Bức Nam Vi Thê
Chương 4
Biểu tình của nàng đột nhiên trở nên xấu hổ: “Phượng..... Phượng công tử, huynh ngàn lần đừng để ý, ta sẽ tìm thời gian nói rõ ràng với biểu ca, hiện tại chúng ta xem diễn đi.”
“Ân, không cần, nếu nàng tự mình nói với biểu ca, y nhất định sẽ thương tâm, y vốn đang ở nhà các người, cũng không tự nhiên khi ăn nhờ ở đậu, nàng nếu còn tìm y nói rõ ràng như vậy, chẳng khác nào muốn đuổi y đi? Y mới từ nông thôn lên, cuộc sống cũng không dễ dàng gì.”
Phượng Cửu Thiên thập phần rộng lượng nói, kỳ thật cảm giác tranh tình yêu với Quan Sơn Thủy cũng rất thú vị, xem như giải trí đi.
Lâu Tam Phượng cảm động nói: “Ai, không nghĩ Phượng công tử rộng lượng như vậy, biểu ca có thể được một nửa rộng lượng của huynh thì tốt rồi, y kì thật là một người chất phác, ta cũng không hiểu vì sao hôm nay lại làm ra chuyện thất lễ như vậy?” Nàng lắc đầu, hơi có chút oán hận.
Phượng Cửu Thiên vội vàng an ủi vài câu: “Dù sao mặc kệ như thế nào, Tam Phượng nàng nhớ kỹ, sau này nếu biểu ca muốn cùng một chỗ với nàng, nàng liền phái người đi tìm ta, chỉ cần ta đi theo, để biểu ca nhìn thấy ta cùng nàng một chỗ, tin tưởng y rất nhanh biết khó mà lui, như vậy sẽ tốt hơn so với nói thẳng ra, nàng nói xem có phải hay không?”
Lâu Tam Phượng gật đầu nói: “Đúng vậy, vẫn là Phượng công tử hiểu biết, chúng ta liền làm như thế, được rồi, đoàn kịch sắp diễn rồi, chúng ta nhanh chóng đưa tiền vào thôi.”
×××××××××××××××
“Phương Cửu Thiên ngươi chính là đại hỗn đản, đại ác lang, đại độc xà.....” Trên đường về nhà Quan Sơn Thủy hung hăng cắn đậu hủ cùng cá viên, một bên hung tợn mắng: “Phi, một ngày nào đó, Tam Phượng sẽ nhìn ra được bản mặt ghê tởm của ngươi, đến lúc đó yêm xem ngươi còn có thể ra vẻ như thế nào.”
Ở bên ngoài đi dạo một vòng, nhìn sắc trời dần tối, đại khí buổi diễn Mộc Quế Anh làm thống soái cũng đã sớm kết thúc. Quan Sơn Thủy uể oải tìm một góc ngồi xuống, biểu muội xinh đẹp của y, cùng với độc xà kia đại khái đã bên nhau một ngày, tức giận nhất chính là, sau buổi diễn, độc xà kia lại còn cùng biểu muội về Lâu gia ăn cơm.
“Quên đi, trong này ngồi một lát, đỡ phải ra kia nhìn mặt độc xà đáng giận.” Quan Sơn Thủy một ngụm ăn hết đậu hủ cùng với cá viên, tựa đầu vùi vào đầu tường, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ, ngay cả gió thổi rớt cả cái mũ cũng không phát hiện.
“Ai, thật là, khẳng định đây là tên phá gia chi tử! Chết tiệt, nhìn xem bộ dạng co rúm như vậy, thật là, sớm biết trước như vậy thì đừng có làm.” “Đúng vậy đúng vậy a, hiện tại mới biết ăn năn, đã muộn.”
Chung quanh vang lên tiếng nghị luận, kéo Quan Sơn Thủy từ mộng bừng tỉnh, ngẩng mặt lên mờ mịt nhìn bốn phía, không ít người đứng trước y.
“Uy, tiểu tử, nhìn quần áo ngươi đi, ngay cả một miếng vá cũng không có vậy mà nghĩ đi xin cơm, vẫn là nên đem quần áo này bán đi, tối thiểu cũng kiếm được chút tiền, đợi cho thời điểm không còn quần áo, lúc đó đi xin ăn cũng được.” Thanh âm cười nhạo bên người vang lên.
Quan Sơn Thủy nhanh chóng quay đầu đi, nghĩ thầm, đây là nói ai? Ai ở trước mặt ta xin cơm, sao ta không thấy? Y quay tới quay lui mà nhìn vài lần, không phát hiện người khác, mãnh liệt cúi đầu, sao mũ lại rớt.
Vừa muốn cúi xuống nhặt mũ lên, Quan Sơn Thủy lúc này mới như hóa đá, liền duy trì tư thế muốn nhặt mũ.
Trong mũ, rơi năm ba đồng tiền lẻ. Y lập tức biết xảy ra chuyện gì, khuôn mặt nhất thời đỏ lên, nhặt mũ lên chạy trối chết.
Trời ạ, ta thế này lại bị xem như một tên ăn xin, bị dượng biết nhất định sẽ bị mắng chết.
Quan Sơn Thủy một đường chạy như điên, rồi mới nghe một người trong đám đó lớn tiếng nói: “Di, tựa hồ là người của Lâu gia, đúng vậy, hôm trước ta còn thấy y trong Lâu gia, sao hôm nay lại ở đây ăn xin?”
“Ngươi..... Các ngươi nhầm rồi, yêm không phải.” Quan Sơn Thủy kêu to, ngay cả đầu cũng không dám quay lại, một đường chạy vội về, thân ảnh y rất nhanh biến mất trong bóng đêm, bởi vậy nên không thấy, A Xá ngơ ngác nhìn hướng y bỏ đi.
Trong phòng khách Lâu gia, Lâu Lão gia cùng Phượng Cửu Thiên bàn luận chuyện buôn bán, Lâu Tam Phượng ngồi ăn cam kế bên họ, dì Uyển Bình cùng Nhị thẩm ngồi chỗ khác.
“Kỳ quái, Sơn Thủy sao chưa về? Nó vừa đến Lạc Phượng thành, có thể hay không lạc đường?” Dì Uyển Bình đứng dậy, đi tới cửa chính nhìn xung quanh, vẫn không thấy thân ảnh nhi tử của mình, lại thất vọng quay trở về.
Trong lòng Phượng Cửu Thiên đương nhiên rõ Quan Sơn Thủy vì tránh né mình.
Kỳ thật hắn đồng ý với Tam Phượng cùng nhau trở về, hơn phân nửa nghĩ muốn trêu chọc thổ bao tử kia, bởi vì mục tiêu của hắn là Tam Phượng, nên thổ bao tử sẽ cảnh giác với hắn.
Ai mà biết được vừa vào cửa đã không thấy thân ảnh y ở đâu, trong lòng liền cảm thấy không được tự nhiên, vừa nghe dì Uyển Bình lầm bầm, hắn lập tức phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, khuya như vậy mà biểu ca còn chưa về, thật làm người khác lo lắng, hay là kêu vài người đi tìm đi.”
Nhị thẩm khụ một tiếng, dài giọng nói: “Yên tâm, Sơn Thủy đã đến đây ở hai tháng, Tam Phượng cũng bồi nó đi không ít nơi rồi, không phải sao? Ta nghĩ nó không lạc đường đâu, khẳng định ham chơi, cho nên trễ như vậy mới không trở về.”
Bà nói xong, dì Uyển Bình ngẫm lại cảm thấy cũng có đạo lí, liền an tâm ngồi xuống.
Nhãn châu Phượng Cửu Thiên – xoay động, nghĩ thầm, tuyệt đối phải có cách để mọi người không đồng tình với hành vi của y, bằng không sau này lại đây ta còn gì mà ngoạn a. Nghĩ đến đây, hắn cố ý thành khẩn nói: “Kỳ thật có câu này, ta không biết có nên nói hay không.”
Lâu lão ngẩng đầu cười nói: “Chúng ta đâu có gì mà xa lạ, Cửu Thiên ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
Cửu Thiên lúc này mới mỉm cười: “Cũng có thể do ta buồn lo vô cớ, bất quá ta nghĩ, tối nên để biểu ca ở nhà, ít đi ra ngoài vẫn tốt hơn, người xưa có câu gần mực thì đen, chỉ sợ biểu ca bên ngoài bị mấy tên lưu manh lừa gạt, kết giao với bằng hữu không đứng đắn, đến lúc đó không dạy dỗ tốt, thì sẽ phá hư nhân cách của y, cứ như thế ngoài đường đánh nhau ẩu đả, thậm chí phạm vào những tội nghiêm trọng, khi đó muốn cứu vãn, ta sợ cũng đã trễ, ta nghĩ tốt nhất là nên quản y thật chặt, đúng không?”
Hắn nói rất “thành khẩn”, sau khi dì Uyển Bình nghe xong, liền bị dọa đổ mồ hôi lạnh, gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, Cửu Thiên ngươi thật tốt khi đã nhắc nhở, đúng thật đợi khi nó đã hư hỏng, thật khó mà dạy dỗ, ta đêm nay sẽ giáo huấn xú tiểu tử kia.”
Bà lại nhìn về hướng Lâu Trung Phàm, trầm ngâm nói: “Bằng không, muội nhờ tỷ phu đi nói với Sơn Thủy giúp muội, đứa nhỏ kia từ nhỏ đã quật cường, nhưng lại rất kính sợ huynh, nếu huynh đi nói với nó, chắc chắn nó sẽ nghe.”
Lâu Trung Phàm gật đầu nói: “Ta biết rồi, đêm nay y trở về ta sẽ nói, ta muốn y làm quen với hoàn cảnh trước, rồi mới kêu y đến điếm làm việc.....sau đó ta sẽ thu xếp hôn nhân cho y, hiện giờ xem ra.......”
Ông định nói, vẫn nhanh chóng sắp xếp một hôn sự, dù sao tuổi y cũng không còn nhỏ. Kết quả chưa kịp nói xong, Phượng Cửu Thiên liền nói: “Đúng vậy, bá phụ người nói rất đúng, ta nghĩ một nam nhi luôn phải xem trọng sự nghiệp, có sự nghiệp rồi sau đó mới thành gia, nếu không sau này khó có thể ngẩng mặt lên với nương tử.”
Lâu Trung Phàm gật đầu mỉm cười nói: “Cửu Thiên ngươi thật có ý cái nhìn rộng rãi, chúng ta đúng thật rất hợp ý.”
