Tôi đánh giá con người theo tiêu chí như sau: - Thích tôi là người tốt. - Ko thích tôi là người xấu. - Ghét tôi ko phải là người. Mà lúc nào tôi cũng cảm thấy xung quanh tôi rất nhiều người xấu, thế mấy tài chứ lị. Lúc nói tiêu chí này cho thằng Nghĩa biết, nó bảo tôi suy nghĩ đơn giản được như vậy là tốt. Làm bài kiểm tra xong thừa khá nhiều thời gian, tôi lôi compa trong cặp ra khắc nghịch lên thước kẻ. Tôi định khắc tên tôi, sau đấy vẽ thêm mấy cái bông hoa bên cạnh coi như là trang trí, nếu có thể vẽ thêm hình con mèo ở chính giữa thước kẻ cho nó dễ thương. Tôi nhớ những giờ tự học Vũ Phong thường hay dạy tôi vẽ, những hình cậu ấy dậy rất đơn giản như đồng hồ cát, các con vật, bông hoa sen. Đang học vẽ hoa hồng nhưng mà khó quá, bây giờ cãi nhau rồi muốn cậu ấy cũng chả dạy nữa. Những hình vẽ mà cậu ấy dạy đều là những hình đã cách điệu, rất đơn giản. Cậu ấy còn nói tôi giống 1 con mèo con vì rất hay ngủ, xong cậu ấy vẽ 2 còn mèo rất to vào trang cuối quyển vở bài tập của tôi và cậu ấy, rồi còn đặt tên cho 2 còn mèo đấy là GiGi và Phi Phi nữa. Tôi đang chăm chú khắc thì tiếng thước gỗ của cô giáo đột nhiên đập mạnh xuống bàn. Tôi giật mình thuận đà đâm đầu compa vào tay chảy máu, đau phát khóc, tôi đã bắt đầu rơm rớm nước mắt. Vũ Phong thấy vậy nhào ra nắm chặt tay tôi, vội vàng lấy giấy ăn thấm máu, vừa thấm máu ở tay tôi cậu ấy vừa lầm bầm quát, tiếng quát đủ to chỉ để 2 chúng tôi nghe thấy: - Sao cứ để người khác phải lo lắng là thế nào? Cậu ấy vừa băng cho tôi vừa cau có, đôi lông mày cứ nhíu lại, hình như rất tức giận, nhưng tôi có làm gì đâu. Tôi ngẩng mặt lên nhìn xem cô giáo ở đâu, do lớp ồn ào cô đang phải trị chúng nó. Thấy có người đang nhìn mình, tôi đưa mắt sang thấy Phương Mai đang phẫn uất nhìn tay tôi đang bị Vũ Phong giữ chặt. Tôi quên mất mình với Phong đang chiến tranh lạnh, mà nếu tiếp tục như thế này lại ko hay. Phương Mai đã nói như thế, chẳng lẽ tôi lại đi làm tổn thương 1 người con gái đã từng tìm đến cái chết vì sự quay lưng của bạn bè hay sao. - Cậu giận gì chứ? Trong khi tôi cố giằng tay mình ra khỏi tay Vũ Phong thì cậu ấy càng nắm chặt hơn. Cậu ấy thì cứ trừng mắt nhìn tôi, tôi ko thể nào làm gì được cũng trừng mắt nhìn lại. Hai tay bị giữ chặt đau kinh khủng, nếu cậu ấy còn cố tình nắm chặt hơn nữa thì tay ko còn là tay nữa, nó thành đống xương nát mất rồi. -_- Tự hỏi cậu ấy biết tức giận, biết quát tôi từ bao giờ, cậu ấy vẫn ko trả lời, vẫn tiếp tục đấu mắt với tôi, tôi điên tiết giằng tay thật mạnh ra. - Tức giận cái gì chứ, bỏ tay ra. - Ko phải tớ tức giận, đây là tớ lo cho cậu. Người tôi cứng đờ, tay cũng để yên trong lòng bàn tay của cậu ấy, ko giằng co như vừa rồi nữa. Ánh mắt cậu ấy chân thành chiếu thẳng vào mắt tôi, tôi có thể cảm nhận được những lời này được phát ra từ trái tim của cậu ấy, nó chân thành đến mức tôi phải ngẩn ngơ vì nó. Cái compa vừa đâm tôi, cậu ấy thẳng tay ném vào sọt rác, tôi thấy vậy với tay nhặt lại: - Nó có tội gì đâu, tại tớ giật mình mà, khổ thân nó, với cả tớ ko cần cậu phải lo. Tôi lầm bầm, đặt chiếc compa trở lại cặp sách, cậu ấy có vẻ chưa load được hết những lời tôi vừa nói. Vũ Phong vẫn chưa thôi nhìn