Bức thư tình anh viết cho em
Chương 25
Bọn lớp tôi đứa nào cũng chuẩn bị quà cáp các kiểu, chúng nó còn mua cả táo rồi cả kẹo béo nữa, tôi nhận được cả cặp táo mèo với kẹo mút, được thằng Minh Khôi cho hẳn gói kẹo sôcôla nhân hạt điều.
- Ăn kẹo này buổi tối béo lắm đây, cảm ơn ông nhá.
- Bà béo lắm đâu mà đã sợ.
- Ko béo lắm chứ có phải là ko béo đâu, haha.
Tôi trở lại phòng thi, Nhật Hùng khều vai tôi rồi đút vào tay tôi 1 quả táo.
- Noel vui vẻ. - cậu ấy cười.
- Cảm ơn. Hihi.
Ngày thi cuối cùng cũng đã qua, bao nhiêu cực khổ ngày qua coi như được đền đáp xứng đáng, tôi trở về phía gốc phượng vĩ đợi cả lớp, chúng nó nói thi xong ăn 1 bữa, Hùng chạy theo tôi, nói muốn đãi 1 bữa cảm ơn tôi cho cậu ấy chép bài.
- Hay cậu đi cùng cả lớp mình cho vui.-tôi đề nghị, cậu ấy gãi đầu, chắc cũng ngại.
- Ngại gì, dù sao cũng học cùng nhau. -con Như Ý nói đỡ lời.
- Đúng đấy, ko cậu rủ thêm bạn gái đi, yên tâm bọn này ko cua mất đâu mà sợ. -thằng Tuân vỗ vai Hùng.
- Tớ chưa có bạn gái. - cậu ấy thốt lên câu đó làm cả lớp tôi há mồm vì ngạc nhiên.
- Ko phải đấy chứ, nhìn cậu nghịch ngợm thế này mà chưa có người yêu ư?- con Huế như ko tin vào tai mình nữa.
- Bà này, chẳng nhẽ cứ nghịch ngợm là phải có người yêu à, hoa chưa có chủ, trùng hợp thật, hay như thế này đi, vừa hay tớ cũng chưa có người yêh, hay Hùng làm bạn trai tớ đi.
Con Cát Tường vuốt tóc tỏ vẻ e thẹn lắm, cả bọn con gái phì cười, bọn con trai thì lắc đầu chán nản.
- Thời buổi cọc đi tìm trâu mà, ko có gì là lạ hết. -con Tường chống chế.
Nhật Hùng chỉ cười, tay bóc cái kẹo mút cho đỡ ngại, tôi ghé tai bạn ấy thì thầm:
- Cậu thông cảm, lớp tôi có 1 số thành phần trốn trại.
- Cần đưa bà đi trại gấp thôi, Cát Tường ơi. - Phong vừa cắn quả táo vừa nói.
- Chỉ sợ ko trại nào nhận. -thằng Quân bình luận thêm.
- Tôi bẻ cổ 2 ông bây giờ đấy.
Con Tường bẻ tay rôm rốp, đấm bụp 1 phát thật đau vào bụng Phong làm cậu ấy ôm bụng gào thét, các bạn xung quanh nhìn như kiểu sinh vật lạ.
- Thôi ko đùa nữa, đi ăn đi muộn rồi.-con Hà cất đề kiểm tra vào cặp, hối thúc cả lớp đi.
- Cậu đi cùng cho vui nhé. -tôi cười nói với Hùng, cậu ấy gật đầu cười, Phong có vẻ rất quý Hùng khoác tay khoác vai các kiểu.
- Nào, 123 yo, mừng cả lớp mình đã qua kì thi đầu tiên.
Mọi người vui vẻ cười đùa, ăn thịt nướng, uống bia, mấy đứa con gái chúng tôi ko biết uống bia nên uống nước ngọt, Phương Mai hò hét loạn xạ, hào hứng uống bia cùng bọn con trai, đến lúc ngà ngà say nằm ra đất nói luyên thuyên.
