Bức thư tình anh viết cho em
Chương 42
- Phương Giao, tớ....
- Ko sao, bình tĩnh, tớ muốn nghe lời giải thích từ cậu.- tôi hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng nói.
Đột nhiên Phương Mai òa khóc, tôi lúng túng ko biết làm thế nào, chỉ biết chạy lại chỗ cậu ấy đứng, đưa tay vỗ nhè nhẹ vào lưng.
Trời đã bắt đầu tối dần, ánh mặt trời ngày xuân yếu ớt luồn qua khe cửa sổ chiếu lên chiếc bảng xanh đã kín chữ và số. Một người thút thít khóc, 1 người chỉ biết im lặng vỗ nhè nhè lên vai.
- Tớ xin lỗi, xin lỗi vì đã làm chuyện đó với cậu, đã thế tớ còn giả tạo đến mức xuống an ủi cậu nữa chứ. Có phải cậu thấy tớ đạo đức giả đúng ko?
Phương Mai ngước đôi mắt ướt đẫm nước lên nhìn tôi, tôi lắc đầu.
- Tớ rất ghen tị với cậu, cậu có điểm gì tốt mà Vũ Phong lại thích cậu?
Tôi tròn mắt nhìn, thích tôi á? Đâu có thích đâu?
- Cậu ko biết?
Phương Mai nghi ngờ hỏi, tôi lắc đầu lia lịa, Phương Mai cười lớn, tiếng cười vang vọng trong không trung.
- Cậu thực sự ko biết hay giả vờ ko biết thế? Thế thì cậu cũng giả tạo như mình thôi.
- ......
- Vũ Phong quan tâm cậu, lo lắng cho cậu, khi thấy cậu bị cô giáo đuổi ra khỏi lớp cậu ấy cũng nhận tội thay cậu, có khi từ đầu năm lớp 10 ý nhỉ. Tớ vẫn ko hiểu rốt cuộc mới quen nhau tại sao cậu ấy đã đối xử tốt với cậu như vậy, tớ rất ghen tị. Mỗi khi thấy cậu ấy cười với cậu, xoa đầu cậu là tớ thấy mình bị tổn thương.
Phương Mai nghẹn ngào dừng lại 1 lúc, rồi mới nói tiếp:
- Rồi cả lần giao lưu thể thao, cậu bị ngất, cậu ấy bỏ cả thi, điên cuồng cõng cậu vào phòng y tế, tớ khi đó chỉ ước sao, người đó là mình để được cậu ấy lo lắng như vậy. Rồi đến chuyện ngăn bàn cậu đầy rác, cậu ấy như phát điên lên đá bàn ghế, cảm giác như cậu ấy đang bất lực vì ko bảo vệ được cậu. Lúc cậu ấy nói" nếu tìm được người làm ra chuyện này, kể cả trai hay gái cậu ấy cũng ko tha" tớ đã rất sợ, tớ sợ cậu ấy phát hiện ra mọi việc đều do tớ làm cậu ấy sẽ ghét bỏ tớ, ko bao giờ nhìn mặt tớ nữa. Nên xin cậu, đừng nói cho cậu ấy biết.
Đột nhiên Phương Mai nắm chặt tay tôi làm tôi hơi giật mình, nước mắt nóng hổi của cậu ấy rơi cả xuống tay tôi, tôi gật đầu ko do dự.
- Cậu ghét tớ lắm đúng ko? Cậu là 1 cô gái tốt, tớ còn ghen ghét cậu vì cậu được mọi người trong lớp yêu quý. Cậu có sức ảnh hưởng với lớp, mọi người đều hết lòng giúp đỡ cậu, dù chuyện gì xảy ra họ vẫn luôn tin tưởng cậu, xung quanh cậu có những người bạn tốt, tớ thì chẳng có 1 ai.
Tôi im lặng 1 lúc, cũng muốn giãi bày hết tâm sự của mình trong lòng cho Phương Mai biết, những chuyện giấu kín mà tôi chưa dám thổ lộ với ai, kể cả bạn thân của mình.
- Tớ ko tốt như mọi người thường thấy đâu, con người đâu có ai hoàn hảo đâu cậu, tớ cũng thế chứ, tớ cũng ghen tị và tủi thân khi so sánh mình với cậu, với Tố Như. Tại sao tớ ko học giỏi được như các cậu, tớ ko xinh đẹp được như các cậu, tớ ko được nhiều người để ý như các cậu. Tớ cũng biết ghen tị, chứ có phải cao thượng như những bạn nữ cùng lớp đâu. Những cảm xúc ghen ghét đố kị là những cảm xúc tự nhiên của con người. Tớ tin ai cũng đã từng trải qua, chẳng có ai dám khẳng định mình chưa từng 1 lần đố kị với ai cả. Nhưng đấy là 1 chuyện, ghen tị nhưng ko gây hại cho ai thì ko sao hết. Chỉ sợ làm tổn thương người khác mới là điều đáng lo. Ghen tị để bản thân vì thế mà hoàn thiện hơn, cố gắng để bản thân được như họ thì cũng tốt mà. Tớ đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, nhưng hiện tại tớ đang cố gắng để mình tốt đẹp hơn, xứng đáng với sự yêu thương, tin tưởng của mọi người. Nếu người ta thành công, tớ ko ghen tị và tớ sống đúng với cảm xúc của mình.
