Bức Xướng Vi Lương

Chương 5 : Tống tiền cũng phải nói đến duyên phận

edit: diepanhquan beta: Tuyết Miêu Trên thế giới này luôn có vài thứ mà thời gian càng lâu lại càng trở nên vững chắc, cho dù thời gian trôi qua, biển cả hóa nương dâu, đất trời hòa làm một, giọt mưa tích ở lòng bàn tay hóa thành hạt bồ đề, thì chúng cũng sẽ không thay đổi. Có chúng, bạn mới có thể xác định bạn vẫn là bạn, thế giới này vẫn chưa trở nên điên cuồng và hết thảy sinh mệnh này vẫn là một sự tồn tại chân thực. Chẳng hạn như chuyện “dì cả” mỗi tháng đều đến và còn thói quen cứ cách một ngày lại tắm rửa của tôi. Thân là một người phương bắc điển hình, tôi từng bị bạn cùng phòng người Quảng Đông hung hăng cười nhạo vì chuyện “không tắm rửa mỗi ngày”, lúc ấy tôi chỉ cười nhạt. Bản thân tôi cho dù một tuần không tắm rửa cũng sẽ không bốc mùi, các người có thể so sánh với tôi sao, hừ. Không nghĩ tới nay vật đổi sao dời, sau khi xuyên không, tôi lại bị hung hăng cười nhạo vì vấn đề tắm rửa, chẳng qua là lần này không phải vì không thường xuyên tắm, mà là vì tắm rất thường xuyên. Thiết nghĩ, dù sao củi là tôi tự mình mua, nước là do chính tôi đun nóng, việc tôi tắm rửa cũng không làm ảnh hưởng đến bất cứ người nào, nếu có ai không nhẹ không nặng hỏi vài câu, tôi liền xem như bọn họ đang nói điểu ngữ. Cuộc sống của lão tử, làm sao có thể bị chuyện nhỏ nhặt như vậy gây khó khăn được. Tôi chỉ bị một việc gây khó khăn, chính là vẫn không giải quyết được vấn đề tắm gội. Đêm về khuya sương càng nhiều, tôi ủy khuất mà ngồi xổm trong thùng tắm, chỉ lộ cái đầu ra bên ngoài. Hiệt Phương viện đã đóng cửa, toàn bộ Thẩm Gia Bảo sớm đã ngủ say, tôi ở trong phòng chứa củi ngâm mình, hưởng thụ nửa giờ duy nhất trong một ngày thuộc về Lăng Đang. Tất cả đều yên lặng, không khí giữa đêm hè mang theo hương cỏ đặc biệt xuyên qua cửa sổ bằng gỗ chậm rãi tràn ngập trong phòng, hơi nước bốc lên dày đặc khiến tôi không nhìn thấy rõ khung cảnh trước mắt, trong thoáng chốc tôi có cảm giác như đang ngâm mình trong suối nước nóng lộ thiên, thế là liền tinh nghịch lấy khăn xếp lại đặt ở trên đầu. Không tồi, còn rất có cảm giác nha! Cho nên mới nói, điều kiện tiên quyết để duy trì tinh thần lạc quan là năng lực “tự sướng” mạnh mẽ có thể đem việc ăn mì ăn liền hóa thành “Mãn Hán toàn tịch*”. *Mãn Hán toàn tịch: còn gọi là Tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất do vua Khang Hy tổ chức được ghi chép trong lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Gió đêm thổi qua, cánh cửa sổ bằng gỗ khẽ phát ra tiếng vang nhỏ, tôi không để ý lắm. Lúc này mà còn đi lại bên ngoài, nếu bị sai dịch tuần tra ban đêm bắt được sẽ bị đánh bằng roi da. Một tràng âm thanh hít thở dồn dập vang lên, cho dù lạc