"Ào" Lam Thi vì cái lạnh của nước mà tỉnh dậy, cô ta mơ màng nhìn xung quanh. Phát hiện phía trước mặt mình là một người phụ nữ, dáng vóc thật quen thuộc. Cô ta cố gắng lên tiếng: "Mộ Vân là cô sao?" Người phụ nữ trước mặt cô ta quay lại, mỉm cười thật tươi với cô ta: "Mộ Vân thì sao? Mà không phải Mộ Vân thì sao?" Lam Thi nhìn thấy gương mặt đó như chết lặng, lúc trước nhìn Trương Huyền cô ta thấy không giống cho lắm nên không lo. Nhưng bây giờ khuôn mặt này giọng nói này đúng là của Mộ Vân,cô tq lắp bắp: "Không phải...không phải cô đã...đã chết rồi sao?" Mộ Vân ngồi xuống cái ghế nhất ở giữa căn phòng, cô mỉm cười mỉa mai với Lam Thi: "Cô nghĩ ba cái trò mèo của cô, mà khiến tôi chết được à?" Lam Thi như chết lặng,hóa ra mọi nỗ lực của cô từ trước đến nay đều là vô nghĩa? "Thế Tử Dạ biết cô còn sống chứ?" Mộ Vân lạnh nhạt bỏ ra 1 câu: "Với thực lực của anh ấy, liệu anh ấy có biết tôi còn sống không? " Lam Thi cười chua chát,cô ta bắt đầu chất vấn: "Tại sao lúc đó cô không chết luôn đi,tại sao cô lại trở về. Tử Dạ sắp thuộc về tôi rồi, cô còn quay lại cướp? Tại sao cô lại cướp tất cả mọi thứ của tôi?" Mộ Vân lắc đầu: "Sai rồi, ai thuộc về cô? Ai cướp của cô? Ngay từ đầu nó không thuộc về cô, thì mãi mãi sau này dù cô có dùng thủ đoạn gì nó cũng không thuộc về cô. Cô biết chưa?" Lam Thi gần như mất kiểm soát gào lên: "Ngay từ đầu tôi và Tử Dạ đã có duyên phận gặp nhau trước khi anh ấy gặp cô,nhưng tại sao người anh ý lấy không phải là tôi? Chính cô cướp anh ấy của tôi." Mộ Vân lại lắc đầu: "Sai rồi, cô lại sai rồi. Biết tại sao không..." Bất ngờ sau lưng Mộ Vân phát ra tiếng: "Biết tại sao không, tại vì bố cô khống chế tôi. Chứ không đến nói chuyện với cô tôi còn ngại,chứ không phải tại Vân nhi đâu." Mộ Vân quay lại thấy Lục Tử Dạ,liền mở lời trách móc: "Đã bảo ở ngoài đợi em cơ mà, chạy vào đây làm gì? " Lục Tử Dạ mỉm cười nhìn cô đầy âu yếm, nhẹ nhàng xoa đầu cô nói: "Sợ em vất vả nên anh đi vào " Lam Thi không tin nói: "Anh bênh cô ta,rõ ràng anh thương em. Anh quan tâm em cơ mà? Sao lại như thế. Em không tin." Lục Tử Dạ nhún vai: "Cô không tin tôi cũng không biết làm gì vì đó là sự thật, lúc đó Vân nhi bắt đầu mang thai tôi không thể mạo hiểm được nên đành ẩn nhẫn để có thể giúp công đứng lên. Mà Lam thị khi đó như đang đi lên,đâu thể nào động vào. Nhưng bây giờ động vào Lam thị không cần tôi nhúng tay rồi, chờ mà xem." Rồi Lục Tử Dạ kéo Mộ Vân ra ngoài, ra đến xe Mộ Vân lên tiếng: "Anh à,hay mình thả Lam Thi ra đi. Dù gì người tạo ra việc kia không phải là cô ấy, cô ấy cũng chỉ là người bị kéo vào." Lục Tử Dạ mở cửa đẩy Mộ Vân vào xe, xoa đầu cô mỉm cười: "Em nghĩ anh không biết đúng sai sao? Chỉ là anh muốn xem giữa quyền lực và con gái lão già kia chọn ai. Còn bây giờ việc của em là đi về nhà và nhận con trai thôi. Những thứ khác đã có anh lo rồi." Ngay trong đêm video Lam Thi bị bắt cóc được gửi đến nhà họ Lam, Lam Âu thì lo lắng: "Ba bây giờ làm sao? Thi Thi đang trong tay bọn họ, bọn họ ra yêu cầu phải đưa toàn bộ công ty cho họ thì họ mới thả con bé ra." Khác với vẻ sốt ruột của con trai, Lam Thương rất bình tĩnh, ông ta lên tiếng: "Có gì phải lo, chúng nó sẽ không dám làm gì nó đâu. Chúng nó muốn Lam thị đừng mơ." Lam Âu nhíu mày nói: "Đến bây giờ ba còn nói như vậy, Thi Thi có phải là con gái ba không vậy?" Lam Thương đứng lên