tôi, ánh mắt như xuyên thấu tim gan tôi vậy. Cậu ấy đứng dậy bỏ ra ngoài trong khi còn 15 phút nữa mới hết giờ. - Phong, đi đâu đấy. Cô giáo thấy thế thì gọi với theo nhưng cậu ấy ko hề dừng bước. Chỉ đến khi tiết sinh hoạt lớp của cô chủ nhiệm mới thấy cậu ấy quay lại. Bọn con trai quan tâm hỏi cậu ấy rốt cuộc gặp chuyện gì thì nói ra, tất cả mọi người cùng giải quyết nhưng cậu ấy lắc đầu nói ko sao cả. Cô nhận xét tình hình học tập của cả lớp 1 tuần qua, sau đấy phê bình 1 số người ý thức tồi trong đó có Vũ Phong. - Cô thấy rất nhiều giáo viên bộ môn phàn nàn về thái độ học tập của em. Em có giải thích gì ko? - Em ko.- cậu ấy trả lời ngay lập tức. - Được, các cô ấy phản ánh rằng trong lớp em ko nghe giảng, hỏi cũng ko trả lời rồi bỏ ra ngoài ko xin phép ai. Tháng này tôi hạ 2 bậc hạnh kiểm của em xuống trung bình, em ko ý kiến gì chứ? - Vâng. - Mày điên à Phong? Xin lỗi cô giáo đi, lần sau ko tái phạm nữa. Mày có biết cô sẽ phê vào học bạ của mày ko? Cả trai lẫn gái trong lớp mỗi người 1 câu khuyên nhủ, quan tâm lo lắng cho cậu ấy nhưng cậu ấy vẫn kiên quyết ko xin cô bỏ qua cho lần này. Vì tôi nghĩ nếu cậu ấy mở miệng ra, cô giáo chắc chắn sẽ suy nghĩ lại. - Nói đi! Tôi quay sang gắt, cậu ấy ko mảy may để ý tôi nói gì mà chỉ ngồi im lơ đãng nhìn ra cửa sổ, tôi bực mình ném cái thước kẻ bị khắc hỏng vào thùng rác. _________________________________ Thằng Nghĩa tuần nào cũng về quê chơi, mà mỗi lần về là lại sang nhà tôi ngồi cả buổi. - Mày ko cho tao ôn thì à, suốt ngày sang. - Thì chị cứ học đi, em ngồi đây ảnh hưởng gì? - Nhưng mày ồn ào quá có biết ko? Chơi game mày ko yên lặng được à, chơi cái kiểu gì cứ vừa bắn vừa liên mồm chửi, đkm, quay sau đi quay sau đi, để nó bắn bố hết máu bây giờ, đồng đội ngu thấy mồ. Tôi diễn tả lại cái cảnh nó nằm chơi game ở giường tôi vừa khua chân múa tay mà thấy ngứa cả mắt. - Thế thôi, em ngủ đây. Trên kí túc ồn ào đéo thế nào ngủ được, đêm nào cùng phải 1, 2h sáng bọn nó mấy tắt máy tính đi ngủ. À, để em kể cho chị nghe, phòng em có thằng hay nói mơ. Có hôm tự dưng đang ngủ thấy nó quát loạn lên "Đứng ở cửa sổ làm gì, vào đây". Thề chứ lúc đấy em dựng cả tóc gáy, người lạnh toát, suýt thì tè cả ra quần xong cả đêm hôm đấy dù buồn lắm em cũng ko dám đứng dậy đi vệ sinh. - Eo ơi, kinh thế, khiếp. - Này này, còn cả chuyện này nữa... Thấy nó định kể tiếp tôi vội vàng xua xua tay, ko cho nó kể nữa, để nó kể tiếp lại ham, xong tối sợ ma ko ngủ được. - Thôi em ngủ, chị cứ học đi nhớ. Nó nói xong từ giở chăn của tôi ra đắp, ngủ một mạch đến trưa. Thằng này tuần nào cũng thế, cứ về quê lại sang nhà tôi ngủ, ăn luôn ở đây mà ko về nhà, chỉ đến khi nào mẹ nó gọi mới mò về, tôi hỏi tại sao ko về nhà mà ngủ, nó kêu: - Ngủ ở đây thoải mái, chứ về nhà thằng Tuấn Anh nó cứ nghịch ồn ào ko thể nào mà ngủ được. Ngồi học được một lúc, tự nhiên muốn hỏi thằng Nghĩa 1 chuyện: - Nghĩa này, ngủ rồi à? - Chưa.