quan đến mấy tôi cũng không thể tự lừa dối mình được nữa, liền vội vàng vịn vào mép thùng xoay một vòng, muốn nhìn rõ xem trong phòng chứa củi rốt cuộc còn có ai. Đêm nay là trăng tròn, cho dù trong phòng chứa củi không đốt đèn tôi cũng có thể thấy rõ, một người bịt mặt đứng ở bên cạnh cửa sổ, một tay che miệng, còn một tay còn đang vịn vào song cửa sổ, hai mắt trừng trừng, dường như là bị tôi hù dọa. Xét thấy thái độ của hắn, tôi nghiêm túc cân nhắc những khả năng có thể xảy ra, không phải xui xẻo như vậy chứ, chẳng lẽ tôi gặp phải cướp của hay là cướp sắc sao? May mắn thay cả hai đều không phải, người bịt mặt kia nhìn tôi rồi hít sâu một hơi sau đó kéo khăn che mặt xuống thấp giọng cười nói: “Làm tại hạ sợ muốn chết, còn tưởng rằng Hiệt Phương viện có án mạng”. Người kia hóa ra là Diệp Tô, tên lang trung chân đất kia. Tôi ngó xuống mặt nước, vẫn hoàn hảo, tóc tôi đều nổi trên mặt nước, hắn hẳn là cũng không nhìn thấy gì. Chắc chắn là vì nguyên nhân này nên hắn mới bị hoảng sợ, đêm tối vừa vào phòng thì thấy trên thùng gỗ có đầu người đang nhắm mắt, mái tóc dài xếp đống lên… Cảnh tượng kia không phải không kinh khủng. Đợi một chút, hắn tới đây để làm gì? Tôi liếc hắn một cái: “Diệp tiên sinh, Hiệt Phương viện đã đóng cửa rồi, nơi này không cho phép lưu lại qua đêm”. Diệp Tô nháy mắt mấy cái, cười nói: “Tại hạ biết, tại hạ buổi tối ăn quá no nên đi ra ngoài tản bộ, lại bị sai dịch tuần tra ban đêm phát hiện, tránh không được, đành phải vào đây để trốn, không nghĩ tới gặp phải kỹ nữ tắm rửa”. Nói rồi hắn còn nháy mắt mấy cái với tôi: “Từ biệt mấy tháng, sao không thấy cô nương đến gõ bảng hiệu của tại hạ a? Tại hạ mỏi mắt chờ mong mà không thấy người đến…”. Rõ ràng là không muốn cho tôi biết nên bịa chuyện. Tôi cũng lười hỏi chuyện riêng tư của hắn, ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại cho có lệ: “Có quá nhiều bảng hiệu, dựa theo thứ tự mà nói, tiên sinh còn phải đợi thêm một thời gian nữa”, vừa nói tôi vừa hếch cằm dương dương tự đắc với hắn: “Tiên sinh khi nào thì đi?”. Lời còn chưa dứt, tôi đã hắt xì một cái thật to. Thê thảm, nước ngâm lâu đã lạnh. Tuy nói bây giờ là mùa hè, nhưng buổi tối cũng vẫn lạnh, tôi mà còn ngâm tiếp chắc chắn sẽ sinh bệnh. Nghĩ đến bây giờ là thời cổ đại, một trận cảm mạo cũng có thể dẫn đến chết người, tôi lập tức cảm thấy tay chân lạnh như băng, trong phổi ngứa ngáy, dường như lập tức sẽ ho ra một ngụm máu. Diệp Tô lắng tai nghe một chút: “Còn phải đợi thêm lát nữa. Cô nương trước tiên mặc y phục vào đi, tại hạ xoay người, cam đoan không có nhìn trộm”. Tôi nhướn mày liếc hắn một cái, tỏ vẻ nghi ngờ? Diệp Tô bật cười: “Giống như lần trước, tại hạ cũng được xem như là quân tử đi?”