Phương Mai ngồi im lặng lắng nghe tôi nói, bạn ấy cũng đã nguôi ngoai, chỉ thỉnh thoảng nấc vài tiếng.
Cạch cạch.... Tôi vừa dứt câu thì thấy cánh cửa lớp rung rung, cảm giác như có sự xuất hiện của người nào đó ở cửa lớp, tôi vội chạy ra xem. Nhìn 2 bên thì thấy bóng người biến mất sau hành lang dẫn ra cầu thang.
- Chắc bác bảo vệ thôi. - tôi lẩm bẩm rồi đi vào trong lớp, Phương Mai thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi nói 1 tràng, dù rất mệt nhưng cảm thấy lòng nhẹ bẫng đi, những chuyện tôi giấu kín, những suy nghĩ của tôi chưa hề dám nói với ai. Vì tôi sợ nếu nói ra mọi người sẽ xa lánh tôi, kể cả bạn thân nhất. Nhưng giờ thì vui rồi, tôi đã nói được hết nỗi lòng của mình ra, ko bỏ sót 1 chi tiết nào.
- Cảm ơn cậu, tớ sẽ cố gắng hoàn thiện mình.
Phương Mai nói, bạn ấy cầm tay tôi, chúng tôi cứ thế yên lặng nhìn ra cửa sổ. Ngoài ô cửa sổ, màn đêm đã buông xuống, nhà dân xa xa đã sáng đèn, bác bảo về cũng bắt đầu đi kiểm tra các phòng học.
Chúng tôi cần phải trở về nhà ko bố mẹ sẽ lo lắng, trước khi tạm biệt nhau, Phương Mai nhẹ nhàng nói, giọng nói nhẹ đến mức như có như ko:
- Nhưng tớ vẫn muốn cạnh tranh Vũ Phong với cậu, nếu có thể, cậu có thể nhường cậu ấy cho tớ ko?
- Hả. - tôi ngẩn ngơ.
- Bố mẹ tớ li thân do bố tớ có người khác, bạn bè xung quanh biết chuyện đã trêu chọc, rèm pha tớ. Tớ đã trốn trong phòng khóc suốt 1 ngày, nhịn ăn nhịn uống. Tớ đã từng tìm đến cái chết, trong khi tớ suy sụp nhất Vũ Phong là người đưa tớ trở lại. Hôm ấy cậu ấy theo mẹ cùng giám đốc công ti mẹ cậu ấy làm đến nhà tớ kí hợp đồng làm ăn gì đó. Tớ định nhảy từ tầng 3 xuống, nhưng thật may mắn vì cậu ấy lại tình cờ chạy lên đây chơi. Cậu ấy đã lao ra ôm tớ trước khi tớ định nhảy xuống kết thúc cuộc đời mình. Tớ đã khóc rất lâu, cậu ấy cứ ôm tớ như thế, lắng nghe tớ kể lể dù tớ vừa nấc vừa khóc, chắc chắn giọng rất khó nghe. Từ đó tớ nghĩ cậu ấy là người có thể bảo vệ tớ, che chở cho tớ khỏi bất cứ sự tổn thương nào gia đình mang lại. Nên xin cậu, hãy nhường cậu ấy cho tớ. Cậu ấy là tia hy vọng cuối cùng còn sót lại của tớ, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm cướp mất hay sao?
_________________________________
Suốt cả đoạn đường về nhà tôi cứ ngẩn ngơ suy nghĩ về cuộc nói chuyện cùng Phương Mai. Chuyện Vũ Phong thích tôi, là thật hay giả? Tôi luôn nghĩ việc Phong thích tôi là ko thể xảy ra được, 1 đứa con gái như tôi làm sao cậu ấy chú ý đến chứ. Nhưng nếu thật, tôi có nên lùi 1 bước để tác thành cho 2 người họ hay ko?
- Sao hôm nay về muộn thế?
Vừa thấy tôi ở cổng mẹ đã hỏi ngay kéo tôi về thực tại, tôi vừa dắt xe vào bếp vừa nói dối 1 cách trắng trợn:
- Cô giáo dậy thêm giờ.
- Dậy gì mà cả tiếng đồng hồ thế, cũng tâm huyết với nghề đấy.- mẹ tôi gật đầu, sau đó nói tiếp:
- Tắm giặt rồi vào ăn cơm đi.
