Anh đè tôi lên giường trong phòng, vẻ mặt vẫn không thay đổi như trước. Ban đầu tôi còn cố gắng trong khe ở giữa môi lưỡi tìm cơ hội giải thích cho anh, trấn an anh. Nhưng khi anh vén áo lông mỏng của tôi, một tay giật áo ngực của tôi xuống mà chẳng ngó ngàng gì thì tôi ngây ngẩn cả người. Áo ngực móc trên lưng tôi xẹt qua, sau một lúc tôi cảm giác được một vết đau rát rất dài. Tôi đau tới mức nhăn mày lại, có lẽ là chảy máu? Tôi lại ngẩng đầu nhìn Nhiếp Duy Dương. Anh vẫn chẳng hề lộ vẻ mặt gì, không quan tâm giãy dụa của tôi cũng không quan tâm vết thương của tôi, một tay duỗi xuống dưới tiếp tục lột bỏ bảy phần quần của tôi. Khuôn mặt anh giống như bức tượng hoàn mỹ, đẹp đẽ mà lạnh như băng, giống như khuôn mặt hoàn mỹ của vị thần, không gì lay chuyển được, quyết không dung tha dùng trừng phạt với người phàm ngỗ nghịch với anh. Có một cảm giác lạnh lẽo từ sâu trong đáy lòng tôi tràn lên. Đây chính là cách anh giải quyết vấn đề sao? Khi có hiểu lầm, không cho người giải thích, từ chối câu thông, chỉ dùng cách của anh để trút cơn giận của anh, mặc kệ đối phương có bị thương hay không, có thể thất vọng hay không? Tôi phải sớm biết anh chính là người cho mình là trung tâm. Đây chính là nguyên nhân khiến tôi lo lắng sợ hãi, mãi không dám bước thêm một bước. Sau này trong cuộc sống, nhất định còn vô số hiểu lầm mâu thuẫn xuất hiện giữa chúng tôi giống như xuất hiện giữa bất kỳ cặp tình nhân nào. Chẳng lẽ lần nào anh ấy cũng đối mặt như thế này? Cho dù lúc này tôi giải thích hiểu lầm rõ ràng thì còn có lần nữa, lần tiếp theo, tiếp theo. Tình yêu của tôi đối với anh cũng sẽ bị một lần rồi một lần tổn thương làm hao mòn đi hầu như không còn, biến thành bóng mờ cắn nuốt lấy chúng tôi. Biển khơi long lanh mê người u lam sáng bóng, tiếng ca mị hoặc của biển dụ dỗ đến bứt rứt tận xương. Tôi đứng bên bờ biển, do dự, xem xét bốn phía, đang lúc tôi không chống lại được hướng tới và bị hấp dẫn thì rốt cuộc thấy được bên dưới lớp mỹ lệ là hung ác vô tình biển động bão táp. Mặc dù không muốn nhưng tôi cũng quyết định xoay người rời đi. Tôi ngậm chặt miệng, tránh né môi lưỡi của anh, hai tay hai chân dùng toàn lực chống cự anh. Chỉ cần đẩy anh ra, sau đó lập tức rời đi. Nhưng trong lòng rất khổ sở. Đôi môi lạnh như băng đã từng nhẹ nhàng cười nói với tôi, từng đặt những nụ hôn ấm áp lên trán tôi. Đôi tay vô tình tàn sát bừa bãi này đã từng an ủi tôi, thậm chí xuống bếp vì tôi. Ngay cả người đang cưỡng ép bộ ngực của tôi, cũng từng cho tôi những giờ ngủ say an bình ấm áp. Đến bây giờ tôi mới phát hiện, những gì anh làm, đã sớm bao phủ lấy tôi, giờ phải bỏ qua thì đau tới tận óc. Cuối cùng sức lực không địch lại anh, quần bị anh kéo tới đầu gối. Tay anh đang đưa qua quần lót mỏng, nơi che thân thể cuối cùng