. Tôi ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, tôi nắm chỗ hiểm của hắn, thế nhưng hắn cũng không có lập tức nhào tới, hẳn là chê tôi là khối thịt dai. Nhưng vì phòng ngừa hắn giả vờ để ra tay, tôi vẫn là co người lại trong thùng, sai khiến hắn: “Đem cái băng ghế để y phục kia đẩy tới thùng nước, tiên sinh lui ra phía sau, đúng, lui ra phía sau nữa, sau đó xoay người sang chỗ khác, ta chưa nói xong thì tiên sinh không được quay đầu lại”. Diệp Tô nhất nhất nghe theo, đưa lưng về phía tôi nhún nhún vai: “Thật không biết cô nương là tin tưởng tại hạ hay là không tin đây, phòng chứa củi thì nhỏ như thế này, nếu như tại hạ thật lòng muốn làm gì cô nương, lui thêm vài bước nữa cũng là phí công”. Tôi lầm bầm: “Động tác mặc y phục của ta quá mạnh, sợ bắn nước vào người tiên sinh thôi!”. Y phục mùa hè cũng không nhiều, trong lúc nói chuyện, tôi đã mặc xong, một bên thu dọn một bên gọi hắn, “Xong rồi. Tiên sinh muốn ở chỗ này đợi bao lâu thì đợi, ta đi trước đây”. Diệp Tô xoay người, giữa hai ngón tay thon dài kẹp một mảnh giấy gấp làm tư: “Cái này từ trong y phục của cô nương rơi ra sao?”. Tôi sờ sờ trong ngực, trong lòng chợt nảy lên, trên mặt vẫn cười nói: “Đúng vậy, có lẽ là khi tiên sinh đưa y phục cho ta bị rơi ra ngoài, trả lại cho ta đi”. Diệp Tô ngược lại như đang làm trò với tôi mà mở ra từng lớp từng lớp giấy, bộ dạng giống như một đứa trẻ tò mò: “Gấp nhiều lần như vậy, không biết là vật gì?”. Tôi lý sự: “Thư tình!”, vừa nói vừa bước vài bước đến trước mặt hắn, muốn đoạt lại. Nhưng Diệp Tô phản ứng nhanh hơn tôi, hắn một tay ngăn thân thể tôi lại, một tay giơ tờ giấy kia lên lắc lắc. Chỉ là giấy vừa mỏng vừa giòn, hắn vừa mở ra một nửa lại vung lên như vậy, chuyện bí mật gì cũng không giấu được. Tôi kinh hãi, lại đưa tay muốn cướp lấy, đáng tiếc Diệp Tô người cao tay dài, hắn giơ tờ giấy lên cao quá đỉnh đầu, tôi cũng nhảy lên nhưng không thể lấy được, đành phải nắm cánh tay hắn mà cười lạnh: “Cho dù tiên sinh mở ra thì thế nào? Trong phòng chứa củi không có một ngọn đèn, tối như vậy, ngài có thể nhìn thấy cái gì?”. Diệp Tô cúi đầu nhìn tôi: “Cho dù bây giờ tại hạ nhìn không thấy, nhưng chỉ cần đem tờ giấy này đến chỗ nào có ánh đèn là được. Chỉ nhìn bộ dạng quan tâm như vậy của cô nương, tại hạ tin tưởng bí mật trong tờ giấy này nhất định không đơn giản”. Tôi hừ nhẹ một tiếng: “Tiên sinh là đang uy hiếp ta sao? Ta là một kỹ nữ không ai thèm mà ngài lại muốn uy hiếp ta? Chẳng lẽ ngài không có trực giác để biết rằng uy hiếp ta cũng sẽ uổng phí sao?”. Diệp Tô hỏi lại: “Cô nương cho rằng tại hạ đang uy hiếp cô nương sao? Trong tờ giấy này có cái gì, mà cô nương cho rằng tại hạ có thể uy hiếp được cô nương?”