Dì Uyển Bình cũng nói: “Đúng vậy a tỷ phu, ngươi cũng nên sắp xếp một công việc cho y, y tuổi cũng đã lớn, lại là nam nhân, không thể nào giống nữ nhi chờ ngày lập gia đình, việc thành hôn cứ để sau này.”
Phượng Cửu Thiên thấy mục đích mình đạt được, liền vừa lòng mà gật đầu, nghĩ thầm, mọi chuyện như vậy mới đúng, nếu không khoảng thời gian ở Lạc Phượng thành sẽ trở nên nhàm chàn, luôn muốn trêu trọc biểu ca thổ bao tử này, nếu khi y thành thân, mỗi ngày đều bồi lão bà đến tâm cũng chuyển, ta còn ngoạn cái gì chứ.
Vừa định đứng lên cáo từ, liền nghe “rầm rầm” tiếng bước chân vang lên, thanh âm Trương mụ tẩu vang lên từ ngoài sân: “Biểu thiếu gia ngài đã về, sao lại chạy như trốn vậy?”
Quan Sơn Thủy không trả lời, suyễn khí chạy vào phòng, vừa chạy đến đại phòng liền ngây ngẩn cả người, thấy Phượng Cửu Thiên vẫn ngồi bên Lâu Tam Phượng khôn khỏi kinh ngạc kêu lên: “A, ngươi sao còn chưa đi?”
Trong lòng y lửa giận ngút trời, nghĩ thầm, hôm nay vì muốn trốn tránh độc xà này, làm hôm nay đánh mất cả mặt mũi, kết quả người như thế nào vẫn còn ở đây.
Phượng Cửu Thiên vội vàng đứng lên, ảm đạm nói: “A, thoạt nhìn biểu ca không nguyện ý thấy ta, vừa lúc trời cũng đã tối, bá phụ cáo từ.” Nói xong làm bộ muốn rời đi.
Lâu Trung Phàm vốn nghĩ muốn đêm nay bàn chuyện hợp tác làm ăn, hiện giờ ngay một lời còn chưa nói, làm sao có thể để hắn đi, cũng vội vàng đứng lên nói: “Cửu Thiên không cần gấp gáp, sắc trời cũng đã tối hay là ngươi cứ trụ lại đây một đêm, ta còn có một số việc muốn bàn với ngươi.”
Nói xong nghiêm khắc liếc nhìn Quan Sơn Thủy, sau đó lại đảo mắt một vòng, khụ hai tiếng nói: “Uyển Bình, Cẩm Chi, Tam Phượng cùng các người khác về phòng nghỉ đi, Phượng Công Tử sẽ ở lại đây, Sơn Thủy ngươi cũng phải lưu lại, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Trong lòng Phượng Cửu Thiên vui mừng, biết Quan Sơn Thủy sẽ gặp chuyện không tốt lành gì, hơn nữa điều làm hắn cao hứng chính là, Lâu lão gia lại cho phép hắn ở lại làm khách.
“Di.....Dượng.” Quan Sơn Thủy lại trì độn, cũng hiểu chính mình sẽ gặp chuyện không tốt gì.
Lắp bắp đến trước Lâu Trung Phàm nói: “Thực..... đã khuya, không bằng..... Không bằng có gì thì mai hẳn nói, yêm.... yêm nghĩ lão gia nên nghỉ ngơi như vậy có tốt hơn không?” Y nhiệt tình đưa ra lời đề nghị, lại bị Lâu Trung Phàm nghiêm khắc nhìn nên hạ ánh mắt thu lại nụ cười.
“Ngươi cũng biết đã khuya sao? Ta còn tưởng ngươi bên ngoài vui chơi, còn không biết điều đó, nói, ngươi rốt cuộc đi nơi nào?” Lâu Trung Phàm hừ một tiếng, làm cho Quan Sơn Thủy nhanh chóng cúi đầu.
Phượng Cửu Thiên nhìn bộ dáng ấy của y, trong lòng vui mừng, cũng không nói gì.
“Yêm.....Yêm..... chiều nay sau khi dạo chơi thấy mệt mỏi, liền.....tìm một nơi nào đó mà ngủ.” Quan Sơn Thủy ngập ngừng nói.
Vừa dứt lời Phượng Cửu Thiên liền kì quái nói: “Di, nếu ngươi mệt thì về nhà, không thì đến khách điếm, làm sao lại tùy tiện tìm một nơi, sao ngươi lại có thể ngủ ngoài đường cái chứ?”
“Câm miệng.” Quan Sơn Thủy hung tợn trừng mắt nhìn nhìn Phượng Cửu Thiên: Tên hỗn đản này nhất định là cố ý, hắn còn ngại mình chứ đủ thảm sao? Giờ phút này còn châm dầu vào lửa.
“Ngươi.... ngươi nói ai câm miệng?” Lâu Trung Phàm không dám tin nhìn về phía Quan Sơn Thủy, cháu của ông vì cái gì mà lại lớn mật như vậy, chẳng lẽ đúng như Phượng Cửu Thiên nói, đã không kịp rồi sao? Đứa nhỏ này mới đến Lạc Phượng thành có mấy ngày, đã kết giao với mấy tên không đứng đắn sao? Nghĩ đến đây, trong mắt Lâu lão gia liền toát ra ngọn lửa cao vạn trượng.
“Di..... dượng, yêm..... yêm không nói ngài câm miệng, yêm..... yêm là nói hắn câm miệng.”
