mạnh nói một cách rành mạch như thể đã chuẩn bị từ trước: ‘Chứ sao! Nếu mở cửa ra mà không có gì thì thôi. Còn nếu nó phản ứng. Tao tóm đầu, mày tóm đuôi!’ Mạnh liền đưa tay lên ấn vào nút mở cửa trước cái há hốc mồm kinh hoàng của Đức. Cánh cửa kính giữa chúng và con vật trượt chạy qua một bên, thứ duy nhất còn ngăn cách giữa hai bên có lẽ là không khí. Con vật vô cùng bất ngờ khi thấy vách kính giam *** mình đã biến mất. Nó ngước đầu lên nhìn ra ngoài với đôi mắt đầy kinh ngạc. Nhưng sau phút chốc sững sờ, con vật nhận ra rằng tự do đang chờ đợi ở phía trước và nó phải chớp lấy cơ hội thoát khỏi đây ngay. Nó lập tức vùng lên lao người về phía cửa, hướng thẳng tới chỗ Mạnh với Đức đang đứng. Trong mắt con vật, hai đứa nó chẳng khác gì thứ ruồi muỗi nhãi nhép đang đứng ngáng đường mình. Nó cứ thế ầm ầm lao tới như tàu lửa đứt phanh. Nếu mà chúng không né cú tông trực diện này thì chắc chắn con chiến kích khuyến mãi ngay ỗi đứa một cái vé một chiều vô nhà thương. Lúc con chiến kích chỉ còn cách mình vài mét, Mạnh nhảy vù lên, quăng sợi dây tự động vào cổ con vật. Sợi dây xoắn mấy vòng rồi siết lại, Mạnh liền lôi đầu nó xuống đất để dễ khống chế. Nhưng hiển nhiên là mọi thứ đâu có dễ vậy, con vật quẫy đuôi đập xuống đất để lấy đà lồng người lên. Đức liền trói gô đuôi nó lại, lôi ra sau khiến cho nó mất đà ngã nhào xuống cái rầm. Vụ lộn xộn của tụi nó nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, trong đó có cả lũ bạn chung lớp của Mạnh. Ở hành lang bên kia, thằng Tú ngờ ngợ: ‘Ê, hình như là thằng Mạnh mà phải hông? Qua phụ nó cái đi tụi bay!’ Trong lúc đó, con vật vẫn không chịu thua, nó gồng người dậy cố quăng quật Mạnh với Đức ra xa. Mạnh cũng không kém, nó xoay tay trái quanh sợi dây mấy vòng rồi nắm chặt, nhảy lên tóm cổ nó bằng cả cánh tay còn lại và lôi đầu con chiến kích xuống. Con vật uốn người hất Mạnh vô tường một cái rầm khiến ắt kính của nó rơi xuống đất. Đức thì may mắn hơn, nó thộp chặt đuôi và ghì chặt chân xuống đất để trụ lại nên không sao. Mạnh không bỏ cuộc, nó nhanh chóng nhảy lên, tóm cổ con vật, ôm chặt rồi dùng hết sức mạnh cơ bắp ghìm xuống sát đất. Cả người con chiến kích ngã khuỵu xuống. Nhưng con vật vẫn rất hung hăng, nó cố lồng lên tiếp. Mạnh kẹp chặt cổ con vật dưới nách tay phải, cũng hăng máu không kém để giữ chặt nó. Con vật chớp mắt hung tợn nhìn quanh trong lúc đôi co, lồng lộn với hai đứa nó, cố cách thoát thân. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt phản kháng của con vật chạm phải ánh mắt tóe lửa của Mạnh. Đột nhiên, con vật thả lỏng người ra, nó nhìn xuống đất và chấp nhận thua cuộc. Mạnh từ từ bỏ tay ra và nới lỏng sợi dây trên cổ con vật. Đức liền nhảy dựng lên: ‘Ê ê… Ông làm gì vậy?’ Mạnh bình thản: ‘Được rồi, cứ tháo dây ra đi. Không sao đâu!’ Mấy đứa bạn chung lớp với Mạnh kéo ào ào tới cả đám. Đám con trai thì có thằng Tú, Minh, Long, Luân… rồi tới đám con gái gồm Phi Yến, Ngọc Ngân, Bích Hòa… Thằng Minh xắn tay áo tới trước: ‘Sao, cần giúp gì hông vậy?’ Mạnh đứng dậy phủi tay, lụm lại mắt kính đeo lên: ‘Khỏi. Xong rồi!’ Cả đám thấy hết chuyện liền lẽo đẽo kéo nhau bỏ đi. Còn Mạnh kéo vạt áo cho thẳng lại và lầm bầm trong miệng: ‘Đúng là chờ được vạ thì má đã sưng!’ ‘Ông nói cái gì vậy?’ Đức lại gần tò mò. ‘Hổng có gì!’ Nó chỉ chỉ ngón cái ra cửa ra lệnh: ‘Rồi, dắt nó ra khu đất dạo vài vòng cho quen đi!’ Tự nhiên bị sai bảo, Đức vặn hỏi lại bằng giọng gây gổ: ‘Sao ông hổng dắt mà kêu tui?’ Mạnh chống nạnh, cao ngạo nói: ‘Xin lỗi nha. Nhưng tao nhớ hình như tao hổng có đăng kí môn chạy ma ra tông với thằn lằn!’ ‘Ờ há, lộn. Tui quên!’ Đức nhe răng cười khì khì. Đức vừa chạm tay vào sợi dây thì con vật bỗng giật mạnh người và rống lên một tiếng rõ to khiến nó hốt hoảng lùi lại. Ánh mắt của con vật chợt trở nên dữ tợn trở lại. Mạnh phải kéo sợi dây lại phía mình con vật mới dịu lại một chút. Nó vỗ vỗ vô người con vật và cười khẩy: ‘Gì kì vậy? Hình như nó thù mày thì phải?’ Đức vặc lại với giọng hơi tức tối: ‘Cái đó phải hỏi ông đó!’ Để đảm bảo an toàn ọi người trong hành lang, Mạnh tạm thời dắt con chiến kích ra ngoài hộ Đức. Chúng nó tạm dừng khi đi ngang chỗ đám bạn quậy phá của Mạnh, xem ra tụi nó cũng đã lựa được một con ngựa phù hợp. Ê, nhưng mà ai trong số chúng nó đăng kí tham gia vậy. Mạnh còn đang đứng trề môi suy nghĩ, ngay tức thì nó biết ngay câu trả lời. Thằng Tú lại góc hành lang xách cái ghế xoay lại và chộn rộn: ‘Đây, mấy em coi anh mà học hỏi nè!’ Thằng Tú xoay lưng ghế về phía cửa chuồng, ngồi chễm chệ lên đó, làm động tác chỉnh sửa lại vạt áo, phủi thẳng hai ống quần. Trông cứ như là nó sắp sửa phát biểu một cái gì đó rất ư là quan trọng và không muốn có bất kì sai sót nào xảy ra. Thằng Luân lên giọng chọc quê: ‘Ông làm cái gì nữa vậy ông nội?’ Tú cố tình bóp méo giọng và nói với tần số cao tít: ‘Từ từ, cái gì cũng phải từ từ!’ Nói xong, nó đưa tay lên miệng hắng giọng ‘hờ hem’ mấy cái liên tục khiến cho đám bạn đứng cười rúc rích không ngừng. Ai mà không biết chắc còn tưởng nó bị ho hay là bị hen suyễn nặng. Cả đám bạn nó bâu xung quanh chờ đợi coi nó tính giở trò gì ra. Anh Tú bất ngờ đẩy chân xuống sàn, xoay ghế lại đối mặt với con chiến kích bên kia vách kính, dang rộng hai cánh tay ra và hào hứng la lên: ‘Em yêu. Anh chọn em. Hãy về với đội của anh!’ Trò khỉ của nó khiến cho cả đám bật ngửa ra cười hô hố. Thằng Tú đập tay cái bốp và nút mở cửa trên vách kính, cánh cửa ngăn cách bật mở. Liền kế đó, nó đứng dậy, đá cái ghế qua một bên, với tay lấy cuộn dây trên tường. Con chiến kích ở bên trong chỉ vừa nhổm dậy, nó nhìn quanh ngơ ngác chưa kịp hiểu gì cả. Cả một đám đông ồn ào đang nói cười nhí nhố ở trước cửa khiến cho con vật bị phân tâm và rối trí. Thằng Tú liền tranh thủ thời cơ chạy thẳng vào trong, thòng sợi dây qua cổ con vật và nhảy phóc lên lưng nó. Con chiến kích lồng lên, định lao ra ngoài, Tú kéo căng sợi dây giật ngược ra phía sau để kiềm lại, khiến con vật trở lui lại vô chuồng. Con chiến kích không chạy ra nữa nhưng nó cứ chạy vòng vòng trong chuồng và nhảy dựng lên không ngừng, cố tìm cách hất tên cứng đầu đang cưỡi trên lưng mình xuống. Thằng Tú thì cắn răng bấu chặt cả hai tay lẫn hai chân vào lưng nó để chống chịu lại. Nhìn cái cảnh đó, ai cũng thấy hồi hộp không biết kết quả sẽ như thế nào. Thằng Tú mà bị hất xuống thì phải liệu mà chạy ra cho lẹ nếu không muốn bị con vật to tướng đó dẫm thành tương. Và sau chừng chục phút đôi co qua lại, con chiến kích thấm mệt, ngã quỵ xuống mặt đất, nằm dài ra há miệng thở phì phò. Còn thằng Tú thì trông cứ như là vừa tắm mưa xong, mồ hôi mồ kê chảy ướt hết áo sơ mi. Nó hớn hở lết ra ngoài cửa với nụ cười không thể bị dập tắt trên môi: ‘Thế nào…Mấy em phục anh chưa? Thấy anh giỏi không?’ Vừa khoe khoang thành tích của mình, nó vừa lần lượt đập tay với với từng đứa xung quanh. Đến chỗ Bảo Kha, cái thằng mà người cao cao, gầy gầy, mặt dài như mặt ngựa thì Tú không đập tay, nó lên giọng cười chọc quê: ‘Thôi mặt mày thấy ghét quá!’ Thằng Kha hắng giọng, giơ ngón tay ra cảnh báo: ‘Cái gì, sỉ nhục tao hả mậy! Xử nó bà con!’ Và cả lũ xung quanh liền bâu vào oánh thằng Tú khiến cho nó la lên eo ** không ngừng. Đứng gần đó, thằng Hồng Ngân cũng bỏ con chiến kích lại cho hai thằng bạn coi hộ rồi nhào vô la lên: ‘Cho tao ăn ké với!’ Tụi nó chỉ chịu dừng lại khi có hai nhân viên trông coi khu chuồng đi qua. Cả đám đứng im như thóc nở một nụ cười ngây thơ vô tội. Ngoại trừ việc có một đứa ướt như chuột lột ra thì chẳng có gì lạ cả. Thằng Đức thục cùi chỏ vô Mạnh bảo: ‘Ê, công nhận cái lớp ông vui dễ sợ đó!’ Mạnh miễn cưỡng cười: ‘Ừ, vui lắm đó. Ngày nào mà tụi nó chả vậy, quậy phá cứ y như là lũ khỉ trong rừng!’ Nghe giọng nói thì hình như Mạnh không tự hào lắm về cái lớp của mình. Thằng Tú hí hửng đánh tên mình lên tấm kính bên hông rồi đóng cửa chuồng lại. ‘Ủa, sao ông đóng cửa lại vậy?’ Con Phi Yến ngạc nhiên. Tú treo cuộn dây lên tường ung dung bảo: ‘Thôi, để nó nghỉ, mai anh mày mới dắt nó ra sân tập!’ Duy Minh ngoác miệng cười châm chọc: ‘Cái thằng ông nội, coi nó ác dễ sợ chưa. Hành thằng nhỏ nằm thoi thóp rồi đóng cửa nhốt con người ta lại.’ Nói thoi thóp thì có hơi quá. Trong lúc tụi nó đứng ở ngoài đùa giỡn, con chiến kích đã lấy lại sức và bắt đầu chạy nhảy trở lại. Nó lắc lắc nhẹ người, ngước đầu nhìn ra đám đông bên ngoài, sau đó rúc đầu ra sau gãi gãi đám lông bóng mượt của mình một cách thoải mái như chưa có gì xảy ra.