- Phong, Vũ Phong. -Phương Mai gọi nheo nhéo.
Phong vừa uống bia vừa quay sang nhìn Mai cười cười:
- Ừ, tôi đây.
- Ông còn nhớ ngày đầu tiên tôi gặp ông như thế nào ko?
- Ko có ấn tượng. -Phong suy nghĩ 1 lúc rồi nhăn mặt lắc đầu.
- Tôi biết ông ko nhớ mà, còn tôi thì nhớ như in, tôi nhớ hôm đấy tôi bị ngã xe, ông xuất hiện rồi giúp tôi băng chân còn chở tôi tới trường.
- Ồ. -cả bọn lớp tôi ồ lên, bọn con trai nhao nhao.
- Từ hôm đấy tôi rất hay để ý ông, tuy ông nghịch ngợm nhưng rất biết quan tâm người khác.
Cả bọn lớp tôi càng ồ to hơn, tôi im lặng ko nói 1 lời nào, Phong nhìn tôi, tôi biết nhưng ko tỏ vẻ là ko vui mà hùa theo cười đùa cùng cả lớp, chắc do say quá, Phương Mai ngủ thiếp đi, thằng Khánh lái xe còn con Dung phải ôm Phương Mai đưa về.
Nhật Hùng vẫy tay chào tạm biệt tôi, Phong nói đưa tôi về, suốt quãng đường đi ko ai nói câu nào.
- E hèm, trăng hôm nay sáng nhờ.
Cậu ấy giả đò, tôi cười khúc khích, sáng cái quái gì ko biết, trăng hình lưỡi liềm thôi, có phải trăng hôm rằm đâu mà sáng thế. Đến cổng nhà tôi cậu ấy dựng xe, lôi trong cặp ra 1 hộp quà to hơn tập giấy A4 đưa cho tôi:
- Noel vui vẻ.
- Cảm ơn.
Tôi đón lấy, định bóc quà ra xem thì cậu ấy nhảy chồm chồm lên:
- Đừng đừng, vào nhà rồi mở.
- Sao? Tặng tớ cái vớ vẩn gì à mà ko cho mở? -tôi lườm.
- Ko phải, tại là cái thiệp hơi ngố 1 chút.
- Ồ, được thôi, vậy tớ vào nhà đây. Tò mò quá!
- Tạm biệt, Noel vui vẻ.
- Noel vui vẻ.
Vào tới nhà thấy bố mẹ đang ăn cơm, vừa nhìn thấy tôi mẹ hỏi ngay:
- Ăn thêm cơm ko?
- Con ăn ở ngoài no rồi, mẹ ăn táo ko, hôm nay con được quà Noel bao nhiêu là táo này. -tôi vừa nói vừa lấy trong cặp ra mấy quả táo để xuống mâm.
- Ái chà, ai tặng quà mà to thế kia? -bố tôi hỏi.
- À, haha, bạn cùng bàn của con đấy mà, thôi con vào phòng đây.
Vội quăng cặp sách lên bàn, tôi lấy kéo cắt lớp giấy bọc ở ngoài, òa, 1 đôi giầy thể thao đúng kiểu tôi thích, từ trong rơi ra 1 tấm thiệu được cắt dán tỉ mà tỉ mẩn, hình như là Phong cắt, lớp cắt hơi vụng 1 chút nhưng khiến tôi cảm thấy vui kinh khủng, tôi vừa đọc vừa cười, đúng là con trai viết thiệp đọc ngố chết đi được, tôi lôi điện thoại ra nhắn tin cho anh bạn cùng bàn.
" sao biết size giầy của tớ thế? "
" cái gì tớ chả biết, hehe. "
" ghê nha, cậu còn biết cái gì về tớ nữa? Khai nhanh!"
" kể đến sáng mai cũng ko hết, thích món quà tớ tặng chứ? "
" thích, cảm ơn nhá."
****
Sáng hôm sau tới trường, bọn con gái đứa nào cũng nhìn Phương Mai, còn đâu nó thì tỉnh bơ chụp ảnh tự sướng.
