Bugg ploiz

Chương 71

Xem chừng cũng có giảm đi bớt rồi này! Cứ lặp lại một quy trình đánh đi đánh lại, cứ tưởng sẽ tới càng nhiều, hóa ra cũng chỉ có một số nhất định. Nhưng cái "nhất định" này lại nhiều quá đi, tay chân đứng không vững nữa rồi. Khi chỉ còn lẻ tẻ vài con zombie nữa, một luồng năng lực quét tới, cảm giác nguồn lực đi xuyên qua người rất kì lạ, nó khá mạnh nhưng chưa tới mức phải đứt lìa thân, cả năm người bị đẩy khỏi nhau một chút. Quay đầu qua, ở một nơi đá lấp chồng lên nhau, một bóng người đang ở đó, y phục, tóc tai đều đang bay về một phía. -"Lạc Tam?!" Lạc Tam đang đứng đó, cũng chính là người vừa quét nguồn năng lực kia qua. Ở phía đối diện, Kim Như cũng đứng thủ sẵn ở đó, cả hai đang đứng hai phía cũng giống như bọn zombie lúc nãy, đứng chặn đầu. -"Để xem các ngươi còn sức nữa không? Chiến đấu thử với người của ta đi!" - Giọng của Trần Các Khiêm lại vang lên. Kim Như và Lạc Tam đứng rất có khí thế, khuôn mặt sắc đá, chắc chắn đừng hòng có việc tha thứ gì đó ở đây. Cả năm người đứng vững lại, tạo thế chiến đấu, Kim Như và Lạc Tam không hẹn cùng lúc xông lên chiến đấu, cả nhóm tách đoàn ra để đối đầu. Với Lạc Tam thì ban đầu không lộ thực lực lắm, kiểu chỉ như lờ mờ xuất hiện rồi lộ mặt chứ không so chiêu nhiều cho lắm. Dù là lần ở dưới hầm thành công trói Lạc Tam lại, nhưng vẫn là cảm giác người này không dễ dàng mấy, chỉ không hiểu sao lại cố tình hay vô tình làm mình yếu đi? Nhưng lần này khác, Lạc Tam có vẻ không nhường nữa, năng lực của Lạc Tam theo như được thấy nhiều là nhân bản, Lạc Tam biến thân thành rất nhiều dạng liên tục, Minh Triết và Tô Thất Nguyệt là hai người vô tình đấu với Lạc Tam. Lạc Tam cứ liên tục lúc biến thành một trong hai, làm cả hai lâu lâu phải khựng lại, tốc độ đánh chậm hơn một tí, riêng Lạc Tam thì vừa chuyển vừa tung kĩ năng. Không hề nương tay tí nào! Bên phía Mặc Tử Du, Ngô Song Uyển và Mã Nhất Hi, trước đây Mặc Tử Du và Ngô Song Uyển đều có chạm trán qua Kim Như một lần, cảm giác uy lực của người này cũng khá ghê gớm. Kim Như với cây quyền trượng trong tay, một lúc có thể chấp cả ba người, mặc dù là cả ba người thật sự không tệ chút nào, nhưng vẫn có chút khó khăn. Kim Như khống chế và sử dụng năng lực rất tốt, nhìn rõ được mình làm gì và đối thủ định làm gì. Nhưng cả ba người kia cũng không vừa gì, một người sử dụng vũ khí khá tốt, một người có khả năng hỗ trợ cao và một người có thể nhìn ra được nhiều cách chiến khác nhau. Hai đầu, mỗi đầu một trận chiến,một trận chiến hai phe, nhưng mỗi phe đều có cái mạnh riêng, bất phân thắng bại. Cùng lắm xét về độ xảo quyệt và khôn lỏi, đương nhiên phe phản diện vẫn nhiều hơn. Lạc Tam hóa ra không chỉ có mỗi nhân bản, một lát sau từ trong tay còn bay ra một tấm lụa dài màu trắng, loi nhoi như một con rắn, nó cứ xoay quanh muốn trói Tô