Bức Hôn Tổng Tài
Chương 52
Vào một buổi sáng ôn dịu, Lâm Lập Phong ngồi dưới bóng cây xem tài liệu, Hạ Tử Tinh ngồi bên cạnh anh gọt táo. Nếu không phải Lâm Lập Phong bị thương, có thể ở nhà nghỉ ngơi, anh thật không có thời gian cùng cô ở vườn hoa thư giãn.
Giống như như bây giờ, hai người họ sóng vai ngồi trong vườn hoa đọc sách, ăn chút điểm tâm, cuộc sống an nhàn như vậy, đây là lần đầu tiên trong suốt nửa năm qua khi bọn hắn kết hôn.
” Bánh ngọt.”
Một miếng bánh ngọt vừa lúc tới khóe miệng Lâm Lập Phong. Anh há to miệng nuốt xuống.
” Nước.”
Một chén nước lập tức hiện ra trước mắt anh, anh tùy tiện uống một hớp.
” Đưa mặt tới đây.”
Một gương mặt tuyệt mỹ lại gần sát anh, tròng mắt trong vắt tràn đầy nghi ngờ. Mặt anh nhu tình gần sát vào cô, đôi môi mỏng ấm áp bao trùm lên đôi môi mềm mại đỏ tươi của cô. Hơi thở thanh sạch lập tức bao phủ cô. Anh nhẹ nhàng hôn môi cô, triền miên không dứt, thương tiếc nhiệt tình, cô bị lạc trong nhu tình của anh, cùng anh nhảy múa trong thế giới chỉ có tình yêu. Cô dịu dàng hôn đáp lại anh, trong lòng ngọt ngào mãn nguyện ngập tràn, nàng cô cảm thấy hạnh phúc trước đó chưa từng trải qua!
Anh chậm rãi buông cô ra, khuôn mặt cô đỏ bừng tựa vào lòng ngực anh thở dốc, anh thâm tình vẫn dừng đôi môi trên trán và tóc cô, mân mê mùi hương mê hoặc lòng người trên người cô.
Cô nhắm mắt hưởng thụ thâm tình và nhu tình của anh, tình cảnh này, cô nguyện ý dùng tánh mạng đổi lấy, chỉ nguyện thời khắc tốt đẹp này có thể vĩnh viễn dừng lại.
Tiếng bước chân vang lên cắt đứt một khắc lãng mạn ấm áp, Hạ Tử Tinh mở mắt từ Lâm Lập Phong trong ngực ngẩng đầu lên, thấy Ngọc tẩu vội vàng hướng bọn họ đi tới.
” Thiếu gia, thiếu phu nhân, lão gia, lão gia tới.” Ngọc tẩu thở hổn hển nhưng nhìn ra được giờ phút này bà rất vui vẻ. Bởi vì bình thường vẻ mặt bà lạnh băng giờ lại mang nụ cười sáng lạn trên mặt.
Cả người Lâm Lập Phong cứng đờ, sự lạnh lùng lãnh đạm trên người anh đã biến mất từ lâu lại một lần hiện lên trên gương mặt tuấn mỹ như một vị thần Hy Lạp. Hạ Tử Tinh kinh ngạc nhìn anh, không hiểu tại sao ba đến thăm anh, anh lại có vẻ mặt như thế?
” Lập Phong……” Hạ Tử Tinh có chút lo lắng kéo ống tay áo anh.
Anh đối với cô gật đầu không nói, kéo tay cô mềm mại mảnh khảnh bước vào phòng khách.
Khi hai người thấy Lâm Thế Hiên ngồi ở xe lăn, Hạ Tử Tinh rõ ràng cảm nhận được Lâm Lập Phong lạnh lẽo, không vui. Vì sao gặp người cha mình đã lâu không gặp anh lại có vẻ mặt như thế?
Chẳng lẽ anh cùng ba có hiểu lầm gì?
Lâm Thế Hiên thấy bọn họ xuất hiện, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười hiền lành. Nụ cười làm Hạ Tử Tinh thấy được chói mắt. Từ trong mắt ông, cô thấy tình thương của người cha rất nồng liệt.
Lại nhìn Lâm Lập Phong, đối mặt với vẻ mỉm cười hiền lành của ba mình là một khuôn mặt lạnh như băng.
” Lập Phong, thân thể của con khỏe không?” Trong tròng mắt hiền lành của Lâm Thế Hiên có một chút lo lắng. Mặc dù từ bên ngoài nhìn vào, Lâm Lập Phong thật giống như không có gì đáng ngại nhưng đáng sợ nhất chính là những vết thương không nhìn thấy.
” Tôi không sao.” Lâm Lập Phong rất bình thản, giống như đối mặt với một người xa lạ hỏi thăm.
” Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi.” Lâm Thế Tiên lại một lần nữa lộ ra nụ cười vui mừng, gật đầu lia lịa.