Thế quái nào sáng nay cả lớp được đi về vì nghỉ học còn tôi phải đi họp đoàn, họp về muộn quá tôi đành gửi cặp ở văn phòng giáo viên. Về nhà vội vàng ăn cơm xong là lao đi học luôn thế mà vẫn muộn được, đã thế còn là tiết của cô chủ nhiệm, tôi phải đợi xe mấy dám qua đường, sau đấy thì chạy bán sống bán chết vào lớp, may quá, cô giáo đang điểm danh:
- Thưa cô cho em vào lớp.
Cô chủ nhiệm gật đầu nhưng bọn trong lớp thì nhìn tôi như kiểu sinh vật lạ. Tôi cũng tròn mắt nhìn lại tụi nó như kiểu chưa nhìn thấy người bao giờ, Phong nhìn tôi hỏi:
- Cặp đâu?
Như nhớ ra điều gì, bảo sao đi học cứ thấy thiếu thiếu cái gì mà nghĩ mãi ko ra, tôi vội vàng chạy ra khỏi lớp, vừa nói:
- Chết, cô cho em đi lấy cặp.
Cô giáo lắc đầu còn bọn trong lớp nhe nhởn cười, dạo này đầu óc cứ như để trên mây ý, hôm nay chẳng hiểu sao tôi thấy mệt và buồn ngủ kinh khủng, sau đấy ngủ lúc nào chẳng hay, có tên con trai nào đó vừa chống tay lên bàn ngắm nhìn ai đó vừa cười rất tươi.
****
Kì thi kết thúc, chúng tôi lại trở về quỹ đạo bình thường, chủ nhật tuần này lớp cũ chúng tôi sẽ liên hoan, chỉ cần nghĩ đến lúc được gặp lũ bạn cấp 2 lại thấy bồi hồi ko tả nổi.
- Đi chứ mày?- con Phượng gọi điện cho tôi.
- Có chứ, lâu lắm rồi ko gặp chúng mày, nhớ chết đi được.
Chúng nó lập cuộc hội thoại nhóm, sau đấy tag hết tên nick mọi đứa trong lớp vào hỏi ý kiến, vài đứa đọc xong ko trả lời, vài đứa khác thì rời nhóm, lý do nhiều tin nhắn đến đơ máy, một số đứa bọn tôi thì bàn luận nghe hồ hởi lắm, kêu thích ăn lẩu nướng. Ừ, thích thế nào chiều tất, con Linh, Tâm, Hạnh qua đón tôi, chúng tôi cùng dự họp lớp, vừa phi vào đến cổng nhà thằng Đức, con chó baggie nhà nó phi ra sủa ăng ẳng:
- Đức ơi, mày chào đón tao theo cái kiểu này à. -tôi gào thét.
- Hút xì, con chó điên vào chuồng nhanh ko gãy răng bây giờ. -con Tâm đuổi đuổi.
Thằng Đức thò đầu ra nhòm, thấy chúng tôi thì cười toe toét.
- Vào đi, nó ko cắn đâu.
- Á, Đức ơi chó, huhu. -con Hạnh mếu máo.
- Cứ vào đi tao đuổi chó cho.
- Chúng nó đến đông ko? -tôi hỏi.
Thằng Đức cười khổ:
- Tầm hơn chục người.
- Ko phải đấy chứ, lớp 35, 36 người mà đi được có hơn chụ người. -con Linh cau có.
- Thì đấy.
Tôi dựng xe, bọn trong nhà nó thấy chúng tôi cũng chạy ra cười:
- Đến rồi à.
- Khiếp, mẹ, đợi chúng mày mãi.
- Rồi rồi, vào nhà ngồi ko lạnh.
1 đống con trai nằm dài trên giường chơi game, thằng Đạt năm lớp 9 ngồi cùng bàn với tôi, thấy tôi thì cười:
- Giao à.
- Đến sớm thế.
- Tớ cũng vừa mới tới thôi.