đi lên tầng để lạo một câu: "Con gái ta mới không yếu đuối thế." Lam Âu nói với theo: "Ba không cứu con bé, thì con cứu. Con không để em gái mình chịu khổ, ba cứ ngồi mà ôm công ty một mình. " Hai ngày sau,tin tức Lam Âu bị bắt đã được truyền thông đăng lên trang nhất của rất nhiều báo. Lam Thương nghe tin xong lên cơn đau tim phải nhập viện, người con trai ông ta tin tưởng nhất lại chính là người đẩy tâm huyết của ông ta xuống sông. Ngày ông ta vào thăm con trai, chính Lam Âu bảo với ông ta là: "Ngày xưa tôi đã từng rất sùng bái ông, trong mắt tôi ông là người tôi xem trọng và hâm mộ. Nhưng cái đêm tôi nhìn thấy ông lên giường với người phụ nữ khác thì lập tức tôi không còn muốn nghe lời ông nữa, mẹ tôi thì đang nằm trên giường bệnh còn ông thì ở bên ngoài ân ái với người khác " Lam Thương với mái tóc bạc trắng khó khăn chống đỡ không biết nói gì chỉ có thể nói lời xin lỗi, Lam Âu lạnh lùng: "Ông đi mà xin lỗi mẹ tôi." Rồi anh ta quay vào trong phòng giam. Lam Thi thì đi ra nước ngoài biệt tích một thời gian dài, nhà họ Lam gần như từ một gia đình tài phiệt chỉ một thời gian biến mất khỏi thành phố. ~~~ "Ba à,mấy giờ mẹ về? Sao mãi mẹ chưa về nữa?" Lục Hàn ngồi trong phòng khách ở nhà lúc lắc đôi chân nhỏ hỏi ba của mình. Lục Tử Dạ cũng sốt ruột,đáng lẽ giờ này phải đến nhà rồi chứ nhỉ. Anh đứng lên gọi điện thoại cho cô: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau." Anh nhíu mày,gọi lại cuộc thứ 2 thì có người nghe máy: "Anh có phải là người nhà của số máy này?" Anh vội trả lời: "Tôi là chồng cô ấy, cô ấy bị làm sao thế ạ?" Đầu dây bên kia: "Cô ấy bị tai nạn, anh hãy đến bệnh viện trung tâm ngay nhé." Nghe điện thoại xong, Lục Tử Dạ vội vàng dặn dò con trai vài câu rồi chạy ra ngoài. Đến bệnh viện hỏi tên bệnh nhân xong thì cô cũng được đưa xuống phòng bệnh bình thường, bác sĩ thông báo với anh cô bị chấn động não thể nặng sẽ có một số việc của quá khứ cô không nhớ. Còn như thế nào thì phải xem xét thêm,ngồi nhìn vợ nằm trên giường anh cảm thấy mình thật sự thất bại. Đã tìm thấy cô ấy rồi mà còn để cô bị thương, nếu lúc đó anh nhất định đòi đi với cô không để cô một mình thì sẽ xảy ra bất cứ chuyện gì. Tất cả là tại anh. Nghe tin Mộ Vân nhập viện mọi người đều chạy vào viện,nghe bác sĩ nói thế Thượng Hy trầm ngâm: "Mất đi một phần trí nhớ cũng không phải xấu, em ý đã khổ sở mấy năm nay. Nếu quên đoạn ký ức đó có lẽ em ý sẽ sống thoải mái hơn." Lãnh Phong cùng Mạc Chính Từ gật đầu đồng ý. Thật sự khi Mộ Vân tỉnh dậy cô không nhớ gì khoảng thời gian khi cô xa Lục Tử Dạ và con trai,cô chỉ nhớ mình có con trai và không nhớ ra con trai cô bao nhiêu tuổi. Hai cha con Lục Tử Dạ nhìn nhau gật đầu, họ tự hứa sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này để cô sống thoải mái. ~~~ Hai năm sau nhà họ Lục lại đón thêm một tiểu công chúa nữa, Lục Tử Dạ từ một ông chủ khó tính lại thành một ông chủ mẫu mực, đi làm đúng giờ về nhà đúng giờ. Không bao giờ la cà quá lâu để vợ con ở nhà đợi, anh là mẫu hình mơ ước của bao nhiêu người con gái. ~ Hết ~ [xin lỗi vì sự chậm trễ hoàn thành truyện của tác giả. Vì lâu rồi không viết lại nên cái kết truyện có nhiều chỗ có thể không hợp lý mong mọi người bỏ qua Nếu ai theo dõi mình thì yên tâm mình sẽ cố gắng hoàn thành hết những truyện còn giang dở của mình. Xin cảm ơn mọi người luôn ủng hộ]