Bugg ploiz

Chương 82 : Phiên Ngoại 5 - Giáng Sinh 2

Minh Triết và Mặc Tử Du bây giờ đã tiến triển tới mức nào đó rất nhanh chóng, mặc dù làm quen không lâu lắm, là bởi vì trong thâm tâm cứ cảm giác người kia có chút quen thuộc, nói chuyện tự nhiên cũng nghĩ mình hiểu rõ đối phương nên rất dễ dàng phát triển. Giáng sinh năm nay là một ngày đặc biệt! Không khí lạnh ùa về nhưng bù lại ngoài đường phố nhộn nhịp không ít, ngày nào trong tuần giáng sinh đó cũng đông người qua lại, đi chơi, chụp hình. Ngày giáng sinh, Minh Triết lần đầu tiên qua nhà Mặc Tử Du. Đương nhiên có bàn trước chứ không phải qua đột ngột. Sau khi qua nhà Mặc Tử Du xong sẽ tới Minh Triết, cái này là Minh Triết ra đề nghị từ hồi tuần trước, ban đầu Mặc Tử Du cảm thấy ngại nhưng sau cùng vẫn là chấp thuận. Minh Triết rất vui, này giống như đi gặp bố mẹ chồng vậy. Mẹ Mặc Tử Du ngày giáng sinh nhưng vẫn bận, tối là bà phải chúi đầu vào làm việc để nộp bản kế hoạch cho ngày hôm sau. Do vậy nên mới qua nhà Mặc Tử Du trước, sau sáu giờ phỏng chừng bà đã vội lên công ty rồi. Minh Triết cỡ bốn giờ rưỡi tới, nghe tin có khách tới, mẹ Mặc Tử Du rất vui. -"Cháu là bạn của Tử Du nhà cô sao? Thiệt tình, nay là lần đầu tiên nó dẫn bạn về nhà chơi đó." Minh Triết cười lại với mẹ Mặc Tử Du, trong lòng vui thầm. Cảm giác mình thật đặc biệt! Nhà Mặc Tử Du thuộc loại bình thường, không giàu cũng không nghèo, đủ ăn. Ba Mặc Tử Du cũng khá bận, hôm nay giáng sinh vẫn không thấy đâu. Ở nhà chỉ có mẹ ra đón khách. Mặc Tử Du lấy bánh và trà đem ra. -" Mặc Tử Du, Minh Triết rất đặc biệt với con hả?" Mặc Tử Du đang rót trà mém nữa là đổ ra ngoài. Minh Triết nhịn cười. -"Mẹ..." - Mặc Tử Du âm thanh giọng hơi xìu. -"Thì con có bao giờ dẫn bạn về nhà đâu?" Thật ra là con còn không có bạn nữa, cho dù có cũng là không thân tới mức đó đi. -"Tại cậu ấy đòi đấy chứ." - Mặc Tử Du đổ trách nhiệm lên đầu Minh Triết. Minh Triết bật cười, không hề phủ nhận. Ba người ngồi nói chuyện một chút, vừa ăn bánh uống trà. Minh Triết tặng cho mẹ Mặc Tử Du một hộp quà được để trong một cái túi rất xinh xắn màu đỏ. Mẹ Mặc Tử Du rất gần gũi, dễ tính, Minh Triết cảm thấy mình có cơ hội lấy điểm! Trò chuyện một hồi lâu, hai bên có vẻ thân thiết hơn. Mẹ Mặc Tử Du khá thích Minh Triết, bởi vì Minh Triết khá hoạt bát, nói chuyện lễ phép, gương mặt cũng rất ưa nhìn. Cũng năm giờ hơn, mẹ Mặc Tử Du cũng gần phải sửa soạn đi lên công ty, Mặc Tử Du đem dĩa bánh rồi tách trà ra sau bếp, Minh Triết nói đỡ một bên khay. -"Để tôi giúp!" -"Không cần! Nào có đạo lí để khách làm?" - Mặc Tử Du đè vai Minh Triết ngồi xuống. -"Phải đấy! Con cứ để nó làm." - Mẹ Mặc Tử Du nói. Minh Triết ngồi xuống, mắt nhìn theo bóng lưng kia rời đi rồi quay qua lại bàn. Không khí hơi im một chút, chỉ nghe tiếng chén tách va vào nhau trong phòng bếp. Mẹ Mặc Tử Du đột nhiên nói. -"Cô bảo này, Minh Triết." -"Dạ?" - Minh Triết quay qua. -"Con không cần giấu cô, nói thật đi! Con có ý gì với Mặc Tử Du nhà cô không?" Minh Triết giật mình một cái, cái này là siêu năng lực tầm cỡ gì mới có thể nhìn ra được. Bảo sao ban nãy không để mình dọn phụ Mặc Tử Du, ra là muốn nói cái này. -" Sao cô nghĩ thế ạ?" -" Ánh mắt của con lúc nhìn nó, cô là có chồng rồi nha!" - Mẹ Mặc Tử Du cười. -" Không có bạn bè nào mà nhìn bằng cái ánh mắt đặc biệt kia cả, ai từng trải đều biết, kể cả chưa từng cũng nhận ra." Minh Triết hơi xấu hổ, lấy tay gãi gãi mặt. Mẹ Mặc Tử Du đột nhiên đặt tay mình lên tay Minh Triết. -"Cô cảm thấy Mặc Tử Du cũng rất quý con, cô cũng không phải người cổ hủ. Thời đại nào rồi, miễn nó vui là cô vui." Minh Triết rất im lặng lắng nghe. -" Nó không nói nhưng cô biết, ở trường nó không có bạn, tính nó cô biết mà." - Mẹ Mặc Tử Du nói. - " Nó không phải khó gần, chỉ là có hơi ngại thôi. Có lúc mà nó lộ tính xấu thì con cũng đừng để tâm nhé. Thật ra nó rất tốt." Minh Triết đặt tay còn lại lên bàn tay mẹ Mặc Tử Du. -"Dạ, cô yên tâm, con không có vì mấy chuyện vặt vãnh mà làm cậu ấy buồn đâu ạ!" Này giống như là cuộc trò chuyện giữa mẹ vợ và con rể vậy. Mẹ vợ đang khuyên bảo thằng rể có gì thì từ từ giải quyết, đừng cãi nhau hay bỏ rơi vợ nó. Thằng rể thì đương nhiên ngồi an ủi và hứa với mẹ. Minh Triết nhìn mẹ Mặc Tử Du, cảm giác rất rất quý người phụ nữ này. Trong lòng có một cỗ cảm xúc dâng trào. -"Con cảm ơn cô." Mặc Tử Du bước ra. -"Cảm ơn gì? Hai người đang nói gì thế? Mẹ tặng cậu ấy vật gì sao?" Cả hai buông tay ra, mẹ Mặc Tử Du nhìn Mặc Tử Du mà cười, nụ cười nhìn thì rất bình thường nhưng thật ra cực kì ẩn ý. -"Ừm, mẹ mới tặng cho Minh Triết một vật quý giá nhất của mẹ." Minh Triết mỉm cười. Mặc Tử Du khó hiểu. -"Đồ quý giá của mẹ sao?" Ngẫm một chút, Mặc Tử Du cảm thấy có chút buồn bực. Phàm là con trai mẹ, vậy mà đồ quý giá nhất của mẹ lại đem tặng người khác. Điện thoại của mẹ Mặc Tử Du ting một cái, là ba của Mặc Tử Du gửi tới lời chúc giáng sinh cho cả hai mẹ con, bởi vì ông không về nhà kịp, rất bận! Mẹ Mặc Tử Du mỉm cười nhắn lại rồi tắt điện thoại, sau đó đi lên thay đồ chuẩn bị đi lên công ty. Ở dưới nhà, Mặc Tử Du vẫn còn thắc mắc. -" Này, rốt cuộc mẹ tôi tặng cậu vật gì vậy?" -" Là vật quý giá nhất của dì ấy." - Minh Triết nhìn Mặc Tử Du. -"Biết rồi! Là vật gì chứ? Trước giờ chưa từng nghe mẹ nói qua." Minh Triết cười cười, đúng là câu chuyện sẽ rất hay nếu người trong cuộc còn không biết gì. Thấy Minh Triết không muốn nói, Mặc Tử Du cũng không hỏi nữa, Minh Triết bật cười, xoa xoa đầu Mặc Tử Du. Mẹ Mặc Tử Du đi xuống cầu thang nhìn thấy, miệng nở một nụ cười. Sau khi mẹ Mặc Tử Du rời đi, cả hai cũng đóng cửa lại rồi xuất phát qua nhà Minh Triết. Nhà Minh Triết khá lớn, đặc biệt có sân rộng, để cho xe hơi đậu được. Bên trong nhà bật đèn sáng. -" Sao cậu cái gì cũng có chứ? Thật bất công!" - Mặc Tử Du đứng trước nhà nói. -" Cậu cũng đâu có thiếu thứ gì, còn có cả một người mẹ rất tuyệt nữa." Mặc Tử Du cũng rất tự hào. -"Đương nhiên rồi! Mẹ tôi mà. Mẹ ai cũng vậy thôi." Minh Triết mở cửa đi vào, có hai đứa nhóc , một nam một nữ, choi choi chạy ra đón cửa. -"A! Anh ba về, anh ba về!" Có mỗi hai đứa nhóc mà ồn kinh khủng, Minh Triết quơ quơ tay ý bảo tụi nhỏ nhỏ tiếng lại. Từ trong phòng bước ra một người phụ nữ có tuổi, bất quá nhìn vẫn còn