Bùn Loãng Cũng Có Thể Trát Tường
Chương 3
Kế hoạch Giai nhân tuyệt đại của Mộ Dung gia bắt đầu tuần tự tiến hành.
Kế hoạch này có thể tóm gọn như sau: dạy dỗ ta trở thành người đáng ghét nhất trên đời này, không có bất cứ điểm tốt nào có thể để nam nhân ưa thích. Không có nam nhân nào chịu hỗ trợ, đánh chết bọn họ cũng không tin ta có thể có bầu!
Như bọn họ mong muốn, ta lớn lên thành một thằng nhóc hư hỏng đến chó cũng chẳng ưa. Mọi tật xấu ta đều có, trừ bỏ thói dâm tà.
Chuyện này cũng có nguyên nhân của nó, một là thân thể của ta chưa có điều kiện chủ động thực hiện hành vi dâm tà, hai là nếu lỡ ta có hành vi dâm tà, hậu quả không cần nói cũng biết, coi như công lao của người nhà ta đổ sông đổ biển hết.
Vì để tránh cho ta không mê trò hoa nguyệt, người nhà của ta vất vả không sao kể siết. Đầu tiên, để tránh cho ta không tò mò mà đi thử một phen, từ lúc ta ba tuổi, nhị bá đã dẫn ta đi kỹ viện xem biểu diễn sống Xuân cung đồ. Sau đó nhị bá lại vòng qua y quán chuyên trị bệnh hoa liễu, cho ta xem những vết lở loét trên người mắc bệnh, khiến ta sinh lòng sợ hãi những hành vi dâm tà.
Thử nghĩ xem, có những kinh nghiệm đáng sợ thời thơ ấu thế này, ai mà sinh lòng dâm tà cho nổi?
Để dạy dỗ cho ta đủ loại thói hư tật xấu, người nhà của ta phải hy sinh trải qua biết bao gian khổ. Bọn họ phân công cho nhau, mỗi người mỗi việc.
Ông nội của ta đóng giả một sư gia nghèo túng, đem theo ta lăn lộn ở đủ chốn nha môn, cho ta học thói khẩu phật tâm xà, lá phải lá trái, thuận gió nổi lửa, ném đá xuống giết, người gian ta trá!!!
Bà nội ta trước giờ đoan trang hữu lễ, là một vị phu nhân cao quý cũng vì ta mà phải thay đổi hình tượng, trước mắt mọi người huơ tay huơ chân, đánh rắm, xỉa răng, xỉ mũi!!!
Đại bá ta là người sợ bẩn, nhưng cũng phải trà trộn sống chung với đám khất cái suốt ba tháng, chỉ nhằm "tìm hiểu thực tế" để có thể dạy ta thế nào là thô tục "hàng thật giá thật". Nhưng coi như ông ấy cũng không lỗ, vì trà trộn vào trong Cái Bang, cuối cùng cũng bò lên được chức bang chủ. Phải nói trong nhà ta, đại bá là người nhìn xa trông rộng nhất.
Như đã nói ở trên, nhị bá đem ta đi đến chốn gió trăng cùng y quán chữa bệnh hoa liễu, nhưng ông ấy vốn là người luôn giữ mình trong sạch, coi thanh danh như mạng.
Từ nhỏ, mẹ ta lúc nào cũng lải nhải bên tai ta: "Người không vì mình, trời tru đất diệt." Trải qua nhiều năm, câu đó khắc sâu vào trí óc của ta, kết quả là ta làm việc đều nghĩ đến mình trước hết, quyết không làm gì tổn hại đến bản thân. Mà giọng nói thánh thót như hoàng oanh của mẹ ta giờ chẳng khác gì tiếng lừa the thé.
Cha ta chìu chuộng ta hết chỗ nói, ngoại trừ khuyên ta ăn mặc càng lôi thôi càng tốt (trang phục xinh đẹp sẽ dẫn sói vào nhà), mọi thứ ăn uống chơi đùa đều là hàng cao cấp, để ta tận hưởng khoái lạc trong cuộc sống. Đồng thời cũng khuyến khích cảm xúc sợ đau, sợ khổ, sợ chết của ta mọi nơi mọi lúc. Sau đó lại nói cho ta biết số mệnh đáng sợ của con gái họ Mộ Dung, ta đương nhiên để cao cảnh giác, không để nó xảy ra trên mình ta…
Nhân cách của ta đã thành công hình thành như thế đó!
Ta quần áo lôi thôi, miệng toàn lời thô tục, động tác thô bỉ, lười biếng, ham đánh bạc, rất sợ chết, không chí khí, thích gây thị phi, lục thân bất nhận... Đạt đến trình độ đi đến đâu thì gà bay chó sủa, gió cuốn mây tan.
Có một lần moi hết tiền của đường huynh mà vẫn không đủ đánh bạc, ta không khách khí trấn lột luôn cả quần áo của hắn, chỉ chừa lại một cái quần lót, nếu không phải cha hắn, đại bá của ta xuất hiện đúng lúc, ta đã lột luôn quần lót của hắn rồi. Sau đó ta kê giá đống quần áo đó lên gấp đôi để đại bá chuộc về.