. Xong rồi, nói lỡ miệng rồi. Tôi chỉ còn cách níu lấy y phục của hắn, liều mạng với tay lấy tờ giấy kia, hung tợn nhắc lại: “Thư tình!”. Diệp Tô lại đưa cánh tay cao hơn một chút, lúc này tôi khẳng định tên này là đang đùa giỡn tôi. Hắn cười hì hì nhìn tôi: “Nếu là thư tình, vậy cho tại hạ làm kỷ niệm đi! Tại hạ lớn như vậy nhưng vẫn chưa nhận được thư tình của nữ tử viết cho bao giờ a! Cùng lắm thì, ngày mai tại hạ tự tay viết một phong thư hồi âm lại cho cô nương. À, tại hạ sẽ viết: đa tạ sự yêu mến của cô nương, tại hạ tự cảm thấy mình không xứng với cô nương, hy vọng cô nương có thể sớm tìm được ý trung nhân của mình”. Tôi thiếu nợ tên này sao, là thiếu nợ sao? Tôi tức giận: “Đây là người khác viết cho ta, nếu như tiên sinh muốn, ngày mai ta đặc biệt viết cho ngài một phong thư, thế nào?”. Diệp Tô chặn tay của tôi lại, ra vẻ khó xử mà nghĩ nghĩ: “Ai nha, vẫn là không được, nếu cô nương đặc biệt viết riêng cho tại hạ, xuất phát từ lễ nghi, tại hạ cũng phải đáp lại cô nương một phong thư. Thế nhưng tại hạ chưa từng viết qua, vẫn cần phải xem lối hành văn của các tiền bối như thế nào”. Dứt lời hắn lại lắc lắc tờ giấy kia, dùng ngón cái và ngón út mở ra, ngửa đầu đọc kĩ. Tôi cắn răng bực bội cười: “Giả bộ! Ngài có thể nhìn thấy mới lạ!”. Diệp Tô chậm rãi đọc lên: “Nhị thiếu gia của Cao gia là Cao Hạc, do bị huynh trưởng quản giáo quá mức nghiêm khắc, ăn cắp trăm lượng trong nhà, muốn thu xếp chỗ ở bên ngoài… Lý Lam, đã đính hôn, bị bất lực… Thẩm Thanh Nam có quan hệ với thiếp thất của cháu mình…”, hắn cúi đầu nhìn tôi: “Cô nương là đang ghi chép bí mật của khách làng chơi của Hiệt Phương viện? Cô nương muốn làm gì?”. Hắn thực sự nhìn thấy được? Tôi sững sốt nhìn hắn, đờ đẫn há mồm: “Có quỷ a. Cứu mạng a”. Thị lực này ít nhất là 10/10 đi? Diệp Tô không để ý tới việc tôi ngắt lời hắn mà nhìn tôi cười hì hì nói: “Cô nương là muốn tống tiền bọn họ?”. Tôi nháy mắt mấy cái: “Ta muốn viết sách không được sao? Tên sách là “Hồi ký của kỹ nữ”, chuyên ghi chép lại cuộc sống thăng trầm của khách làng chơi, nếu dùng một đạo lý để luận chứng, thì có thể nói những người đến kỹ viện tìm kiếm cảm giác thỏa mãn cũng là người từng chịu tổn thương. Tâm hồn bọn họ không thể yên ổn được, ngược lại chỉ có thể tìm kiếm kích thích về mặt xác thịt. Kỹ nữ tuy rằng đáng thương, nhưng so với các nàng thì khách làng chơi tầm hoa vấn liễu thành nghiện càng đáng thương hơn, hai loại người đáng thương ở trong thế giới lạnh như bằng này sưởi ấm lẫn nhau, hy vọng có thể có được sự yên ổn trong tâm hồn…”. Tôi vừa nói vừa híp mắt, trưng ra vẻ mặt say mê, thực tế là đang nhìn lén Diệp Tô xem rốt cuộc hắn có mắc mưu hay không. Sự thật chứng minh, không thể khinh thường đối thủ của bạn, nếu không bạn chắc chắn sẽ bị khinh thường gấp bội. Diệp Tô