- Gì đấy, hỏi thăm mỗi Giao thôi à, còn 3 chị ở đây khinh ko thèm hỏi hử? -con Tâm lại gần ném cái gối về phía thằng Đạt.
- Em chào chị Tâm.
- Hay cứ ngồi đây đợi 1 lúc xem có đứa nào tới nữa ko rồi đi chợ, tầm này vẫn sớm mà.- thằng Mạnh đề nghị.
Chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau, mấy thằng con trai biết ý cũng bỏ điện thoại xuống ra ghế ngồi cùng chúng tôi, con Hậu vừa bóc kẹo, vừa đổ ra bàn cả lũ nhảy vào sâu xé. Vài đứa trách cứ, sao cả lớp 1 năm có 1 ngày cũng đi ko đủ, ko được cả lớp thì cũng phải nửa già lớp, đây thì.
Thằng Hướng nó kêu:
- Nếu cả lớp đi đủ chắc bắc rạp ý nhờ.
- Chả bao giờ được đâu.- con Quyên lắc đầu.
- Nếu cả lớp đi đủ bắc rạp cũng chịu tất.- thằng Khương vừa nhai kẹo vừa nói.
- Tao chủ chì còn thằng Khương chủ chi nhờ. -thằng Đạt vừa nói xong cả bọn lăn ra cười.
- Chắc mình phải tự bỏ tiền ra, xong đến nhà mời từng đứa đến ăn nó mấy chịu đi cho. -con Khuyên nói.
- Gớm, đợi cả lớp đông đủ chắc lúc ý họp clb người cao tuổi.
Đợi mãi chẳng thấy ai, chúng nó phân công vài đứa đi chợ, vài đứa ở nhà, mấy thằng con trai chán chán ra ngõ lượn vài vòng.
Tôi với mấy đứa con gái rửa chảo, rổ giá để tẹo nữa chúng nó đi chợ về nhặt rau cho sạch sẽ, thằng Linh lai thằng nhau ra quán tạp hóa, chắc mua bia, tôi thấy thế gọi với theo:
- Mua gì về đây ăn nữa nhá.
15 phút sau chúng nó về với cái túi bóng đậu phộng to đùng, cả bọn bỏ hết lại đấy ko thèm làm nữa ngồi ăn như lũ chết đói với nhau, bọn cái Nguyệt đi chợ về thì bọn tôi giải tán bắt đầ gọt khoai, nhặt râu ngô chuẩn bị nồi lẩu.
- Ăn chưa đói quá rồi.- cái Hạnh than, tôi nhìn đồng hồ, bây giờ hơn 6 rưỡi tối.
- Cố gắng đợi thêm 1 lúc nữa thằng Tú đi làm về rồi cùng ăn cho vui.
Thằng Tú bạn tôi nó bỏ học cấp 3 đi làm, ngày trước nó cũng là học sinh cá biệt nên căn bản ko có hứng học nên nó tốt nghiệp C2 cái là đi làm kiếm tiền luôn, thằng Đạt chán chán lôi điện thoại ra gọi cho thằng Tú giục:
- Nhanh lên còn về rửa bát rửa đĩa. - Đạt vừa nói vừa cười.
Bọn con gái chúng tôi sắp đồ ra hết, đợi nó về 1 cái là ăn luôn, thấy tiếng xe máy ngoài cổng rú ầm vài cái biết là thằng Tú ngáo keo chó rồi, vài đứa càu nhàu cái tính lề mề của nó, vài đứa khác lâu ngày ko gặp nhớ hay sao ý mà ôm các kiểu.
- Mày kiếm ra tiền có khác nghe gầy đi à? -con Tâm hỏi.
- Gầy cho nó đẹp trai.
- Làm mướn à?
- Mướn gì mà mướn, thằng này nó là mướn người ta.- thằng Khương chêm vào.
- Ác thế cơ à, ra trường tao có thất nghiệp mày cho tao ké 1 chân nhé.
- Cho mày 1 chân thì tao đi bằng gì.-nó trả lời ngang như con cua.