Quan Sơn Thủy chỉ Phượng Cửu Thiên: “Dượng, hắn.... hắn là gia khỏa hư hỏng, chẳng những khi dễ yêm, còn..... còn muốn chơi đùa với biểu muội, ngươi nhanh đuổi hắn đi.....”
Không được, bất cứ giá nào, hôm nay cũng phải nói bộ mặt thật của độc xà này cho dượng biết, đỡ phải hại tương lai của Tam Phượng.
“Ngươi nói bậy cái gì đó?” Lâu lão gia bị chọc đến tức chết: “Phượng công tử là khách quý của ta, ngươi vì sao lại có thể vô lễ với hắn như vậy? Hắn là người rất giàu có ở Lạc Phượng thành, nếu hắn thật sự muốn chơi đùa với Tam Phượng, như thế nào còn phải khiêm tốn đến nhà chúng ta? Phượng công tử luôn đối tốt với ngươi, ngươi...... Ngươi vì cái gì lại nói xấu hắn, vu tội hãm hại, Sơn Thủy, ngươi bình thường rất thật thà, ta còn đối với ngươi ôm kỳ vọng lớn, rốt cuộc là ai dạy ngươi không hiểu chuyện như vậy?”
Lão gia tử tức lấy bằng thước tre mà đánh lên lòng bàn tay của Quan Sơn Thủy mấy cái, đau đến nước mắt y mau chảy ra, lại không thể nói nên lời.
“Ngươi nói, ngươi rốt cuộc theo ai học thủ đoạn này?” Lâu Trung Phàm tức giận đến run run cả người, tưởng tượng đến cháu ngoại hiền hậu của mình kết giao với mấy tên lưu manh vô lại, liền hận không thể đem y đánh tỉnh.
Cây thước trong tay hạ xuống, lại bỗng nhiên được bàn tay thon giữ lại, Phượng Cửu Thiên mỉm cười nói: “Bá phụ đừng tức giận phá hư thân mình, huống chi biểu ca vừa đến Lạc Phượng thành, hẳn không đến nổi kết giao với bàn bè xấu, chắc y đối với ta có chút hiểu lầm.....”
“Cút ngay, không cần độc xà như ngươi mèo khóc chuột.” Quan Sơn Thủy quật cường trừng mắt nhìn Phượng Cửu Thiên, mạnh miệng nói kết quả lại lòng bàn tay lại bị đánh vài vái. Y ủy khất nói: “Dượng, yêm..... yêm thật sự ở bên ngoài ngủ quên..... yêm không có đi nhận thức người xấu.”
“Gia, gia, đại tin tức, tiểu nhân thấy Quan biểu ca ở góc đường ăn xin.....” Thanh âm của A Xá truyền đến, tiếp theo liền thấy nhảy vọt vào trong phòng, lại thấy Lâu Lão gia cùng Quan Sơn Thủy nhất thời dừng lại.
“A...... A, thực xin lỗi, ta..... ta nghĩ chỉ có công tử nhà ta ở đại sảnh.”
Nói như vậy thôi, kì thật ở bên ngoài gã đã thấy ba người cùng một chỗ, Quan biểu ca cúi đầu bộ dáng rất tội nghiệp, mà chủ tử nhà mình lạ cười vui vẻ giống như hồ ly, gã liền cố ý nói như vậy.
Huyết sắc trên mặt của Quan Sơn Thủy hoàn toàn biến mất, không nghĩ đến chính mình lại xui xẻo đến mức này, cho dù như vậy, lão thiên gia a, ngài có cần quá như vậy không.
Nước mắt y chậm chầm rơi xuống: xong rồi xong rồi, lần này còn không bị dượng lột da a, ông tuy rằng luôn cảm thấy tội nghiệp mấy người tàn tật đi ăn xin, nhưng cũng hận nhất người bình thường lại ra phố ăn xin, thường nói mấy tên khất cái tứ chi kiện toàn chỉ là những tên ở không mà hưởng, rất đáng giận.
Quả nhiên, mặt Lâu Lão gia lập tức biến đen, run run mấy cái liền nổi giận quát to một tiếng: “Tốt, ngươi mới đến Lạc Phượng thành không đến năm ngày, đều học đủ các thủ đoạn của bọn lưu manh, còn dám ở góc đường xin ăn, chẳng lẽ Lâu gia chúng ta không có đồ ăn cho ngươi sao? Hay là ta tiết vài đồng tiền không cho ngươi? Người dượng này đối xử tệ bạc với ngươi phải không?” Ông lớn tiếng quát, đánh thức mọi người ở trong hậu viện, mọi người lại lần nữa chạy tới.
Quan Sơn Thủy sợ đến mức nhanh chóng quỳ trên mặt đất, khóc lớn: “Dượng, yêm không có, yêm thực sự chỉ ở góc đường ngủ trong chốc lát, yêm không biết vì cái gì mà mọi người xem yêm thành khất cái, dượng.... Yêm nói thật.....”
Y vừa nói xong, dì Uyển Bình đã biết được mọi chuyện từ Phượng Cửu Thiên, tức giận liền tát lên mặt Quan Sơn Thủy, nức nở khóc: “Ngươi thật không hiểu biết, Phượng công tử tốt như vậy, ngươi không học, còn nói xấu người ta, không những thế lại đi theo đám lưu manh học nói dối, ăn xin, vu tội hãm hại, ta đánh chết ngươi, đỡ phải sau này trở thành tai họa.....”