- nó quay ra nhìn tôi. - Chị hỏi nhớ, nếu như 1 người mà mày thích cứ xa lánh mày dù mày đã làm rất nhiều việc cho người đó thì mày cảm thấy thế nào? - Tất nhiên là đau lòng rồi, sao lại hỏi thế? - À ko, tại hôm qua xem phim nên hỏi thôi. - Ồ. - nó ồ 1 tiếng, quay lưng lại với tôi, rất lâu sau thấy tiếng thở đều đều của nó, chắc nó đã ngủ rồi. **** Tuần học thứ 2 sau kì nghỉ tết đã bắt đầu, trường tôi hôm nay tổ chức chào cờ, mấy thằng bọn con trai to khỏe của lớp bê chồng ghế nhựa từ trong lớp ra sân, chúng nó bắt đầu tách ghế ra phát cho từng đứa, vài tiếng càu nhàu phát ra: - Mẹ nó, tao đã ghi tên vào đây rồi mà đứa nào lại cạo nó đi. - Sao hôm đéo nào tao cũng phải ngồi ghế gẫy nhỉ, tao đóng tiền mua ghế mới rồi cơ mà. - Đứa nào ăn kẹo cao su nhét cả bã xuống gầm ghế, tởm chết đi được. Thấy lớp tôi ồn ào, thầy Tình phải xuống tận nơi nhắc nhở. Sau khi toàn trường đã ổn định chỗ ngồi, thầy Vinh bắt đầu phổ biến kế hoạch tuần tiếp theo. Thằng Nhật lớp tôi ngồi nghịch điện thoại bị nhắc mấy lần nhưng thầy giáo cứ đi lên là nó lại lôi ra nghịch. Thầy Dưỡng bực mình quá, nhân lúc nó chăm chú chơi thì rình rồi thu điện thoại của nó, hai thầy trò cứ giằng co qua lại nhưng nó thì cứ liên mồm bảo: - Thầy cho em chơi nốt 1 ván thôi, em sắp kiếm được đống tiền rồi. Thầy giáo ko thèm nghe, giằng thật mạnh, cái điện thoại nằm trọn trong tay thầy luôn, thằng Nhật mặt ngắn tũn: - Trả cho em đi. - Tôi nhắc mấy lần rồi? Người ta bảo quá tam ba bận, 4 lần rồi đấy, tôi ko trả lại đâu. - Eo, thầy dễ tính 1 chút thì mấy lấy được vợ, ế rồi. - Đấy là tôi chưa thích lấy, anh lo cái thân mình trước đi, tôi chuyển cái điện thoại này cho giáo viên chủ nhiệm, khi nào mời được phụ huynh đến đây tôi sẽ trả. - Thôi mà thầy. - Ko lèo nhèo, tập trung vào nghe thầy Vinh phổ biến kia kìa. Thầy giáo cất điện thoại của nó vào túi áo vest rồi đi vào phòng hội đồng mất. - Thôi xong. Nó chán nản chống cầm lên nhìn ra cổng trường, có thằng lớp bên cạnh nhặt viên đá dưới đất lên ném nó, nó quay phắt lại lườm: - Cái gì đấy? - Ngon. Hehe, mẹ mày mà biết ko bắt mày tụt quần chạy khắp làng mới lạ. - Xàm quá, tao lớn rồi, có phải trẻ con như ngày trước đâu. - Hí hí hí. Thằng lớp bên vẫn cười khanh khách, thằng Nhật thì quay mặt lên ko thèm tiếp chuyện nữa, giọng thầy Vinh cứ oang oang trên hội trường, nhức hết cả tai. - Chủ nhật tuần này trường ta tổ chức đi làm từ thiện, ai đăng kí thì gặp tôi ở phòng quản sinh. Thời gian địa điểm thì như sau: 2h chiều thứ 6 sẽ tập trung ở trường, xe khách của trường có trách nhiệm đưa các em đi. Dự kiến là 3h sẽ tới nơi, trường đã sắp xếp chỗ ngủ sẵn rồi các em ko cần phải lo lắng, sáng chủ nhật sẽ bắt đầu thực hiện kế hoạch. Ở dưới bắt đầu vang lên tiếng xì xào bàn tán, cái Quỳnh ngồi ngay sau tôi hỏi: - Bà có đi ko? - Tôi có, còn bà. - Tôi chắc ko đi được, tuần này tôi phải về quê ngoại với mẹ dự đám cưới của cậu út. - Ko biết lớp mình tham gia nhiều ko? - Hình như được chục đứa gì đấy tôi nghe thầy Tình vừa nói lúc nãy. Tôi gật gật đầu, rồi cái Quỳnh lại hào hứng nói tiếp: - Mà tôi cũng thích đi lắm nhưng ko có cơ hội, tiếc quá, tôi chưa lên rừng chơi bao giờ, chỉ thấy anh tôi kể ở đấy bầu ko khí ko ồn ào như ở đây đâu. Mà yên tĩnh, buổi trưa còn nghe thấy tiếng chim hót cực hay. Nếu có cơ hội còn được nhìn thấy cả cáo nữa, gà rừng chạy khắp nơi, nó ko to như gà nhà mình nuôi đâu. - Ồ...- tôi trầm trồ, rừng núi thú vị như thế thật sao?