xuân, trên mặt rất vui vẻ, mặc đồ cũng khá sang trọng. -"Minh Triết! Con về rồi! Vào ăn luôn đi, đồ ăn cũng vừa dọn ra. Còn hai đứa nhóc này, đi vào ngay cho mẹ!" Mẹ Minh Triết đi lại chỗ hai người. -"Đây là Mặc Tử Du? Hay quá, Minh Triết hay nhắc tới con lắm. Mau vào ăn." - Mẹ Minh Triết rất hiếu khách. -"Dạ." - Mặc Tử Du cũng có chút ngại. -"Mẹ vào trước đi ạ, tụi con vào sau." - Minh Triết nói, quay qua Mặc Tử Du, rất ôn nhu. -" Đặt giày ở đây đi, áo khoác mở ra treo trên giá." Hành động rất quan tâm, mẹ Minh Triết có chút ngạc nhiên. -"Nay con có chút lạ, Tiểu Triết." Mặc Tử Du mém chút là phụt cười, Tiểu Triết? -" Là sao ạ?" - Minh Triết nói. -"Mọi lần Hà Thanh qua, con đâu có ân cần chu đáo như vậy?" Mẹ Minh Triết nhìn qua Mặc Tử Du. -"Mẹ, đâu thể so sánh vậy được!" - Minh Triết dở khóc dở cười. - " Mặc Tử Du là khách đặc biệt!" Mẹ Minh Triết trầm ngâm, không biết đặc biệt ở đây là có ý gì, nhưng mà thôi, không để tâm lắm. Lúc đi vào, Mặc Tử Du đi sát sát vô, nói khẽ. -" Tiểu Triết?". Cảm giác nghe vui vui tai. -"Cười cái gì?" - Minh Triết nhìn qua, cười nói. - " Tôi không phải lâu lâu cũng gọi cậu là Tiểu Du thôi." Mặc Tử Du nhìn dáng vẻ giống như muốn phá lên cười thử, bởi vì nghe cứ lạ mà vui tai thế nào ấy, nhưng vẫn là nên nhẫn cười. Nhìn dáng vẻ nhịn nhọc của Mặc Tử Du, Minh Triết thật lòng muốn đem cả người ôm vào. Bàn ăn có rất nhiều món, trang trí đẹp mắt, gà, bánh kem, xà lách...!Trên bàn ăn có ba mẹ Minh Triết, hai đứa nhóc hồi nãy và một người chị của Minh Triết nữa. Ba Minh Triết khá điển trai, dù nhìn cũng không còn trẻ, chắc chắn Minh Triết được thừa hưởng từ ba mình. Mặc Tử Du thấy cũng đông người, tính ra cũng lần đầu tới đây, cảm thấy có chút ngại. Bất quá được cái cả nhà Minh Triết rất hiếu khách, còn có thân thiện, nói chuyện đều tự nhiên, kế bên còn có Minh Triết , Mặc Tử Du thả lỏng một chút. Ba mẹ Minh Triết hỏi han Mặc Tử Du khá nhiều, Mặc Tử Du thường ngày im im nhưng nếu đã nói chuyện thì nói chuyện rất được lòng người khác. Mọi người ở đây có thiện cảm với Mặc Tử Du. Minh Triết đề nghị Mặc Tử Du ở lại nhà một bữa, dù sao giờ về nhà Mặc Tử Du cũng chỉ có một mình. Mẹ Minh Triết cũng đề nghị như vậy, vì nhà không có phòng cho khách nên nếu ở lại thì có thể ở chung phòng với Minh Triết. Mặc Tử Du vốn ở lại dùng bữa là đã thấy ngại, với vấn đề ở lại nhà càng cực kì ngại hơn, nhưng từ chối không được tới tận nhiêu đây người mời gọi. Dùng bữa xong, cả nhà Minh Triết dự định sẽ đi ra ngoài dạo không khí giáng sinh. Chén đĩa để đó ngay chậu ngày mai có người giúp việc lo. Minh Triết từ chối, với lí do ban nãy từ nhà Mặc Tử Du đến đây cũng đi trên đường rồi, vả lại giờ này ra chắc chắn rất đông người. Cuối cùng cả nhà rộng lớn chỉ có hai người duy nhất ở lại. Minh Triết và Mặc Tử Du ngồi trên dãy hành lang gỗ ngoài nhà ở sân sau, nhìn lên có thể thấy rõ toàn cảnh bầu trời sao đêm rất đẹp. Minh Triết từ bên trong lấy ra hai li sữa nóng. -"Sao cậu không đi với gia đình?" - Mặc Tử Du nhận li sữa nóng. -" Đông người lắm, ở đây hai người như vậy vẫn hay hơn." -" Hả? Sữa này là cậu pha?" - Mặc Tử Du hơi lộ ra vẻ kinh ngạc. -"Sao thế? Không vừa miệng sao?"