Quan Sơn Thủy thật sự nhảy vào hoàng hà cũng rửa không sạch. Phượng Cửu Thiên nhìn năm dấu ngón tay trên mặt y, không biết vì cái gì mà tâm lại phá hư không ít.
Hắn tiến đi lên phía trước, dịu dàng bình dị nói với Lâu Trung Phàm: “Cũng không thể nói như vậy, có lẽ có sự hiểu lầm, nhân phẩm của biểu ca rất tốt, ta tin tưởng y cho dù nhận thức người không đứng đắn, nhưng chỉ cần quản thật chặt, không cho y lui tới với những người đó, y vẫn có thể quay đầu lại.”
“Nghe đi ngươi nghe đi. Ngươi đối với Phượng công tử thế nào, người ta đối với ngươi thế nào.” Dì uyển bình lại tiếp “thua kém người khác” lấy ngón tay chỉ vào trán nhi tử.
Lâu Trung Phàm cũng tức giận nói: “Được rồi, nếu Phượng công tử đã nói giúp cho ngươi, chuyện hôm nay cứ quên đi, Uyển Bình, muội trông chừng y, trong một tháng không cho ra cửa, ngoài trừ Phượng công tử, người khác tìm y đều không cho gặp.”
“Muội đã biết tỷ phu.” Dì Uyển Bình gật đầu: “Người yên tâm, ta nhất định sẽ không để Sơn Thủy học theo thói xấu của những tên đó.”
Nghe đối thoại bọn họ tâm của Phượng Cửu Thiên liền cảm thấy mở cờ trong bụng, thầm nghĩ buổi diễn này thật phấn khích, tuyệt nhất chính là kết quả này, thật là tốt, từ nay về sau chỉ có hắn mới có thể ngoạn với tên thổ bao tử kia.
Hắn nhìn về phía dì Uyển Bình cùng Lâu Trung Phàm: “A di cùng bá phụ yên tâm, sau này chỉ cần có thời gian ta sẽ tới thăm biểu ca, dạy hắn đọc sách viết hay là một ít kiến thức về buôn bán, tóm lại cho dù ở nhà, ta khẳng định biểu ca sẽ không cảm thấy buồn.”
Ánh mắt hắn lại chuyển về phía Tam Phượng: “Tam Phượng, một tháng này chúng ta cũng đừng ra ngoài dạo phố, được không?”
“Đương nhiên, vì chuyện của biểu ca ta như thế nào có thể phản đối?” Lâu Tam Phượng nhìn hắn âu yếm mỉm cười: “Mấu chốt là Cửu Thiên huynh ngàn lần đừng có nuốt lời.”
Vì cái gì...... Vì cái gì mà mọi người đều không hỏi ý y a? Ô ô ô. Quan Sơn Thủy khóc không ra nước mắt nghĩ: vì cái gì trước mặt độc xà này, mình luôn ở thế hạ phong, hơn nữa vì cái gì mà độc xà kia còn muốn diễn võ dương oai, này.... Vì cái gì còn muốn y theo tên này học hỏi?
Quan Sơn Thủy nghĩ đến đây, liền lấy dũng khí hô lên: “Yêm......yêm không cần độc xà kia.....” Một lời còn chưa nói xong, liền bị ánh mắt như đạo của dượng làm hoảng sợ, y đành không cam lòng sửa lại: “Yêm phản đối, yêm không muốn cùng Phượng..... Phượng Cửu Thiên học tập mấy thứ kia......”
“Ngươi cảm thấy mình phản đối có hiệu quả sao?” Dì Uyển Bình tức giận nhìn Quan Sơn Thủy, liền kéo lỗ tai y lôi về hậu viện.
Phượng Cửu Thiên làm vẻ mặt đau thương nói: “Xem ra biểu ca đối với ta có hiểu lầm quá sâu, bá phụ, ta nghĩ đêm nay cũng không cần xếp phòng cho ta, ta muốn đến phòng biểu ca, nhìn xem có thể hay không cùng y giải thích hiểu lầm.”
Lâu Tam Phượng một bên nói: “Đúng vậy đó phụ thân, bởi vì quan hệ với ta, nên biểu ca đối với Phượng Cửu Thiên hiểu lầm rất sâu, ta nghĩ để hai người cùng nhau nói chuyện, sẽ có thể giải tỏa hiểu lầm.”
Ở Lạc Phượng thành rất phóng khoáng, nam phong cũng rất lưu hành, nếu là bình thường Phượng Cửu Thiên đối với Quan Sơn Thủy nhiệt tình như vậy, Lâu lão gia đã sớm nổi lên lòng nghi ngờ, bất quá hiện tại Phượng Cửu Thiên muốn theo đuổi nữ nhi của mình, mà từ nhỏ Quan Sơn Thủy đã lớn lên cùng Tam Phượng, cảm tình so với thân huynh muội còn tốt hơn, cho nên Phượng Cửu Thiên yêu ai thì yêu cả đường đi lối về nên mới trợ giúp Quan Sơn Thủy.
Huống chi Lâu lão gia cũng không biết Phượng Cửu Thiên có ba huynh đệ kết nghĩa đều có kì dị duyên phận với thổ bao tử, bất quá cho dù biết, mười Quan Sơn Thủy đều không xứng với ngón tay của Phượng Cửu Thiên.
