Bức thư tình anh viết cho em
Chương 52
- Phương Giao, Phương Giao, cậu có nghe thấy ko?
Tôi nghe thấy có tiếng gọi mình, chắc do tôi sợ quá đến lãng tai luôn rồi, tôi thở dài 1 tiếng, thầm nghĩ ban ngày rừng núi đã đáng sợ rồi, ban đêm còn đáng sợ gấp nghìn lần, ai dám đi tìm tôi chứ, người đó chắc chán sống rồi.
- Phương Giao, cậu có nghe thấy ko trả lời đi.
Tiếng người hét càng ngày càng gần và rõ hơn, ánh sáng đèn pin liên tục đảo qua đảo lại.
- Vũ Phong, Vũ Phong có phải là cậu ko?
- Tớ đây, là tớ đây, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi.
Vũ Phong điên cuồng lao về phía tôi rồi dang tay ôm chầm lấy tôi thật chặt. Vừa lẫy tôi cứ nghĩ tất cả chỉ là ảo giác nhưng ko ngờ cậu ấy xuất hiện thật, Vũ Phong bằng xương bằng thịt đang ở bên cạnh tôi. Tôi òa khóc nức nở ôm cậu ấy thật chặt, cậu ấy gầy đi nhiều quá, tôi có thể cảm nhận được cả xương sườn của cậu ấy:
- Tớ sợ sẽ ko còn được gặp cậu nữa, tớ sợ lắm.
- Ko sao rồi, ko sao rồi, có tớ ở đây rồi.
Cậu ấy vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi, tôi khóc thút thít, cậu ấy đưa tay lau nước mắt cho tôi, tôi đưa tay sờ lên mặt, lên mũi cậu ấy, hỏi:
- Cậu còn chảy máu cam nữa ko?
- Ko đâu, tớ khỏi lâu rồi.
- Cậu khóc đấy à?
Chạm vào mắt cậu ấy cảm thấy ươn ướt, lông mi bết dính lại tôi hốt hoảng hỏi, tại sao cậu ấy lại khóc, tôi ko ở đấy đã xảy ra chuyện gì à.
- Tại vì tìm cậu suốt cả tiếng đồng hồ ko thấy nên tớ mấy khóc, tớ sợ cậu bị ngã xuống đâu rồi, nhưng giờ thì ổn rồi, chúng mình về nhà nhé.
- Tớ bị trẹo chân rồi, đau lắm ko đứng dậy được.- tôi mếu máo.
- Chết, đâu để tớ xem nào.
Cậu ấy vội vàng lấy đèn pin soi xuống chân tôi xem, đôi lông mày cau lại, sau đấy đưa đèn pin cho tôi cầm rồi sơ cứu cho tôi. Qua ánh đèn pin tôi thấy gương mặt ướt đẫm mồ hôi, tóc mái của cậu ấy bết dính trên trán, đôi mắt tèm nhèm nước mà thấy buồn cười nhưng tại chân đau mà cười ko nổi.
Phong bảo để cậu ấy cõng tôi, tôi bảo cậu ấy tìm cây hoa lan xem rơi ở đâu cho tôi trước đã. Cậu ấy cúi xuống nhặt nó ngay ở dưới đất lên đưa cho tôi cầm, rồi cõng tôi trên lưng.
Trong khi tôi soi đèn thì cậu ấy cõng tôi, bước chân đều đều của cậu ấy làm tôi thấy bình yên vô cùng, mọi sự sợ hãi khi nãy đều biến mất ko để lại vết tích.
- Cậu chạy đi tìm tớ à?- tôi hỏi.
- Tại thấy mọi người về lâu như vậy vẫn ko thấy cậu đâu, tưởng cậu ngoài nhà nên tớ ra tìm nhưng ko thấy, hỏi Hạnh thì cậu ta bảo cậu vẫn trong rừng lấy hoa lan.
- May mà cậu đi tìm, tớ tưởng mình chết luôn ở đây rồi ấy.
- Dù cậu ở đâu tớ cũng sẽ tìm cậu bằng được mới thôi.
- Cậu thật tốt.- tôi cười.
- Vì tớ sợ ko được gặp cậu nữa.... Cậu có biết lúc Hạnh nói cậu vẫn trong rừng tớ như phát điên ko. Tớ sợ cậu gặp chuyện gì tớ sẽ ko kịp nói điều mà tớ ko dám nói, sợ nói ra chúng mình ko thể làm bạn nữa. Nhưng đến ngày hôm nay thì tớ ko còn sợ nữa, tớ thích cậu, dù cậu có xa lánh tớ, ko muốn làm bạn với tớ, tớ chấp nhận nếu điều đó làm cậu thấy vui.
- Cảm ơn vì đã thích tớ, tớ xa lánh cậu tại tớ muốn cậu tập trung vào ôn thi thôi.
