Bugg ploiz
Chương 6
Màn hình trên điện thoại lại thay đổi, lần này đổi thành 1 giao diện nhìn cực kì nhức mắt, trên đó còn có lấm chấm mấy dấu chấm đen xám trắng các kiểu. Nhìn qua cũng biết đây là một cái bản đồ.
- "Cảm ơn, mọi ngóc nghách của trường tôi đều rõ"- Mặc Tử Du chợt nói- "Không cần đưa bản đồ đâu. Nhưng mà mấy dấu chấm này là như thế nào?"
" Căn bản cũng không cần đưa bản đồ cho cậu, chỉ là muốn cậu quen cách nhìn bản đồ rồi suy ra chiến lược."
-" Như thế nào? Không lẽ mấy dấu chấm này là biểu tượng gì đó?"
" Màu đen là zombie, màu xám là đồng đội của cậu, còn màu trắng là bản thân cậu. Bất quá bản đồ này chỉ áp dụng 1 lúc cho nhiệm vụ đầu thôi, những nhiệm vụ sau không còn hỗ trợ".- Hệ thống bắt đầu xổ 1 tràng giải thích ra-"Cũng có thể những màn sau các cậu cũng không cần tới điện thoại nữa."
-"À, nói đi nói lại, rốt cuộc nhiệm vụ đầu tiên là nhiệm vụ gì?"- Mặc Tử Du hướng tới trọng điểm.
Mau chóng hoàn thành để còn thoát nữa.
Mặc dù cũng không tự tin là mình làm được nhưng mà vẫn là nhanh lên một tí.
"Hiện tại chưa công bố, nhiệm vụ phụ bây giờ của cậu là đi tìm đủ đồng đội của mình. Trò chơi cho các cậu 1 tiếng để làm quen. Trong thời gian này nếu không may xảy ra thì vẫn không mất mạng."
- "Thế sau khi bắt đầu nhiệm vụ, nếu như không may mà chết thì sao? Bị kẹt ở thế giới này mãi mãi??"
Những thể loại kiểu này không thiếu nha. Lỡ mà chết trong game là mình khỏi được trở về. Nghĩ tới thôi là đã vừa sợ vừa nản. Bản thân không tin tưởng mình sống sót được thì còn ai giúp được nữa!
" Trong Bugg ploiz, mỗi người có 3 mạng. Mất 3 mạng thì cũng gần như cậu nói, chỉ là bị ở lại và biến thành 1 phần của game."
Cái gì?? Còn bị biến thành 1 phần của game? Là bản thân bị biến thành dạng quỷ yêu máu me đầy mình mất đi ý thức, đi hù dọa người chơi và bị giết chết không ai thương như con zombie ban nãy? Đùa ư?
-"Nói thế...Con zombie ban nãy...Mấy con zombie trong game này....Là người chơi trước sao?"- Mặc Tử Du run sợ.
"Không hẳn, chỉ một số thôi!"
- "Có bao nhiêu người bị ép vào đây rồi?"
" Hẳn là không ít!"
- "Có ai từng thoát ra chưa?"
" Chưa từng! Các cậu nếu cố gắng có thể trở thành team đầu tiên."
Mặc Tử Du:......
Cảm thấy một tia hi vọng nhỏ bé như ngọn nến trước gió đã bị dập tắt.
Mặc Tử Du cũng không nói thêm gì nữa, đi tới mở cửa ra. Lần này vì đã rõ ràng mọi sự việc, người chơi cũng đã bị dụ chơi, cửa lần này mở ra giống như nãy giờ chưa ai khóa vậy. Nghĩ tới việc ban nãy mình đập cửa hô hào như thế, có chút nhục.
Một lần nữa cầm điện thoại lên xác định vị trí mình và dò tìm đồng đội.
- "Hình như là gần mình có một dấu chấm xám!!"
Ngay sau đó, Mặc Tử Du liền nhíu mày. Cái chấm xám này cư nhiên đang bị bao vây bởi một mớ chấm đen!!
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
15 chương
416 chương
1619 chương
11 chương