Tướng mạo bình thường, không có học thức, tuy rằng hàm hậu thành thật, nhưng mà quá quật cường lớn lên liền giống như đầu ngưu, huống chi lại không có cảm tình với Phượng Cửu Thiên, như thế nào một nhân trung long phượng như Phượng Cửu Thiên có thể thích Quan Sơn Thủy, chuyện này đừng nói Lâu lão gia không tưởng tượng được, đổi thành người khác đều không nghĩ đến.
Đương nhiên, đến bây giờ, Phượng Cửu Thiên chỉ mới cảm thấy hứng thú khi ngoạn vị biểu ca này, cùng cái gì duyên phận tình yêu cũng không có quan hệ.
Đợi cho đến lúc ở Lạc Phượng thành ngoạn đủ, Niếp Thập Phương cùng tên họ Chu kia thành thân, chính mình liền lập tức về Phượng Minh sơn, nếu đến lúc đó hắn vẫn còn cảm giác với Tam Phượng giống như hiện tại, cũng có thể đem nàng về làm áp trại phu nhân.
Nghĩ đến đây, Phượng Cửu Thiên lại kì dị nghĩ: Nếu chính mình cưới Lâu Tam Phượng, Lâu gia có phải hay không có thể đem biểu ca cho tặng mình làm đồ chơi.
Trong lòng đắc ý mà lộ ra hàm răng trắng, bất quá ý tưởng này nhanh chóng bị hắn quăng về phía sau.
Đi theo gia nhân bước qua tiểu khúc đến trước phòng của Quan Sơn Thủy, nghiêng tai nghe một chút thấy bốn phía không có ai, liền lệnh A Xá ở bên ngoài trông cửa, Phượng Cửu Thiên đẩy cửa phòng bước vào, tươi cười tựa như ác bá cường bạo dân nữ: “Quan Thủy, ta đến đây, tay ngươi nhất định còn rất đau đi, đến đến đến, ta nơi này có thuốc mỡ giảm đau rất tốt, cho ngươi dùng.” Hắn nhỏ giọng nói, một bên đã bước đến bên giường.
Trong phòng không có một ngọn nến, chỉ có ánh trăng chiếu vào, trên giường có một thân ảnh cuộn tròn nằm trong chăn. Khóe miệng Phượng Cửu Thiên cười lạnh, ngoài miệng lại nói: “Ai nha biểu ca, bị thước tre đánh nhất định rất đau, phải nhanh chóng thượng dược, còn thẹn thùng gì, làm sai phải gánh hậu quả, nam tử hán, biết sai mà sửa mới tốt.” Y vừa nói vừa làm bộ muốn kéo chăn xuống.
Đột nhiên có tiếng gió phía sau xẹt qua, Phượng Cửu Thiên nghe thấy, lập tức chuyển thân thể tránh né, đừng nói hắn đã sớm chẩn bị, cho dù không chuẩn bị, loại công kích này sao có thể làm khó được hắn.
Chỉ một cái lắc mình đã tránh cây lớn tập kích, hắn xoay người chế trụ hai tay của Quan Sơn Thủy, vùng vẫy mãnh liệt, Quan Sơn Thủy liền ngã lên giường.
Phượng Cửu Thiên nhanh chóng điểm huyệt câm của y, một bên cả kinh kêu lên: “A, biểu ca, như thế nào lại dùng cây lớn như vậy, ta và ngươi đâu có thâm cừu đại hận gì đâu a, được rồi được, ngươi mau buông đi, chúng ta hảo hảo nói chuyện được không? Nga, ngươi gật đầu chính là đồng ý nga.”
Hắn lớn tiếng nói xong, mới cúi xuống, ghé sát bên tai Quan Sơn Thủy nói: “Sao vậy? Nghĩ muốn mưu sát phu quân sao? Biểu ca thật độc ác a. Vậy mà ta còn phiền não muốn thay ngươi thượng dược.”
Vừa nói xong, liền ra sức nắm chặt tay của y. Mồ hôi lạnh của Quan Sơn Thủy lập tức chảy xuống, nhưng tiếng kêu thảm thiết không cách nào thoát ra khỏi cổ họng.
Dì Uyển Bình cách vách vẫn lắng tai nghe cuộc nói chuyện của con mình với Phượng Cửu Thiên, không khỏi cảm thấy yên lòng, cười tủm tỉm đi ngủ, lại hồn nhiên không biết nhi tử của mình đang chịu khổ hình như dưới địa ngục.
“Ngươi muốn đấu với ta sao? Không nhìn xem bản lĩnh của mình.” Tuy Phượng Cửu Thiên tươi cười như hoa, nhưng lại làm Quan Sơn Thủy tóc gáy dựng đứng cả lên. Đau đớn trên cổ tay càng thêm lợi hại, làm cho y nghi ngờ có phải độc xà này muốn phế cổ tay của mình hay không.
Trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, nước mắt cũng bởi vì đau đớn mà chảy ra, bây giờ Quan Sơn Thủy thập phần hối hận hành động của mình.
“Sau này đừng tỏ ra gương mặt ghét bỏ với ta, biết không? Ta cũng đâu nợ tiền của ngươi.”
Phượng Cửu Thiên cười tủm tỉm, lúc này mới phóng nhẹ lực tay của mình, lại lau đi nước mắt của Quan Sơn Thủy nhẹ giọng nói: “Được rồi, tối nay để ngươi đau khổ là muốn cho ngươi tự mình hiểu, thôi ngủ đi, vừa rồi dượng ngươi còn muốn cùng ta bàn chuyện làm ăn, kết quả vì chuyện của ngươi mà quên mất, ta nghĩ mai ông ta sẽ tìm ta bàn chuyện, ngươi biết mình nên làm gì phải không?”