- Đến lúc này cậu vẫn nói dối tớ, cậu với Phương Mai nói chuyện tớ đều nghe thấy hết rồi. Ko phải tớ nghe lén đâu, hôm đó cậu bảo tớ về nhưng tớ muốn tạo sự bất ngờ cho cậu nên đã quay lại lớp. Tại tớ va tay vào cửa, sợ cậu phát hiện nên tớ đã chạy về phía cầu thang. Tớ biết Phương Mai thích tớ, nhưng sau hôm đó tớ vẫn cố gắng tỏ ra bình thường với cậu, nhưng cậu lại né tránh tớ. Tớ vẫn âm thầm quan tâm cậu, nhìn trộm cậu nhưng cậu ko biết. Tớ chỉ mong cậu hiểu tớ thích cậu, dù cậu có né tránh tớ, tác thành cho 2 bọn tớ thì tớ cũng chỉ thích cậu.
Tôi im lặng lắng nghe, cậu ấy lại tiếp tục nói:
- Cậu có biết vì sao hôm cãi nhau ở phòng y tế, cậu nói những điều đó tớ ko khóc ko? Vì tớ nghĩ tớ vẫn được nhìn thấy cậu, ngồi cùng bàn với cậu, được nhìn thấy cậu cười. Có thể âm thầm quan tâm cậu, buồn vui cùng cậu. Nhìn thấy cậu khóc lúc tớ đá bóng bị rách chân, tớ rất muốn chạy lại ôm lấy cậu nhưng với tư cách gì đây? Tớ đổi ý rồi, tớ ko vô tâm với cậu nữa, dù cậu có ghét tớ, xa lánh tớ tớ nhất quyết ko rời cậu nửa bước.
Cậu ấy khẳng định chắc nịch, tôi cười tươi, gục đầu vào vai cậu ấy.
- Hứa đấy, ko được làm mặt lạnh với với tớ nữa. - tôi đưa tay ra véo má cậu ấy.
- Tớ hứa với cậu.
Đi được 1 đoạn cậu ấy lại hỏi:
- Giao thích đi du lịch ko?
- Có chứ, tớ muốn đến Đà Lạt, Mộc Châu, sau đó kiếm thật nhiều tiền rồi sang Hàn du lịch, tớ còn muốn đến Nhật Bản nữa.
- Ồ, tớ cũng thích Đà Lạt, vậy khi nào thi đại học xong tớ đưa cậu tới đó ngắm hoa nhé.
- Thật sao, thế cậu phải chụp ảnh cho tớ.
- Được, cậu thích gì tớ cũng thực hiện cho cậu.
- Vậy cậu hát cho tớ nghe đi.
Suốt đoạn đường về nhà chúng tôi nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi ngủ quên lúc nào ko hay, trước khi chìm vào giấc ngủ tôi chỉ nhớ cậu ấy đồng ý hát cho tôi nghe:
- Cậu thích nghe bài gì? Một bài hát tiếng Trung tớ mới học nhé.
- Được, cậu học tiếng Trung từ bao giờ thế?- tôi ngạc nhiên hỏi.
- Cũng lâu rồi, nhưng chưa dám hát cho ai nghe, cậu đừng cười đâu đấy.
- Ko đâu, mà bài hát tên gì thế?
- Song phi.
不等来世再相约 bù děng lái shì zài xiāng yuē
( Ko cần chờ hẹn gặp lại kiếp sau)
今生就要无恨无悔 jīn shēng jiù yào wú hèn wú huǐ
( Kiếp này cũng đã ko cần ân hận)
不问前缘我是谁 bú wèn qián yuán wǒ shì shuí
( Đừng hỏi duyên phận kiếp trước của ta là ai)
只管今尘和你日日月月 zhí guǎn jīn chén hé nǐ rì rì yuè yu
( Chỉ cần kiếp này được ở bên nàng ngày ngày tháng tháng)
我愿与你雪中泥 wǒ yuàn yǔ nǐ xuě zhōng ní
(Ta nguyện cùng nàng làm lớp bùn trong băng tuyết)
红尘寸寸泥中血 hóng chén cùn cùn ní zhōng xuè
( Làm máu nhuộm đỏ chốn hồng trần)
冷暖相随悲欢同累 léng nuǎn xiāng suí bēi huān tóng lèi
( Ấm lạnh có nhau, vui buồn cùng san sẻ)
朝朝暮暮相依偎 zhāo zhāo mù mù xiāng yī wēi
( Sớm chiều nương tựa vào nhau)
我是萍你是水 wǒ shì píng nǐ shì shuǐ
( Ta là bèo, nàng là nước)
相逢相爱不是罪 xiāng féng xiāng ài bú shì zuì
( Gặp gỡ rồi yêu nhau không phải là tội lỗi)
地久哭天长累 dì jiǔ kū tiān cháng lèi
( Đất mãi khóc than, trời cứ tuôn dòng lệ)
为你染红我的血 wéi nǐ rǎn hóng wǒ de xuè
( Vì nàng, nhuộm đỏ máu ta)
我愿与你双双飞 wǒ yuàn yǔ nǐ shuāng shuāng fēi
(Ta nguyện cùng nàng sóng đôi tung cánh lượn bay)