” Ba ba, ngài cũng phải chú ý thân thể.” Hạ Tử Tinh nhẹ nhàng nói với cha chồng.
Lâm Thế Hiên chuyển mắt nhìn con dâu, cô con dâu này mặc dù là người của công chúng nhưng thoạt nhìn rất hiểu quy củ, rất hiền lành.
” Sức khỏe ta rất tốt.” Lâm Thế Hiên nhìn Hạ Tử Tinh hài lòng gật đầu. Ông tin tưởng cô con dâu trẻ trung hiền lành này có thể mang đến hạnh phúc cho Lập Phong.
” Nếu không có việc gì, tôi cho người đưa ông trở về trại an dưỡng.” Lâm Lập Phong nói, sự vô tình làm Hạ Tử Tinh không khỏi nhíu mắt. Cô kéo tay anh, mở to cặp mắt nghi hoặc nhìn anh.
Anh đối với cha mình vô tình như thế, cô rất không thích. Lâm Lập Phong nhìn Hạ Tử Tinh một cái thật sâu, từ trong mắt anh cô phảng phất thấy được vẻ yếu ớt.
Lâm Thế Hiên nghe con trai lên tiếng tiễn khách, lòng như tiến vào hồ nước lạnh băng, cả người rét run. Ông hiểu Lập Phong không thích nhìn thấy ông, hận ý trong lòng anh đối với ông còn không tiêu trừ, cho dù chuyện đã qua 20 năm. Có thể là trong lòng Lập Phong, tổn thương ông để lại cho anh vĩnh viễn không thể tha thứ !
” Lập Phong!” Hạ Tử Tinh tức giận nhìn chằm chằm Lâm Lập Phong, hất mạnh tay anh ra. Đi tới bên cạnh Lâm Thế Hiên, cô ôn nhu: ” Ba ba, ngài còn chưa tới nhà chúng con đúng không? Con dẫn ngài đi nhìn xung quanh.”
Lâm Thế Hiên thương tâm lộ ra nụ cười chua xót, gật đầu với cô. Lâm Lập Phong nhìn Hạ Tử Tinh đẩy ba ba đi về phía vườn hoa. Trong tròng mắt đen nhánh lộ ra một tia lạnh lùng và đau đớn. Thống khổ trong lòng anh sẽ không có người nào hiểu được.
Từ năm 10 tuổi tận mắt thấy ba ba xảy ra tai nạn xe cộ, chính tai nghe được những lời vô tình của mẹ mới biết ba ba vì tình nhân và một đứa con khác muốn vứt bỏ mẫu tử họ, trái tim đứa trẻ 10 tuổi nhận phải sự tổn thương nghiêm trọng! Điều ấy đã trực tiếp bóp nát tim anh! Từ đó trở đi, trong lòng anh không hề có ba ba này nữa!
Bất kể 20 năm qua ba ba nằm trên giường ở trại an dưỡng, anh cũng không muốn đi thăm ông! Chỉ vì thấy ông, tim anh sẽ cảm thấy đau đớn không nói nổi, cảm thấy vô cùng áp lực.
Hạ Tử Tinh đẩy xe lăn đi tới vườn hoa. Bây giờ là đầu xuân, trong vườn hoa nở rộ các loại hoa đầy màu sắc, hương thơm xông vào mũi. Đối mặt với những đóa hoa tươi đẹp như thế, Lâm Thế Tiên lại không có có tâm tư thưởng thức.
” Ba ba, thân thể ngài không có gì đáng ngại chứ?” Hạ Tử Tinh thân thiết hỏi thăm Lâm Thế Hiên, khóe miệng là nụ cười ôn nhu ngọt ngào.
” Thân thể ta đã tốt hơn. Mấy năm trước nằm ở trên giường, bây giờ có thể ngồi xe lăn, ta đã đủ hài lòng.” Lâm Thế Hiên bất đắc dĩ than thở. Đây là báo ứng do ông đã vứt bỏ vợ con.
Hạ Tử Tinh ngồi xuống băng đá bên cạnh ông, cười híp mắt hỏi: ” Thân thể ba tốt vậy sao không trở lại cùng mẹ? Nhiều năm như vậy, mẹ một mình hẳn là rất tịch mịch.”
Lâm Thế Hiên cười khổ, ” Bà ấy không hi vọng ta trở về cùng chung sống. Bà ấy thấy ta liền không thoải mái!”
” Ba, tại sao như vậy? Con nghĩ mẹ cũng muốn sống cùng ba.”
” Nếu như con biết năm đó ta đối xử với bà ấy thế nào, con cũng sẽ không như vậy, Tử Tinh.” Tròng mắt Lâm Thế Hiên già nua nhìn về phía xa, nhớ tới chuyện tình xa xôi……
Sau khi Hạ Tử Tinh tiễn ba chồng về, cô lên tầng hai tìm Lâm Lập Phong ngay. Khi cô mở cửa phòng ngủ, thấy Lâm Lập Phong nghiêng người tựa vào cửa sổ thủy tinh, thần sắc cô đơn lạnh lẽo……
Gió mát khẽ thổi lất phất mái tóc đen, vài lọn tóc rủ trên mặt anh theo gió tung bay bay phất phơ, làm anh thoạt nhìn thêm ngạo mạn càn rỡ, lại càng thêm khó hiểu.