Sợ hãi vừa qua, hiện tai trong lòng lại rất khó chịu. Quan Sơn Thủy lại nổi lên tính tính quật cường, dùng sức xém nữa hy sinh cả cổ tay, một bên oán hận trừng Phượng Cửu Thiên, chỉ chỉ cái miệng mình.
Đợi để cho Phượng Cửu Thiên thay mình giải huyệt đạo, lúc này mới tức giận lên tiếng: “Hiểu được, ta có thể trốn liền trốn xa ngươi.”
“Ngươi.....” Phượng Cửu Thiên chán nản, không nghĩ tới biểu ca thổ bao tử này còn can đảm như vậy. Xoay người đem ánh mắt sắc bén nhìn Quan Sơn Thủy, y lại không thua kém nhìn lại, tự hồ không để ý lời nói người trước mặt.
Phượng Cửu Thiên bỗng nhiên cười: “Tùy ngươi, ta xem ngươi có thể trốn tránh ta hay không?”
Hắn cười ha hả cười nói. Thật sự là gia khỏa ngoạn vui, khó trách Thẩm Thiên Lí lúc trước bị Lí Đại Hỉ tên quật cường mê hoặc, suy nghĩ một chút lại tiếc hận thay cho Niếp Thập Phương, đồng dạng cũng là thú thổ bao tử, Lí Đại Hỉ mang lại cho Thẩm Thiên Lí bao nhiêu lạc thú, còn tên Chu Vị kia, chỉ nhìn thấy được bộ dạng gà rừng, lá gan lại nhỏ bé, thật không hiểu hai người họ cảm thấy thú vị gì của nhau.
Quan Sơn Thủy dè chừng sợ hãi tên độc xà đang vào cõi thần tiên thiên ngoại kia. Nghĩ nghĩ dù sao đây cũng là địa bàn của mình, hẳn hắn không làm ra việc gì quá phận. Thế là nhảy lên giường đắp chăn, rầu rĩ nói: “Được rồi, yêm đi ngủ, Phượng độc xà.....”
Không đợi nói xong, ánh mắt Phượng Cửu Thiên lại sắc bén, y vội vàng sửa lời: “Không đúng, là Phượng công tử, ngươi mau đi ngủ đi.” Hừ hừ, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, cứ chờ đi, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta đem bộ mặt thật của ngươi nói cho Tam Phượng biết, nhìn xem nàng có thể bị ngươi mê hoặc không, phi, tự cao tự đại, ngươi cho rằng chính mình là vạn người mê sao? Nữ nhân không có ngươi thì họ không thể sống sao? Phi.....
Y nằm phỉ nhổ thật cao hứng, chợt một thân ảnh đến trước mặt mình, che khuất ánh trăng, giương mắt nhìn, liền thấy Phượng Cửu Thiên cởi ngoại bào của mình.
Lần này Quan Sơn Thủy hoảng sợ không nhẹ, kêu thảm thiết: “Ngươi.....Ngươi làm gì a?” Không đợi nói xong Phượng Cửu Thiên đã đẩy y nằm xuống, hắn lớn tiếng nói: “Biểu ca, ngươi đừng yếu ớt như vậy, chỉ thoa dược thôi, sao lại có thể hô to gọi nhỏ vậy a?”
Nói xong cúi xuống nói bên tai Quan Sơn Thủy: “Làm gì sao? Đương nhiên là ngủ, ta quyết không ngủ ở tháp thượng hay trên đất đâu.”
Rồi mới nắm tay của đối phương: “Được rồi, để ta giúp ngươi, cố gắng mà thượng dược.” Một bên nói một bên lấy bình dược nho nhỏ trong lồng ngực: “Đây chính là thảo dược quý hiếm trên núi Phượng Minh, người bình thường đừng hòng ta cho dùng.”
Quan Sơn Thủy nhanh tay đoạt lấy: “Không cần giả ý tốt, ngươi vừa rồi còn dùng khổ hình với ta còn muốn chạy tội. Hừ hừ, ngươi không ngủ dưới đất thì ta ngủ không phải được rồi sao? Không thể trêu vào ngươi ta không thể trốn tránh sao?”
Nói xong liền đứng dậy bước xuống giường, lại bị Phượng Cửu Thiên giữ chặt.
Nếu hồi nhỏ Quan Sơn Thủy có điều kiện, có thể đọc chữ xem nhiều vài cuốn tiểu thuyết, y sẽ biết nam nhân như Phượng Cửu khó chịu nhất chính là vì cái gì, như thế nào có thể chân chính tránh né hắn. Đáng tiếc y không xem qua tiểu thuyết, cho nên không có biện pháp tránh né nam nhân trước mặt.
Ngón tay thon dài một lần nữa nắm chặt mạch cổ tay của y, Phương Cửu Thiên cười âm hiểm nói: “Ngươi lựa chọn muốn chịu đau một lần nữa? Ngoan ngoãn nằm ở đây không được sao? Dù sao nếu ngươi không phối hợp với ta, ngày mai Tam Phượng nhìn thấy vết thương của ngươi thì chả có gì tốt lành, ta sẽ bị nàng oán trách, hay là, ngươi muốn phá hư tình cảm của ta với nàng?”