cười mà như không cười thỉnh giáo tôi: “Cô nương nếu nói như vậy, tại hạ liền hiểu được, hóa ra chữ “có thể” và “không thể” được ghi ở phía sau là chỉ việc có thể viết vào sách hay không. Như vậy chữ “nguy hiểm” được ghi chú ở đây là chỉ cái gì vậy? Chẳng lẽ viết tiểu thuyết cũng sẽ gặp nguy hiểm? Nguy hiểm cái gì đây, cũng không thể nào bị người ta thẹn quá hóa giận mà diệt khẩu đi? Còn nhưng ký hiệu nguệch ngoạc ở mặt sau thì giải thích như thế nào? Ám hiệu à?”. Ám hiệu cái đầu nhà ngươi, đó là con số Ả rập, biểu hiện mức tống tiền trong dự tính, đúng là không có kiến thức. Tôi cắn môi, một hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, không sai, ta đang tính toán chọn một người trong danh sách này để tống tiền. Ngươi muốn thế nào, ngươi có thể làm gì ta? Đưa ta đi gặp quan phủ sao? Như vậy thì xin cứ tự nhiên. Nói thật, ta không muốn ở chỗ này thêm một khắc nào nữa, nhưng ta không ra khỏi đây được. Ta nghe nói, phạm nhân bị đưa đi gặp quan phủ đều bị đánh hai mươi đại bản trước, gọi là “sát uy bổng” phải không? Nếu quả thật như vậy thì cũng không tồi, chết như thế cũng coi như là giải thoát”. Cái này gọi là tìm đường sống từ trong chỗ chết. Tôi không dám hy vọng xa vời rằng hắn có thể thông cảm cho tôi, chỉ mong hắn có thể hiểu được, một tờ giấy rách như vậy cũng không uy hiếp được tôi. Diệp Tô thở dài, bỗng nhiên ném tờ giấy kia vào trong thùng nước tắm, nét mực gặp nước, chắc chắn sẽ nhòe đến không còn hình dạng gì. Hắn vỗ vỗ tay cười nói: “Bây giờ xem như là chết không có đối chứng”. Ách, thế này thì có chút ngoài dự kiến của tôi. Tôi trừng mắt nhìn hắn, Diệp Tô lui ra phía sau một bước, cười: “Đừng nhìn tại hạ, tại hạ không chơi gái, cũng không có tiền để cô nương vơ vét, chẳng qua nếu như cô nương tin lời của tại hạ, thì tại hạ cũng có thể cung cấp một người cực kỳ phù hợp để cho cô nương lựa chọn”. Hả? Tôi vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn hắn, bỗng nhiên lại đánh một cái hắt xì thật to. Diệp Tô cười nhẹ, nhắc nhở tôi: “Tóc, tóc cô nương còn chưa có lau khô”. Hắn túm lấy cái khăn khô bên cạnh phủ lên đầu tôi, vừa cởi áo khoác xuống đưa cho tôi: “Khoác lên đi, bị lạnh rồi nhiễm bệnh thì phiền toái”. Nhân vật này trước sau tương phản quá lớn đi? Người ta hình như có câu: khi không lại tỏ vẻ ân cần, không phải cái gì thì là cái gì đó thôi*. Tôi cầm lấy khăn khô mà dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, Diệp Tô không khỏi cười: “Tại hạ không giống người tốt đến như vậy sao? Ngay cả cởi áo cho cô nương cũng bị cự tuyệt, tại hạ cảm thấy rất tổn thương”. *Ở đây Lăng Đang muốn nói đến câu thành ngữ “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo” nghĩa là: khi không mà tỏ ra ân cần, nếu không phải là gian trá thì cũng là trộm cắp, ý chỉ những kẻ mưu mô lấy lòng người khác để thực hiện gian kế của mình. Tôi suy nghĩ: “Nếu nói như vậy thì để tránh cho ngươi không bị tổn thương, thậm chí để được yên lòng, có phải ngươi nên cởi toàn bộ y phục trên người ra hay không?”