- Minh Triết hỏi. -"Không, ngon lắm, nó lại hợp mức độ ngọt mà tôi hay uống." Minh Triết cười. Khí trời lạnh, ngồi ở sân sau thế này không khỏi có chút run rẩy, cơ mà cũng không ai chịu duy chuyển. -"Minh Triết này, sao lại nói tôi lại là khách đặc biệt của cậu vậy?" - Mặc Tử Du hỏi, mắt vẫn ngước lên bầu trời. -" Còn hỏi nữa, là vì cậu đặc biệt đối với tôi chứ sao?" - Minh Triết cũng nhìn lên trời vừa trả lời, và hình như sợ người kia chưa hiểu rõ ý mình, còn bổ sung thêm. -" Tôi đối với cậu...là một mức độ nào đó vượt mức bình thường rồi, cậu cũng không thể không nhận ra đi." Mặc Tử Du ngón tay khẽ gõ gõ li sữa. Đương nhiên! Làm sao không nhận ra được, đến tận giờ mà bảo không nhận ra thì là nói xạo. -" Mặc..." -"A! Phải rồi! Tôi có cái này cho cậu!" Minh Triết định gọi Mặc Tử Du, tuy nhiên hẳn là âm thanh hơi nhỏ nên Mặc Tử Du không để ý mà cắt ngang mất. Mặc Tử Du chạy vô trong nhà để Minh Triết ở ngoài một mình, chốc lát sau, Mặc Tử Du trở ra với một vật trên tay. Là một hộp quà! Mặc Tử Du ngồi xuống, đưa cả hai tay bưng hộp quà nhỏ xinh tới cho Minh Triết. Minh Triết gần như đứng im, không phải là vì quà tặng cho mình, mà là người tặng kia tự nhiên trong khoảnh khắc đưa ra, thêm nụ cười ôn nhu hiếm có kia, bình thường đã đẹp nay còn đẹp hơn nữa. -" Giáng sinh vu..." Mặc Tử Du còn chưa chúc hết câu, ngay môi đã bị người ta chặn lại. Mặc Tử Du hoảng hồn, mình cái này là đang bị người kia hôn! Minh Triết giữ người Mặc Tử Du, ôm khá chặt, Mặc Tử Du đúng là có giật mình nhưng là không đẩy ra, mặc dù có hơi khó chịu vì hơi khó thở. Hôn không siết lắm nhưng để lâu cũng có phần khó hô hấp. Một lúc lâu mới tách ra, cả hai đều thở mạnh, bên tai và mặt đều đỏ lên hết. -"Cậu...." - Mặc Tử Du bị nghẹn lời. .......! -"Xin lỗi! Tôi...không kiềm chế được."- Minh Triết im lặng một chút mới trả lời. Mặt Mặc Tử Du bị đơ ra, vẫn còn hơi sốc. Này là lần đầu tiên được hôn một cách đột ngột rớt tim như vậy. Minh Triết nhận hộp quà, cảm ơn. Song, cả hai ngồi ngước nhìn lên bầu trời, không ai nói câu nào. Hết sức xấu hổ đi! Mặc Tử Du nghĩ giờ mình về còn kịp không? Vì tối nay sẽ ngủ chung phòng! Cái khái niệm không kiềm chế được kia cảm thấy rất đáng quan ngại nha! Minh Triết thở hắt ra một hơi, gãi gãi đầu. -"Xin lỗi." Minh Triết cũng không biết mình bị sao, lúc đó giống như có cái gì thúc đẩy. -"Không sao..." - Mặc Tử Du nói. - " Từ từ rồi cũng quen thôi mà." Im lặng một chút. Khoan, có một cái từ gì đó nghe hơi lọt tai ở đây! Từ từ sẽ quen? Còn có lần sau sao? Mặc Tử Du hình như vừa biết mình lỡ mồm, vội xua xua tay. -"Không, ý tôi không phải vậy!" - Cực kì lúng túng. -" Tôi...!tôi muốn nói...là.." - Mặc Tử liền im bặt, nghĩ rằng hiện tại có giải thích cũng sẽ càng lộ. Minh Triết cười, sau đó choàng tay qua vai, kéo cả người Mặc Tử Du dựa về phía mình. -"Hóa ra cậu cũng...." -"Im lặng!" Mặc Tử Du mặt đỏ lên, muốn dằng ra nhưng không được, hai tay che mặt lại. Cái này hết sức đáng yêu rồi đi! Minh Triết ôm Mặc Tử Du vào lòng. Đêm giáng sinh tuy lạnh, nhưng là có chút ấm áp!