Bugg ploiz

Chương 67

Mặc Tử Du, Ngô Song Uyển, Tô Thất Nguyệt sau khi bị lớp màn đen che đi, bị đưa tới một nơi nào đó rất u ám. Trời đã tối mà nơi này còn đặc tối hơn, quạ, xác chết xanh mặt, mùi máu tanh rất thối. Trước mặt là một tòa lâu đài rất lớn, nhìn qua sặc mùi nguy hiểm. -"Người hồi nãy đã đưa chúng ta tơi đây." - Tô Thất Nguyệt ngồi dậy, đưa tay quẹt quẹt mũi. -" Đây là nơi ở của boss?" - Ngô Song Uyển nhìn xung quanh, nhăn mặt vì khó chịu. -"Chín phần mười là vậy." - Mặc Tử Du nhíu mày. -"Cái kia...giống mấy con zombie chúng ta gặp ở không gian một." - Ngô Song Uyển chỉ chỉ vào các xác chết nằm vương vãi, có vài cái đầu được cắm dưới đất, nhìn rất sợ hãi. Cả ba người đều thận trọng, đột nhiên bị đưa tới thẳng cái nơi quỷ dị này, còn chưa kịp chuẩn bị gì. -"Có nên...bước vào?" Ngô Song Uyển đột nhiên đề nghị, cả ba đều có chút căng thẳng. Ngay khi Mặc Tử Du bước một chân lên, mặt đất hơi rung chuyển, đá nhảy lên lóc cóc, từ dưới đất trồ lên một thứ gì đó rất lớn và khủng khiếp. Một loại yêu quái nào mà người toàn đất đá, cao lớn, trên người còn lỏm chỏm mấy đầu người còn dính trên đó, miệng nhai chóm chép mấy cọng cỏ dại. Nó rống lên một tiếng rất lớn, nghe giống như trời muốn sập tới nơi. -"Tới cửa mà vẫn bị chặn!" - Mặc Tử Du khó chịu. -"Chắc muốn bước tới phải qua được nó!" - Tô Thất Nguyệt rút một cung tên ra, đặt sẵn ở chỗ cây cung sẵn. -"Thấy có vẻ là khó đối phó!" - Ngô Song Uyển nói, con quái vật đất lại tiếp tục gào, vừa xông tới. Rất hiếu chiến, giống như bảo vệ lãnh thổ của mình vậy. ___________________________ -"Hơ? Đây là đâu?" -"Lại là kiến trúc nào nữa?" Minh Triết và Mã Nhất Hi đang đứng ngay một chỗ nhìn giống như cái sảnh lớn ở các chỗ đãi tiệc, giữa sảnh còn có bàn ăn dài, không có đồ ăn nhưng có để nến, cách bày trí khăn bàn hay nến đều có gì đó sang trọng, nói chung là nơi này là trong nhà chứ không phải ngoài trời. Đúng như suy đoán, nơi tạo hiện trường vụ nổ là giả, có một kết giới cách biệt, đã lỡ vào thì đi đâu cũng sẽ quay lại đó. Minh Triết cố tìm mạch để phá nó, có điều thất bại, bởi vì cứ quơ quơ chém trên không thì xác suất phá được là không. Nhưng mà tinh mắt để ý một chút, nhìn qua vệt máu ở dưới đất, nhìn chung thì hẳn là không có gì, có điều hơi phi lí. Nếu muốn tạo trường hợp như kiểu cả ba đều chết do nổ, thì ít nhất máu cũng sẽ nằm vương vãi ra chứ không phải tụm lại một chỗ như vậy, vả lại nhìn kĩ thì thấy nó cũng ít chứ không nhiều bằng số lượng ba người. Tại sao bây giờ mới nhìn ra chứ? Minh Triết lao tới, cắm thẳng cây kiếm ngay vệt máu đó, từ dưới đất nứt ra, ánh sáng chiếu lên, Minh Triết và Mã Nhất Hi nhanh chóng lấy tay che mắt, trong lòng thầm mừng, mọi thứ xung quanh lay chuyển giống như bắt đầu biến