. Diệp Tô hai tay che ngực, ánh mắt chớp chớp tựa như nai con ngơ ngác: “Ai nha, đồ háo sắc!”. Ta phì cười, không thể không nói ngoại hình xinh đẹp chính là một lợi thế. Cũng là một ánh mắt hồn nhiên vô tri nhưng tráng hán lộ ra sẽ khiến cho người khác muốn đánh hắn, ngược lại mỹ nam lộ ra lại có vẻ khả ái. Tôi đưa tay tiếp nhận y phục của hắn, che kín người mình lại rồi đứng lên, nhất thời cảm thấy ấm lên rất nhiều. Trên y phục của hắn ngoại trừ độ ấm, còn có một hương vị bồ kết dễ chịu, làm cho người ta cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, tôi nhịn không được mà hít sâu một hơi. Diệp Tô đi đến bên cửa sổ rồi ngồi xuống đất, chống đầu nhìn tôi: “Tại hạ nói, tại hạ có một sự lựa chọn không tồi cho cô nương, người này của cải hùng hậu, chuyện bí mật kia thật sự liên quan đến mạng người, cho nên hắn thà chết cũng phải giấu kín. Chỉ cần cô nương đủ tàn nhẫn, đủ khôn ngoan, hắn sẽ đáp ứng yêu cầu của cô nương”. Tôi nháy mắt mấy cái: “Vì sao ta phải tin ngươi?”, tên này rốt cuộc là ai chứ? Diệp Tô suy nghĩ: “Đúng là cô nương không có lý do gì để tin tại hạ, chẳng qua thời gian tại hạ ở Thẩm Gia Bảo lâu hơn so với cô nương, những nơi ta đã đi qua so với cô nương cũng nhiều hơn, những bí mật mà ta biết đương nhiên cũng nhiều hơn. Cho dù cô nương không tin ta, cũng có thể tạm thời lắng nghe, sau đó tự mình tìm cách chứng thực”. Tôi suy nghĩ một chút rồi ngồi xuống bên cạnh hắn: “Ngươi nói người kia là ai?”. “Nơi này sở dĩ được gọi là Thẩm Gia Bảo là bởi vì có dòng họ Thẩm danh giá ở đây đã hơn trăm năm, chuyện này tại hạ tin rằng cô nương sớm đã biết. Người ta muốn nói đến là đương gia hiện tại của Thẩm gia, chính là Thẩm Đình”. “Con nối dõi của Thẩm Đình không vượng, giữa một phòng thê thiếp, cũng chỉ có một thiếp thất đã chết liên tục sinh cho hắn ba đứa con, ngoài ra những thê thiếp khác đều không có. Đáng tiếc chính là ba đứa trẻ này, cuối cùng cũng chỉ còn một người có thể sống sót, chính là trưởng tôn của Thẩm gia, Thẩm Hồng. Có điều, Thẩm Hồng cũng không phải con ruột của Thẩm Đình. Việc này Thẩm Đình sớm đã biết, hắn ta chịu đội cái nón xanh lớn như vậy, chẳng qua là vì bản thân hắn ta bất lực. Nếu hắn ta không thừa nhận đứa con này, thì các chi khác của Thẩm gia sẽ có lý do buộc hắn giao lại vị trí đương gia”. Diệp Tô nhẹ nhàng thở dài: “Cô nương, cho dù cô nương có kinh ngạc đến đâu, cũng xin đừng gắng sức mà cầm lấy nhược điểm của tại hạ như vậy, sẽ rụng mất."