Lời của ba chồng làm trái tim cô đau đớn! 20 năm đau khổ cô độc đã rèn rũa cho người đàn ông này sự vô tình cùng kiên nghị. Không trách được anh làm người ta cảm giác xa cách, không cách nào lại gần.
” Lập Phong……” Cô thấp giọng gọi anh.
Anh quay đầu lại nhìn cô, trong tròng mắt ngăm đen cất dấu đau đớn cùng yếu ớt.
Cô chậm rãi đi tới trước mắt anh, đưa đôi mắt trong suốt đẹp đẽ thâm tình nhìn anh. Trên mặt anh có vẻ mặt chịu đựng làm cô không khỏi đau lòng. Cánh tay mềm mại trắng trẻo nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt lạnh lẽo của anh, cô rất muốn xoa hết đau đớn trong lòng anh.
Anh kéo tay cô đặt ở khóe miệng thâm tình hôn, sau đó kéo cô vào lòng. Thật chặt… thật chặt ôm lấy cô. Giống như một người sắp chết chìm trong nước nắm chặt tấm cứu mạng!
Anh phát hiện mình không cách nào buông cô ra được! Nếu như mất đi cô, anh cảm giác mình sẽ biến thành một cái xác không hồn, từ nay về sau không còn có linh hồn nữa!
” Đừng rời xa anh! Không được phản bội anh!” Tiếng nói của anh trầm thấp tràn ngập sự đau đớn, lặng lẽ chảy vào nơi sâu thẳm trong trái tim mềm mại của cô, làm rung động tâm can cô!
Tay cô ôm anh càng chặt hơn, đem khuôn mặt yêu kiều chôn sâu trong ngực anh.
” Em sẽ không! Em sẽ không rời khỏi anh! Sẽ không phản bội anh! Cả đời sẽ không!” Cô đau lòng cực điểm ôm chặt anh, nước mắt thương tâm chảy xuống gương mặt.
” Yêu anh không?” Anh bỗng nhiên thấp giọng hỏi.
Cả người cô sửng sốt, nhắm mắt lại, ở trong lòng ngực anh đáp: ” Có! Em yêu anh!”
Sau đó cô nghe thấy anh nhẹ nhàng thở dài, cảm nhận hai cánh tay anh ôm cô chặt hơn nữa. Bọn họ dính sát vào nhau, cơ hồ gió thổi không lọt qua. Anh giống như muốn đem cô khảm vào trong cơ thể, ôm cô đến cơ hồ không cách nào hô hấp được.
” Cả đời anh cũng không buông em ra! Tử Tinh.” Thanh âm anh trầm khàn hứa hẹn. Cô nghe được thâm tình sâu đậm từ trong lòng anh.
Ở trong lồng ngực ấm áp của anh, cô cảm động đến nước mắt hạnh phúc chảy ra.
Yêu, là cách dễ dàng nhất khiến người ta đánh mất chính mình! Yêu phải người đàn ông như anh, ngay cả năng lực phản kháng cô cũng không có!
Cô giống như con kiến trên tay anh, chỉ cần anh nhẹ nhàng vuốt ve nhất định cô sẽ tan xương nát thịt! (táo: đang ngọt ngào, tự dưng đến cái câu con kiến này??? Tụt cả hứng!!)
Nhưng vì yêu anh, cô nguyện ý mạo hiểm, nguyện ý lấy hạnh phúc đời mình đổi lấy quyến luyến cả đời anh!
Anh thương tiếc tinh tế hôn mái tóc cô, cái trán của cô, mặt, mũi cô, cuối cùng rơi vào đôi môi mềm mại của cô.
Khi bốn cánh môi chạm nhau, cả hai đều không hẹn mà cùng cảm thấy như có một dòng điện kịch liệt ở trong thân thể chạy qua, họ run người, càng thêm ôm chặt đối phương.
Đôi môi mỏng của anh ôn tồn hôn môi cô, muốn mượn đôi môi truyền đạt ý nghĩ yêu thương nồng đậm tận đáy lòng mình. Anh yêu em! Thật sự yêu em!
Nhưng thân tình vứt bỏ, tình cảm thương tổn đã làm anh không cách nào mở miệng nói tiếng yêu! Tình yêu dành cho cô tuyệt đối là chân ý thật lòng! Chẳng qua là khó lòng mở miệng nói tiếng yêu cô mà thôi.
Cô nàng mơ hồ này có hiểu tình yêu anh chôn dấu đáy lòng không?
Truyện khác cùng thể loại
1731 chương
266 chương
323 chương
24 chương