của tôi. Rốt cuộc, nước mắt của tôi không chịu khống chế mà tràn mi, tôi đẩy cổ tay như gọng sắt của anh, không nhịn được kêu to lên: "Nhiếp Duy Dương, ngoại trừ cưỡng bức em, anh còn có bản lãnh khác không?!" Động tác của anh đột nhiên dừng lại, đôi mắt rốt cuộc nhìn lên mặt tôi, sắc mặt tái xanh, ánh mắt sắc bén như dao. Anh cắn răng, cằm hơi co rúm, rốt cuộc khàn giọng mở miệng nói: "Em, cái đồ không tim không phổi, lãnh huyết vô tình...." Cửa đột nhiên bị mở ra, tiếng Bình Bình truyền tới: "Xin lỗi, nhưng mà tôi nghe thấy tiếng hét của Tô Tô, xảy ra....." Bình Bình dò xét nửa người tiếng vào, sau khi nhìn thấy bộ dạng của chúng tôi thì kinh ngạc không nói gì được. Tôi đang nằm trên giường lớn, áo lông kéo lên tận cổ, thân trên bị phơi bày, quần cởi một nửa, chỉ còn quần lót bị tôi che đi, một chân Nhiếp Duy Dương đứng trên đất, một chân nửa quỳ trên giường đè lên tôi. Tuy quần áo anh còn mặc trên người nhưng bị tôi giãy dụa nên vô cùng nhàu nhĩ, không khó để tưởng tượng vừa mới xảy ra chuyện gì. Bình Bình há to miệng, tôi chưa nói nhiều với cô ấy, chỉ nói Nhiếp Duy Dương là anh trai tôi, chỉ sợ lần này khiến cô ấy sợ hãi không ít. Nhiếp Duy Dương nhanh chóng nắm ga giường phủ lên người tôi, sau đó không nói một lời đi về phía Bình Bình. Tôi nhìn anh nắm chặt bàn tay, đột nhiên hiểu được anh muốn làm gì, kêu lên: "Nhiếp Duy Dương, anh dừng tay! Bình Bình, cô ấy là... con gái!" Nhưng vẫn chậm. Lúc tôi kêu đồng thời Nhiếp Duy Dương cũng nắm chặt vạt áo trước của Bình Bình. Bình Bình không cao hơn tôi bao nhiêu, làm sao chống được khí lực của Nhiếp Duy Dương? Khi bị Nhiếp Duy Dương nắm lấy, sau đó bị ném mạnh vào tường, Bình Bình kêu lên một tiếng, sau lưng bị đập mạnh vào tường, mặt mũi cô ấy nhăn lại, từ từ tuột xuống đất. Lúc tôi nói ra ba chữ "con gái", nhưng có lẽ không cần tôi hô lên Nhiếp Duy Dương cũng biết, bởi vì áo sơ mi giá rẻ của Bình Bình đã mở tung ra khi Nhiếp Duy Dương vừa xé ra. Khi cô ngồi lệch dưới đất thì áo sơ mi lỏng ra, lộ ra áo ngực nho nhỏ bên trong. Cả người Nhiếp Duy Dương hơi cứng. Anh nhanh chóng quay đầu lại nhìn tôi, trong mắt của anh nhìn như có tâm tình nhanh chóng lưu chuyển, cuối cùng anh chỉ đứng ở đó không động đậy. Bình Bình dựa vào tường, cúi đầu, hai tay ôm bụng, trong lúc nhất thời không dậy nổi. Trong phòng an tĩnh lại một cách quỷ dị. Tôi nhắm mắt lại, bả vai, môi và phía sau lưng, còn có chân bị anh áp qua đều đau. Mệt nhọc. Đói. Đau đớn. Xấu hổ. Đau lòng. Thất vọng. Phẫn nộ. Hơi thở của tôi dần dần dồn dập. Tôi không thể chịu đựng được, tôi phải lập tức rời đi! Tôi cắn răng, nhanh chóng đứng lên, sửa sang lại quần áo. Áo ngực đã bị anh kéo hỏng rồi, may mắn còn có áo khoác dày, không mặc thì cũng không bị nhìn ra. Tôi đi qua trước mặt anh. Anh