- Thằng Đức kêu đứa nào sợ đến muộn thì dựng lều từ tối hôm trước ở cổng nhà nó thế mà vẫn có đứa đến muộn nhể.
....
Tiếng nói chuyện vang cả căn nhà, rộn ràng cả con ngõ nhỏ, trời ngoài kia càng lúc càng lạnh, nhưng tình bạn 9 năm giữa chúng tôi có thể sưởi ấm tất cả. Tôi bắt đầu gắp thịt vào bát, thằng Khang ngồi cạnh tôi quay sang trêu:
- Giao, mày đã mời tao chưa?
Tôi mặt ngắn tũn nhìn nó:
- Cái gì đấy?
- Mẹ thằng Khang suốt ngày trêu con Giao, từ năm lớp mấy nhờ, chả nhớ, nhưng tao nhớ thằng Khang ngồi sau nó, suốt ngày dứt tóc nó cho nó tức điên lên xong cười như con nắc nẻ. - con Linh bắt đầu ôn lại những kỉ niệm đầu tiên ngày xưa.
.....
- Ngồi kể đến sáng mai cũng ko hết, công nhận khi đó vui thật chúng mày biết ko? Tao muốn quay lại khoảng thời gian đó quá, bây giờ đi làm tao thấy áp lực quá chúng mày ạ. - thằng Tú nằm ra đất, chia sẻ.
- Thời gian đã đi thì ko thể lấy lại được, nhưng mà có sao đâu, bây giờ chúng ta vẫn còn là bạn tốt của nhau cơ mà.
Bọn con trai hết uống bia lại lôi rượu ra uống xong nói linh tinh ko khác gì bọn bợm nhậu ý, bọn con gái chúng tôi ko uống được bia nên uống nước ngọt, thằng Phương kiểu say say cười cười nói:
- Kiểu này phải ngồi từ 12h trưa thì mấy ngồi được lâu, ngồi tí đã 8 rưỡi rồi.
Tôi thấy thằng Đạt ra ngoài cửa ngồi, con Hậu thấy thế thì đi ra lôi nó vào nhà:
- Mẹ cha thằng kia mày vừa uống say xong ra đấy ngồi lạnh trúng gió chết cha mày bây giờ.
Đợi mãi chúng nó ăn mãi ko xong, con gái bọn tôi dọn mâm chúng tôi trước.
- Ăn xong chưa để cất? -Khuyên hỏi mấy thằng con trai.
- Cất đi.
Tôi lấy chổi quét nhà với lấy rẻ lau chỗ bia thằng nào vừa lẫy sau đứng lên đá đổ, thôi thì cho bê tha 1 hôm, 1 năm mấy có 1 lần.
Xong xuôi hết thì tôi với mấy đứa con gái về sớm hôm sau còn đi học, sáng hôm sau gặp thằng Đạt ở trường, vừa thấy tôi nó cười hỏi:
- Hôm qua mấy giờ cậu về thế?
- Hơn 9h, sao? Hôm qua say quá tớ về lúc nào cũng ko biết à?
- Haha, ừ, tớ ko biết.
Nó đưa tay ra sau gáy gãi gãi, dáng vẻ ngại ngại cười, tôi cũng cười, tươi tắn hết mức có thể luôn. ^^
Nhớ tối hôm qua, khi về đến nhà, tôi vô tình lục lại cái cuốn lưu bút của lớp thời c2. Mở quyển sách đã cũ, vài trang giấy đã nhòe đi vì nước mắt, chắc đứa nào nỡ khóc khi viết lưu bút đây mà. 1 tờ giấy được gấp ngay ngắn kẹp ở cuối lưu bút. Tôi vặn biến trở đèn bàn học cho sáng hơn để có thể nhìn rõ nét chữ được viết nắn nót trong tờ giấy, nét bút này khá giống nét của thằng Hạo đã mất cách đây 1 năm vì ung thư máu. Vài tuần trước khi mất nó có tới tìm tôi mượn cuốn lưu bút, sau đó mang trả dặn tôi nhớ giữ gìn thật cẩn thận. Kỉ niệm 9 năm đấy, vô giá đấy, ko có gì có thể mua được đâu.