- Con ăn bánh mì rồi ko ăn nữa đâu.
Cả tối hôm đấy tôi ngồi ở bàn học nhưng có học được cái gì đâu, tay ngồi cầm bút nhưng trang vở vẫn trắng tinh. Thấy tin nhắn của Vũ Phong hỏi thăm đã về nhà hay chưa, tôi ko chẳng buồn trả lời. Hình như cậu ấy ko thấy tôi nói gì thì lo lắng gọi điện, tôi chỉ trả lời qua loa rằng ko để ý lắm, cậu ấy bảo đi ngủ sớm đừng thức quá khuya.
*****
Ngày hôm sau đến lớp mọi thứ vẫn như bình thường, Phương Mai cũng ko xuống chỗ tôi mỗi giờ ra chơi nữa. Ngăn bàn tôi cũng ko ngập tràn trong rác, Vũ Phong có vẻ rất hài lòng, cô giáo tôi có phô tô 1 tập đề cương phát cho cả lớp:
- 2 tiết hôm nay chỉ ngồi giải đề thôi, nhỉ.
Cô mỉm cười nhìn bọn tôi, trong khi bọn ở dưới thì uể oải " haizzz" một tiếng tỏ ý phản đối.
Vũ Phong dạo này rất chăm chỉ học hành, có bài gì ko hiểu rất nhiệt tình bảo tôi chỉ cho, mỗi khi tôi hướng dẫn thì cậu ấy đều chăm chú nghe, ghi ghi chép chép vào vở, tôi phát hiện cậu ấy rất thông minh, tiếp thu rất nhanh, chứ chẳng như bọn thằng Hiếu tôi nói khản cả giọng vẫn ngơ ngơ ngác ngác.
Còn tôi thì biết sức học của mình có hạn, nên chỉ làm nhuần nhuyễn các bài cơ bản nhất chứ ko học nâng cao.
Tôi với cậu ấy cùng nhau giải đề, thỉnh thoảng cậu ấy nói vài câu trêu tôi làm tôi cứ ôm miệng cười. Chợt nhớ lại lời hôm qua Phương Mai nói, tôi giữ khoảng cách với Vũ Phong. Cậu ấy xoa đầu tôi thì tôi lại né tránh, cậu ấy rốt cuộc ko hiểu tôi bị làm sao, hỏi:
- Cậu sao vậy?
Tôi lắc đầu, giả vờ mở cặp lấy máy tính ra, cậu ấy thất vọng dừng bút, ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ.
- Vũ Phong, ko chép bài à em?
Cô giáo hỏi cậu ấy cũng ko trả lời, hình như ko nghe tiếng, vẫn ngồi bất động. Cả lớp lại rào rào như cái chợ, đến tôi còn ko hiểu nổi tại sao chúng nó lại có thể nhiều chuyện như thế.
- Nói chuyện, nhắc lần 1 xuống góc lớp đứng, lần 2 ko điểm danh, lần 3 ra khỏi lớp. Đồng ý ko?- cô giáo hỏi.
- Vầng.
Được 1 lúc chả biết thằng Tân làm gì cười cứ sằng sặc, cô giáo bực mình quá ngoắc tay bảo nó đứng dậy:
- Anh Tân xuống góc lớp đứng cho tôi.
Vừa hay thầy giám thị đi vào lớp kiểm tra sĩ số, thấy thằng Tân mặt méo xệch đứng ở cuối lớp, thầy giả bộ ngạc nhiên cười hỏi:
- Em kia sao lại xuống đấy đứng 1 mình thế?
- Em bị các bạn xa lánh.
- Hahaha.
Nó bị phạt đứng cuối lớp cũng ko yên, nhặt giấy trong thùng rác vo lại ném vào người Phong, Phong chẳng buồn quay lại, mắt vẫn thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi có chút hối hận, thấy mình có lỗi, nhưng mà thôi, tốt cho cả 3 người.
- Thằng Phong nó làm sao thế?- Tân hỏi Phan.
- Ko biết, từ sáng vẫn bình thường mà.
- Bình thường đâu, mọi hôm tao ném giấy vào người nó kiểu gì nó cũng ném cả quyển sách vào người tao, thế mà hôm nay thẫn thờ ko thèm quay lại nhìn luôn ý.
- Chắc nó có chuyện gì buồn, thôi lát ra chơi hỏi.
- Anh Tân, đứng dưới đấy rồi vẫn còn nói chuyện được à, hôm nay tôi sẽ ko điểm danh cho anh.
- ..... -_- Phong ơi, mày hại tao rồi.
Anh Tài quay sang nhìn tôi và Phong khó hiểu.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
27 chương
58 chương
80 chương
23 chương
155 chương
59 chương