我愿与你双双飞 wǒ yuàn yǔ nǐ shuāng shuāng fēi
( Ta nguyện cùng nàng sóng đôi tung cánh lượn bay)
今生有了你我梦一回 jīn shēng yǒu le nǐ wǒ mèng yì huí
( Kiếp này có nàng, ta đã mơ một giấc mộng)
来世等你将我醉 lái shì děng nǐ jiāng wǒ zuì
(Kiếp sau sẽ lại đợi chờ nàng đến khiến lòng ta say đắm)
我愿与你双双飞 wǒ yuàn yǔ nǐ shuāng shuāng fēi
( Ta nguyện cùng nàng sóng đôi tung cánh lượn bay)
飞离红尘是与非 fēi lí hóng chén shì yǔ fēi
( Rời xa chốn hồng trần đầy rẫy thịphi)
人间痴情迢迢不归路 rén jiān chī qíng tiáo tiáo bù guī lù
( Nhân gian si tình vạn dặm xa xăm không lối về)
不如天上比翼蝶 bù rú tiān shàng bǐ yì dié
( Chi bằng làm đôi bướm bay lượn giữa trời xanh)
Tiếng hát trầm như ai oán vang vọng cả cánh rừng, cậu ấy hát nhỏ như đang ru tôi ngủ, tôi ngủ lúc nào cũng ko biết, mơ 1 giấc mơ lạ. Tôi đang ngồi ngoài phòng cấp cứu, ko rõ là chờ đợi ai, khuôn mặt hốc hác vì thiếu ngủ nhiều ngày dài.
- Thành thật xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức, người nhà vào gặp mặt bệnh nhân lần cuối.
- Con trai ơi, ôi con ơi, sao con bỏ lại mẹ, mẹ chỉ có mình con thôi mà.
Người đàn bà quỳ sụp xuống khóc nấc lên, mọi người vội vàng dang tay đỡ lấy. Tôi thấy mình chậm rãi đi vào trong phòng cấp cứu, đôi mắt khô khốc nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường bệnh với ga trải giường màu trắng toát. Vũ Phong nằm đấy ko động đậy, khuôn mặt bình thản tựa đang cười. Nhưng xung quanh toàn máu là máu, máu nhuộm đỏ cả ga giường và bộ quần áo bệnh nhân, tôi cầm tay cậu ấy áp vào má mình:
- Đừng ngủ nữa dậy đi nào, chúng mình cùng đi Đà Lạt. Cậu hứa thi đại học xong sẽ cùng tớ ngắm hoa mà, cậu còn hứa chụp ảnh cho tớ nữa. Hôm trước tớ vô tình xem được video về Đà Lạt đẹp lắm, người ta gọi Đà Lạt là xứ sở ngàn hoa, trong đó hoa Dã Quỳ, hoa Mimosa với hoa Đào là nổi tiếng nhất. Đi đâu cũng thấy hoa, trước hiên nhà, ven đường, hay mọc dại khắp nơi.
Mẹ Vũ Phong ôm tôi khóc nức nở, bố cậu ấy đứng bên cạnh cúi gằm mặt xuống.
Tôi giật mình tỉnh dậy, xung quanh toàn người là người, mọi người đang vây quanh tôi.
- Sao thế, gặp ác mộng à?
Vũ Phong ngồi ngay bên cạnh, tôi vội vàng nhào về phía cậu ấy, đưa tay lên chạm vào má rồi xoay người cậu ấy lại xem xét. Cậu ấy khó hiểu nhìn tôi, ngồi im chờ cho tới khi tôi dừng lại mới hỏi:
- Sao lại nhìn tớ ghê vậy?
Tôi giơ tay lau mồ hôi trên mặt, thở phào 1 cái cậu ấy ko bị làm sao cả, chỉ là ác mộng thôi mà.
- Ko, tớ tưởng chúng mình vẫn lạc trong rừng thôi.
- Thôi, nằm xuống ngủ tiếp nào, cậu yên tâm là chúng mình về nhà rồi, nhìn này mọi người đều đang ở đây.
- Tự nhiên mày hét lên làm tao sợ quá.- con Hạnh nhăn mặt.
- Thế à, tao ngủ mơ bị lợn rừng đuổi.
Mọi người nghe tôi nói thế thì phì cười, Vũ Phong giơ tay véo má tôi cười dịu dàng. Chắc bây giờ cũng khuya rồi, mọi người mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài trở về chỗ ngủ của mình hết. Tối tôi chưa ăn uống gì nhưng ko cảm thấy đói, chỉ cảm thấy lo lắng mà ko biết lo lắng chuyện gì.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
27 chương
58 chương
80 chương
23 chương
155 chương
59 chương