Ngày..... Tháng..... Năm
Như thế này, được học cùng chúng mày 9 năm qua tao rất vui, dù nhiều lúc có xích mích đánh nhau. Tao vẫn nhớ ngày hôm qua tổng kết trường, chúng mình còn học cùng nhau, hứa hẹn đủ điều vì nghĩ rằng bản thân sẽ làm đượcc. Thế rồi thời gian trôi đi, rốt cuộc có bao nhiêu người thực hiện đc điều đó?
Còn nhớ ko? Lần họp lớp năm lớp 10, chờ từ 7 rưỡi sáng đến 9 giờ mới có chục đứa đến, mà lớp mình sĩ số 46 cơ mà, hôm đấy tao thất vọng lắm chúng mày biết ko?
Lần họp lớp năm nay tao ko đi được, tại ốm quá phải nằm viện, cơ mà tao lại vui hơn mọi năm chúng mày ạ, biết vì sao ko? Vì năm nay gần như cả lớp tới bệnh viện thăm tao, cả lớp mình cùng nhau ôn lại kỉ niệm ngày trước, thằng Đạt còn ôm tao khóc chứ, trẻ con thế, tao đi nhưng vẫn nhớ chúnh mày cơ mà, tao chỉ lo chúng mày quên tao thôi chứ tao nhớ chúng mày lắm.
Đọc đến đây tôi khóc, thằng bạn trầm tĩnh ít nói ngày trước của tôi, nó lúc nào cũng thế, lầm lì ít nói nhưng là người sống rất tình cảm, cả lớp đứa nào cũng quý mến nó, ko ai chê nó vào đâu được cả.
Bạn cấp 2, chúng mình từng nói 1 năm sau sẽ gặp lại, lớp mình sẽ đông đủ rồi cười đùa vui biết bao, cùng nhau ngồi ôn lại hàng tỉ kỉ niệm ngày xưa trẻ con và ấu trĩ. Chúng mình từng nói trước khi chia tay rằng là đừng quên nhau nhé, thế mà giờ chúng mình quên nhau mất rồi, gặp nhau ngoài đường như người dưng nước lã, chào hỏi nhau 1 câu khó đến thế sao? Nếu tao ko là người mỉm cười chào hỏi trước là mày cũng vô tình vô nghĩa đi qua luôn sao, ác thế, mấy con lợn lòi kia.
Bạn cấp 2, vì sao hôm họp lớp chúng mày ko đến đông đủ? Tại sao nói dối đi học để đi chơi với bạn mới thế?
Bạn cũ thì làm gì có vé phải ko mày? Cấp 2 hay cấp 3 cũng vậy thôi mà. Bạn c2 khi lên c3 sẽ có thêm bạn mới mà quên đi bạn cũ c2. Bạn c3 khi lên đại học sẽ quen bạn mới mà quên đi bạn cũ hồi c3. Bạn đại học khi ra ngoài sẽ gặp được bạn bè đồng nghiệp mà quên đi bạn bè đại học. Thế có đứa nào hiểu đồng nghiệp đáng ghét hơn bạn học chưa?
Thật ra ko thể trách chúng mày được, cái đáng trách ở đây là thời gian đã làm nhạt đi chữ "bạn", là lòng người dễ dàng thay đổi, là bản chất con người có mới nới cũ.
Đứa đỗ c3 học công lập đứa trượt c3 học tư lập, thế là mỗi đứa 1 nơi rồi, còn thời gian đâu cho nhau bốc phét như cái thời phấn trắng bảng đen nữa, cả tỉ thứ việc phát sinh chèn ép cuộc sống của chúng ta cơ mà. Chẳng mong gì, chỉ mong 1 năm có 1 ngày gặp mặt cả lớp được đông đủ.
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
81 chương
6 chương
9 chương
28 chương
59 chương
25 chương