lặng yên đứng không nhúc nhích. Tôi cầm balo nhỏ chưa kịp mở ra, đứng ở cửa, vươn tay ra mở. Nhiếp Duy Dương bước tới, nắm lấy cổ tay tôi. "Tô Tô." Anh cắn răng, mím môi, cuối cùng chỉ trầm giọng nói: "Không cho phép đi." Vĩnh viễn chỉ là mệnh lệnh hoặc tuyên bố. Tôi ngẩng đầu, mỉm cười với anh: "Em nghĩ rằng anh đã học được thấu hiểu và tôn trọng, thì ra em đã sai rồi. Anh biết không, chỉ một chút nữa là em đã yêu anh?" Nhân lúc anh thất thần, tôi cúi đầu cắn mạnh lên cổ tay anh, anh buông lỏng tay ra, tôi mở cửa chạy nhanh ra ngoài. Tôi chạy ra khỏi nhà trọ, theo đường từ cửa nhà trọ chạy mấy trăm mét thì ấm ức trong lồng ngực mới thoáng được trút bớt, bước chân tôi dần chậm lại. Lúc này mới phát hiện mưa đã lớn hơn lúc chiều, người đi đường đều đang che dù, có người nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Bóng đêm đen kịt, ngọn đèn, mây trời, biển hiệu hai bên đường phố phồn hoa ở trong màn mưa xa xôi mà mông lung. Tôi kéo khóa áo khoác lông, kéo mũ, chậm rãi đi tới bên cạnh một cây đèn đường, dựa người vào đó, vừa rồi chạy như điên khiến hô hấp tôi dồn dập, hai chân như nhũn ra, trong dạ dày trống không tuôn ra vị chua. Theo bản năng tôi nhìn lướt qua hướng tôi đến, tên khốn, ngay cả việc đuổi theo mà anh cũng không làm. Cũng được, cứ như thế đi. Như vậy cũng tốt. Cuối cùng biển rộng cũng không phải của tôi. Trong lòng trào lên một cảm giác trống rỗng khác với cảm giác đói bụng, đau lòng, tôi không nhịn được ôm lấy mình, dựa vào đèn đường khom người xuống. Đất nước lạ lẫm, thành phố lạ lẫm, người cô đơn hòa với nỗi lòng đau xót. Cho đến khi tôi nghe được tiếng mình khóc thút thít, tôi mới hiểu được trên mặt không phải nước mưa, mà là nước mắt. Nhiếp Duy Dương khốn kiếp, tất cả nước mắt trước khi quen anh cộng lại cũng không nhiều bằng nước mắt nửa năm nay tôi quen anh. Khi hiểu rằng chính mình đã buông tha anh, lúc này trong đầu tôi không nhớ nổi những xấu xa của anh, mà từng hình ảnh ấm áp động lòng người lại điên cuồng tràn vào, lặp đi lặp lại trong đầu. Anh xuất trần trong nắng sớm. Anh xấu hổ dưới ánh trăng. Anh đánh piano ca hát, anh mặc tạp dề, anh vuốt ve khuôn mặt tôi, anh tặng quà cho tôi, anh,.... Một lúc sau, tôi ngừng khóc, từ từ đứng lên. Đấm đấm đôi chân bị tê do ngồi lâu, tôi đứng lên đi qua xe taxi trước mắt, định thuê xe đi sân bay. Tôi giương mắt lại trông thấy một chiếc xe cấp cứu sáng đèn đi nhanh tới hướng tôi vừa đi. Trong lòng tôi nhảy dựng lên, tôi đã từng xem qua phim, tình tiết thối nát thông thường xuất hiện vô số lần trong phim truyền hình nhất thời hiện lên trong đầu tôi —— sốt ruột đuổi theo người đúng lúc gặp tai nạn xe cộ. Không phải chứ? Không thể nào? Không phải phim làm sao có thể trùng hợp như vậy? Tôi cắn môi, tiếp tục đi lên phía trước.