đổi. Sau khi êm dịu, Minh Triết và Mã Nhất Hi mở mắt ra, phát hiện mình không còn ở chỗ cũ nữa mà là ở ngay cái sảnh bên trong nơi nào đó, nhìn chung thiết kế khá sang trọng nhưng cũng hơi kinh dị. Hết tượng đẹp hay sao mà trang trí mấy bức tượng hình ma quỷ gì đó, đây không phải nhà ma chứ. Cả hai đều có chút thất vọng, còn tưởng thoát ra sẽ đoàn tụ, ai ngờ lại bị đưa tới chỗ quái quỷ gì đây. -"Nơi này, có thể là chỗ..." - Mã Nhất Hi nhìn chung quanh. -" ...chỗ ở của Boss?" Bên ngoài trời sau khi Mã Nhất Hi nói xong, đột nhiên nổ sấm, trời bắt đầu đổ mưa, đèn chùm trên đầu bị gió lắc qua lắc lại nhè nhẹ, tắt dần dần, ánh sáng bắt đầu mờ đi, một vài đèn treo ở bốn phía tường tự dưng cũng bị tắt, chỉ có mấy ngọn nến được bày ra ở trên bàn là không tắt. Kì lạ! Gió thổi nến không tắt mà đèn tắt. Còn gì phi thực tế hơn không? Gió lạnh, bên ngoài đổ mưa lẫn sấm sét, bên trong thì tối chỉ có những ngọn nến dật dờ, cho dù lá gan có lớn thế nào cũng rùng mình một cái. Minh Triết tự dưng dựng người một cái, vì khi có biến đổi, các ánh đèn tắt đi, Minh Triết và Mã Nhất Hi đã nhanh chóng đứng sát lại, do đó Minh Triết chỉ cần rùng mình một cái là Mã Nhất Hi đều phát giác được. -"Uây, không nghĩ là cậu cũng sợ."- Mã Nhất Hi nói - " Tôi cũng hơi..." -"Suỵt! Có người trong đây!" Minh Triết ngay lập tức chặn ngang cuộc đối thoại. Không phải giật mình vì sợ, mà là có cảm giác một người thứ ba trong đây, mà có khi là một vật thể khó xác định nào đó chứ không phải người. Đúng thật là im lặng có nghe tiếng động, dù rất khẽ nhưng đúng là có ai đó khác đang ở trong đây. Bất thình lình, vòng eo của Minh Triết bị một cái gì đó tua tua rất mau lẹ chộp lấy và bị kéo ra khỏi chỗ, Mã Nhất Hi bị giật mình, hoảng sợ, bên tai chỉ nghe mỗi tiếng cây kiếm va chạm vào cái gì đó. Ánh nến quá nhỏ, dù nhiều cây nhưng cũng không thắp sáng cho đủ, vả lại để nến nhiều cũng hơi hoa mắt, một thứ gì đó đang núp trong bóng tối để tấn công. -"Minh Triết!" - Mã Nhất Hi hét lên, gọi để xác nhận người kia chưa chết. -"Cẩn thận xung quanh! Nó không phải người!" - Tiếng Minh Triết đi kèm với tiếng thanh kiếm ra chiêu liên tục. Thứ hai người đang đối phó vẫn chưa nhìn rõ mặt, có điều có một thông tin, nó chắc chắn là một quái thú nào đó hung dữ, và còn có tua. Ở bên ngoài trời đổ mưa, không lớn nhưng cũng không nhỏ, đủ để gây trở ngại cho Mặc Tử Du, Tô Thất Nguyệt và Ngô Song Uyển. -"Sao tự dưng còn đổ mua vào lúc này?" - Mặc Tử Du vừa ra chiêu, vừa lau lau mắt, vừa mắng. Cảm giác nước mưa cứ chọt chọt vào mắt thật khó chịu. Con quái vật đất đá này lại có vẻ rất khoái chí, có thể nước mưa làm tăng gì đó cho nó. Cũng giống như nước là một trong những phần quan trọng cung cấp cho đất, xem như là một lợi thế cho nó.