Hừ hừ, sao ta có thể cho phép như vậy, cho phép người nam nhân cự tuyệt chính mình, chính mình thay y thượng dược, y lại không cảm động đến rơi nước mắt.
Bao nhiêu người trước mặt mình đều phải tươi cười khúm núm, liền ngay cả Lâu Trung Phàm lão gia dượng của tên thổ bao tử này, tuy rằng nói xem mình như tiểu bối, không phải trong lòng cũng kính sợ mình hay sao?
Tên thổ bao tử này vì cái gì đem lòng tốt của mình dẫm nát dưới chân, cho dù là giả vờ hảo ý, cũng tuyệt đối không cho phép y phản đối như vậy.
Phượng Cửu Thiên căn bản không biết suy nghĩ của mình có bao nhiêu nhỏ nhen không có lí lẽ. Quan Sơn Thủy quả nhiên sợ đến dừng lại động tác, hắn liền kéo y về sau, Quan Sơn Thủy lại một lần nữa té lên giường, một bên cầm tay y nhìn kỹ.
Chỉ thấy bàn tay gầy yếu đã muốn sưng phù lên, có thể thấy được Lâu lão gia xuống tay mạnh như thế nào.
“Sau này thông minh một chút, làm cho ta cao hứng thư thái, ngươi sẽ không không đau khổ như vậy.” Phượng Cửu Thiên thượng dược lên bàn tay y một bên nhỏ giọng nói.
Chợt thấy bàn tay tựa hồ muốn rút về, ánh mắt hắn lập tức sắc bén, có chút dùng sức, Quan Sơn Thủy liền đau mà nói: “Ngươi..... Ngươi vừa rồi làm ta có chút ngứa.....” Y lớn tiếng giải thích, hắn không muốn chịu thiệt trước mắt.
Phượng Cửu Thiên cười, Quan Sơn Thủy như vậy, khuôn mặt dưới ánh trăng lại có thể đáng yêu như thế.
Cúi đầu tiếp tục nói nhỏ với y: “Ngươi ngứa thì cứ nói thẳng, rút tay về làm cái gì? Hoàn hảo vùng da không bị tổn thương, nếu không, sẽ càng ngứa hơn.” Hắn thu hồi bình dược nhỏ: “Tốt lắm, thượng dược cũng được rồi, ngủ đi.”
Quan Sơn Thủy nhanh chóng bò ra, đi đến tháp thượng, trong lòng còn sợ hãi quay đầu lại nhìn, thấy Phượng Cửu Thiên đã muốn nằm xuống, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Vỗ vỗ ngực thuận khí, ngẫm lại cảm thấy không cam lòng, cuối cùng quay lại nhe răng lới Phượng Cửu Thiên, lại phát hiện ánh mắt hắn nhìn mình.
“Ngươi là cẩu sao? Muốn cắn người.” Phượng Cửu Thiên mỉm cười, rồi lại bình thản nằm.
Đêm đã khuya, ánh trăng chiếu lên tường, bóng hoa và cây cảnh chậm rãi lay động, thật sự là một đêm hoa trăng lãng mạn cùng kiều diễm. Hắn nghĩ như vậy, dần dần nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Mà A Xá nhìn mọi chuyện từ đầu đến cuối cũng phải rùng mình một cái: Vì cái gì a? Vì cái gì mà mọi chuyện phát sinh hoàn toàn khác? Vì cái gì gã lại thấy được chủ nhân mình gặp nguy hiểm? Rõ ràng người thắng là chủ tử còn tên thổ bao tử kia thất bại đến không sức phản kháng? Chẳng lẽ......chẳng lẽ sau này mọi chuyện sẽ chuyển biến?
Gã giật mình rùng mình một cái, không dám đi xuống, quên đi quên đi, chuyện của gia mình quan tâm cũng vô dụng, chủ nhân sẽ nghe người khác khuyên sao? Chỉ là tự mình gây sức ép thôi. Nghĩ như vậy, gã cũng yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Mở mắt ra, ánh trăng đã muốn ngã về phía tây, bóng hoa va cây cảnh trên vách tường cũng không còn, duy nhất chỉ còn một chút u quang xuyên thấu qua cửa số chiếu lên người.
Quan Sơn Thủy ngủ say, hô hấp đều đạn làm bộ ngực phập phồng, cái miệng còn mở ra thật to, như đang chìm vào mộng đẹp.
Phượng Cửu Thiên ha hả cười: Chẳng lẽ tất cả thổ bao từ đều là loại người trì độn như vậy? Đã biết có một người nguy hiểm ngủ bên người, như thế nào còn có thể ngủ ngon như vậy, chẵng lẽ không sợ bị ăn mất sao?
Trong lòng Phượng Cửu Thiên ngẩng ra: vì cái gì.... thật là kì lạ, chính mình sao loại có suy nghĩ này? Vì cái gì nghĩ đến lúc ăn y, trong lòng.....trong lòng không còn xem nó như mục đính vui đùa?
Hắn ngơ ngác nhìn khuôn mặt đó dưới ánh trăng, ánh mắt có chút đăm đăm: Chẳng lẽ..... chẳng lẽ chính mình cũng không thoát khỏi nguyền rủa của Nguyệt lão?
Truyện khác cùng thể loại
214 chương
38 chương
12 chương
14 chương
55 chương
12 chương