Thất Nguyệt và Minh Triết lại. Kim Như nhìn chung là chắc có khả năng phép, giống Mặc Tử Du và Ngô Song Uyển, được cầm thêm cây trượng hẳn là để đối đầu với các chức nghiệp dùng vũ khí như Mã Nhất Hi. Thật ra mà nói đánh với người của boss cũng không khó quá, có điều vẫn là càng đánh lâu càng hao tổn sức và thời gian. Bỗng nhiên đang chiến đấu hăng say, Kim Như bất thình lình bị ai đó đánh lén, chắc chắn không phải ba người Mặc Tử Du rồi, bởi vì từ nãy giờ bọn ta đều là đánh trước mặt nha! Kim Như vừa quay lại, lại bị tiếp vào mình thêm mấy cú đánh, người đánh Kim Như thao tác cũng rất nhanh, không cho cô cơ hội phản kháng. Lạc Tam dù lo đánh nhưng vẫn để ý thấy phía bên kia có gì không ổn, có hơi mất tập trung, Minh Triết và Tô Thất Nguyệt đều thừa cơ xông lên. Người vừa tới không biết là ai cứ liên tục tấn công Kim Như, Mặc Tử Du hơi mở to mắt, đúng thật là không biết danh tính nhưng người này thì biết qua! Chính là người mặc áo đen bịt mặt bí ẩn kia chứ đâu! Tại sao lần nào cũng là người này xuất hiện giúp đỡ? Kì lạ! Rất tò mò về thân phận của hắn. Kim Như đột nhiên sáng mắt, hình như nhận thấy được gì đó, Lạc Tam cũng không muốn để ý tới Tô Thất Nguyệt và Minh Triết nữa, thu dây lại, lập tức phóng tới cứu nguy cho Kim Như. Cảm thấy có cái gì đó bay tới, tên áo đen nhảy ra khỏi chỗ đó, sợi dây lục đập xuống đất lủng một lỗ. Tên áo đen một phía, Lạc Tam cùng Kim Như một phía. Cả năm người đều đang mơ hồ, sao lại có thêm tên này xuất hiện nữa? Làm mất tập trung quá đi! -"Linh Thổ! Ngươi còn định làm trái ý chủ nhân tới bao giờ?" - Kim Như gằn từng chữ. Linh Thổ? Nghe quen quen ấy nhỉ? Mặc Tử Du chợt nhớ ra, đây chẳng phỉ là cách đặt tên cho các Linh thú sao? Linh Thổ! Người giúp đỡ chúng ta là Linh thú? Linh Thổ còn được coi là một người biết gần như mọi thứ chỉ sau hệ thống. Tên áo đen bỏ cái nón trùm ra, tháo khăn bịt mặt xuống, nhìn ra là một người nam khá trẻ, gương mặt rất nghiêm túc, không có chút gì hài lòng. Dù là Linh thú cũng cùng một phe với bên kia, nhưng tại sao Linh Thổ lại giúp đỡ chúng ta, còn đánh lại phe mình? Như vậy là hiện tại bon họ còn có tranh đấu nội bộ, chúng ta nên đi qua chỗ nào đó ngồi xem. -"Ta chỉ làm theo cái đúng!" - Linh Thổ trả lời. -"Ngươi muốn tạo phản rồi?" - Kim Như tức giận quát, Lạc Tam chỉ đứng đó không nói gì. Bầu trời đen dần lại, mây kéo đến nhiều, xung quanh không còn sáng như ban đầu, trên trời nổi sấm, một người hiện xuống chạm đất. Ăn mặc rất ngầu, cách xuất hiện cũng rất khiến người khác ngước nhìn. Trần Các Khiêm xuất hiện một lần nữa, khác với lần gặp ban đầu với một nụ cười gian và ma mãnh, lần này thì không, hắn xuất hiện rất đáng sợ, gương mặt căng thẳng chẳng có chút gì gọi là vui vẻ như ban nãy, thấy thế nào cũng rất nguy hiểm, hai mắt đỏ ngầu. Tất cả mọi người đều im lặng nhìn.