Như căn đến lúc anh đã lại gần cô mới đứng lên chào hỏi: - Chào anh. Em là Thiên Di Đáp lại nụ cười thân thiện của cô là sự hờ hững: - Chào em. Trong suốt bữa ăn giường như hai ngươi chẳng nói với nhau lời nào cho đến lúc kết thúc , cha mẹ anh lên phòng nghỉ trưa để lại anh với cô ngồi ăn hoa quả cốt là để trò chuyện hiểu nhau hơn. Mà nào có hiểu nhau đk cái gì. Anh thì cứ chú ý vào điện thoại. cô thì chú ý nhìn anh. Quân chỉ khẽ lắc đầu “ Như bao đứa con gái khác bị bề ngoài của mình thu hút, có gì đặc biệt” nhưng thực ra Thiên Di đang nhìn chằm chằm anh để đánh giá mà thôi. “ Quả thật hôm nay đến đây để dò thái độ đối tượng kết hôn thế nào. Như dự đoán anh ta cũng là bị ép buộc. Haz. Về sau khó sống à nha.” Và thậm chí đến cuối buổi anh còn chẳng thèm đưa cô về như mẹ anh đã dặn. Sau cuộc gặp gỡ ấy cuộc sống 2 người lại trở về quỹ đạo cũ Anh, hẹn với 3 đứa bạn thân đi uống café. Trên mặt bàn 4 cốc café nghi ngút khói - Thế nào, “ chị nhà” ra sao.- Đức bạn anh cười hỏi - Thế nào nhỉ, xinh nhưng không phải gu. – Anh nhún vai trả lời - Là sao- người kế anh, Tú gãi đầu - Là đẹp nhưng là đẹp kiểu cổ điển có vẻ hơi kì quặc, lãnh đạm và gì gì đó. - Là sao mày.- Đức lại hỏi - Là tao cũng không biết nữa Không khí lại im lặng. Lúc này người ít nói nãy giờ, Tuấn mới lên tiếng - Định cưới thật ak Anh thở dài, nhấp 1 ngụm café - không thì biết làm sao. Ông bà già ép dữ quá mà - Vậy thì quên Thư đi và sống cho thật hạnh phúc. Lại im lặng và không nói gì - Khó lắm.- Quân trầm xuống - Chứ nếu không thì mày muốn sao. – Tuấn hỏi - Có lẽ tao sẽ buộc cô ta phải ly hôn