Ta từng giở trò tương tự với đám đường huynh, biểu ca, thân ca ca, bọn họ bèn hợp tác lại để trừng trị ta. Chỉ có điều đừng quên ta là kỳ tài võ học. Chẳng mấy chốc bọn họ đã bị ta đánh ngã, xếp chồng lên nhau, ta ngồi ở trên cùng, lớn tiếng kêu người lớn đem tiền đến chuộc.
Thu một phần tiền, ta bèn đá một tên ra, coi như xong chuyện. Lúc cha mẹ ta đến chuộc 2 đứa con trai ruột, nghĩ đến gia sản của họ mà về sau ta sẽ thừa kế, ta thiết diện hữu tư, cắn răng giảm giá 90%.
Đúng vậy, mọi người nhận xét rất chuẩn, ta quả thực hết sức tham tiền. Cũng nhờ cha mẹ ta phát hiện ra một sơ hở trong kế hoạch Giai nhân tuyệt đại: để cho nam nhân không yêu ta thôi thì không đủ, còn phải làm ta không yêu nam nhân nữa. Nếu không, với thân thủ thiên hạ đệ nhất của ta, ta đã muốn thì ai kháng cự nổi được chứ? Mất bò mới lo làm chuồng thì trễ quá rồi. Bọn họ sợ ta tình yêu bơ vơ không nơi ký gởi sẽ dẫn đến cảm tình lạc lối, thảo luận một phen bèn quyết định biến đồng tiền thành đối tượng cho ta ái mộ.
Hiển nhiên là bọn họ thành công rực rỡ!
Lúc nào ta cũng không quên vơ vét của cải, trong mắt ta, nơi nào cũng có dịp phát tài.
Ta đấm lưng cho trưởng bối, một quyền giáng xuống, lực đạo không nhẹ, bọn họ vội vã lấy ngân phiếu thưởng cho ta. Ta được cổ vũ, chuẩn bị giáng quyền thứ hai, các vị trưởng bối một tay ôm ngực, một tay lấy ra ngân phiếu chặn ta lại, nói không nỡ làm ta vất vả, chỉ cần ta có lòng thì không đấm lưng cũng như là có đấm lưng. Về sau, ta rảnh rang không cần đấm lưng nhưng vẫn lãnh lương đều đều.
Ta đem quần áo cũ chật mặc không vừa bán cho các ca ca, để bọn họ để dành cho con cái về sau mặc. Ai dám không mua ta liền đánh hắn. Bọn họ đánh không lại ta đành phải giao tiền, nhưng không thèm lấy quần áo, vì vậy ta tính thêm một khoản gọi là phí bảo quản. Cứ như vậy vài lần, phòng kế toán bèn đem tiền tiêu hàng tháng của bọn họ giao thẳng cho ta.
Bọn người hầu nhà ta vì lỡ dẫm chết đám gián ta nuôi khắp sơn trang, đành phải viết giấy bán cháu chắt đem bồi thường cho ta. Đám cháu chắt chưa ra đời đúng là số khổ! Thực ra ta vốn quá khoan dung với bọn họ rồi, biết bọn họ không có tiền, bèn để bọn họ ghi nợ, không tính lãi.
Cho đến một trăm năm sau, Mộ Dung sơn trang căn bản không cần mua thêm người hầu bên ngoài. Ta phải tính toán xa một chút, dù sao sản nghiệp của nhà Mộ Dung chắc chắn là nằm trong tay ta rồi. Tiết kiệm được chút nào hay chút nấy.
Đội tiền ở trên đầu, ta không ngại luồn cúi, không chừa thủ đoạn. Năm mười ba tuổi, sản nghiệp của Mộ Dung gia đã chính thức thuộc hết về ta. Trăm dặm chung quanh nhà của ta, trời cao ba thước, bởi vì đất đã bị ta moi xuống ba thước. Tình hình trị an nơi chúng ta ở đã đạt tới mức: "ngày không nhặt của rơi, đêm không cần đóng cửa", bởi vì đâu còn thứ gì đáng để nhặt, đâu còn thứ gì đáng để cất!
Ta vượt qua cọp cái núi Nam và thủy quái sông Tây, đứng đầu bảng Tam hại của địa phương. Nếu có đứa con nít nào không nghe lời, cha mẹ chúng chỉ cần dọa "Mộ Dung Hòa Chính thích bắt con nít không biết nghe lời", thế là đứa nhỏ sợ run.
Danh thơm của ta lan xa, ta được võ lâm xưng tụng là mối sỉ nhục của Mộ Dung gia. Nhưng ta không quan tâm, chỉ cần tiền không chê ta, ai mắng ta cũng không sợ. (Sau ta mới biết, phá hỏng danh dự của ta cũng là một phần trong kế hoạch Giai nhân tuyệt đại, cứ như vậy, dẫu về sau giới tính ta bại lộ, cũng không nam nhân thèm chơi với ta.
Truyện khác cùng thể loại
226 chương
98 chương
230 chương
10 chương
36 chương