Bùa Thần

Chương 2

Thường thường khi Đinh về tới nhà là đã thấy bõ Trung đứng ở ngưỡng cửa đón chàng mừng rỡ. Chàng cũng không hiểu tại sao ông bõ già này lại có thể đoán được giờ giấc chàng đi đi về về. Cũng có lẽ vì thời khoá biểu nhất định của Đinh nên cứ khoảng thời gian đó là ông ra cửa đón chàng chăng. Khuôn mặt hiền hậu của ông luôn luôn tươi lên khi Đinh bước vô nhà, nhất là khi chàng đi với Thảo, ông lại càng vui vê hơn. Hình nhưông đã cho Thảo là người vợ thực thụ của cậu chủ nhỏ mình tự hồi nào rồi. Vậy mà đêm nay, thái độ của bõ Trung thực khác lạ Đinh và Thảo gọi mãi mới thấy ông ra mở cửa. Mặt ông hầm hầm, đứng chắn ngay trước cửa gắt gỏng: - Cô về đi đừng có bước vô nhà này. Thảo sững sờ, Đinh ngạc nhiên, nhìn bo Trung hỏi: - Tại sao lại như vậy? Bõ Trung hầm hầm nói: - Đem tà ma, ác quỉ này đi chỗ khác, đừng làm ô uế căn nhà này. Ông ta trợn mắt, giọng nói run run, không hiểu vì đang sợ hãi hay phẫn uất một điều gì. Ông trỏ vô chiếc hộp sắt, nói: - Đừng có ai tha cái thứ này vô nhà ! Đinh thở dài, lắc đầu nói: -Bác biếttronghộp này khôngphải là bánhTrung Thu hay sao? Bõ Trung hừ một tiếng, nói: - Bánh Trung Thu mà lại cần dán bùa trị tà ma à? Đinh hỏi vặn: - Tại sao bác biết đó là lá bùa? Mặt bõ Trung hơi cau lại, ông hạ giọng nói nho nhỏ nhưcực chẳng đã phải tiếtlộ một điều ông không muốn nói. - Ba mươi năm trước, tôi ià một thầy bùa chuyên bắt ma trừ tà. Bản lãnh này tôi biết hơn ai hết. Đinh nhìn ông sửng sốt hỏi: - Tại sao từ hồi nào tới giờ bác không nói ra? Bõ Trung hứ một tiếng như bực tức, ông gắt gỏng: - Tại sao tôi phải nói ra chứ? Đinh không giận, trái lại, chàng còn mừng rỡ hỏi: - Vậy bác đã từng thấy ma rồi à? Mặt bõ Trung càng trở nên nhăn nhún, ông nói như bị ai bóp họng: - Đừng... đừng nói... chuyện... này với tôi nữa... Đừng bao giờ đề cập tới ma qủi nữa nhé... tôi... tôi... Đinh hấp tấp nói: - Không đâu, chúng tôi đã bắt đầu nghiên cứu rồi. Chàng vừa dứt lời, bỗng một trận cuồng phong nổi lên, gló thổi ào ào, xoáy tròn như một cơn lốc ác liệt. Bụi cát bay mịt mù, mùi tanh tửi tới buồn nôn tỏa khắp. Bõ Trung hai tay ôm đầu, người ông lảo đảo, mắt trợn ngược, mồm sùi bọp mép. Thân thể ông lắc lư kỳ dị như người lên đồng bóng rồi từ từ té xuống đất. Ông cố nói với Đinh điều gì nhưng âm thanh không thoát ra được khỏi cuống họng. Tay ông run run chỉ ra ngoài cửa. Cả Đinh và Thảo cùng hoảng hồn, lụp chụp đỡ ông vô nhà. Thấy người ông lạnh tanh, Đinh hấp tấp nói: - Phải đưa bác Trung vào nhà thương cấp cứu ngay mới được. Tới sáng hômsau, Thảo và Đinh mới rời nhà thương. Bõ Trung vẫn còn hôn mê nên phải nhập viện luôn để ở lại điều trị Hai người ra về. Từ tối tới giờ Thảo vẫn ôm chiếc hộp sắt nên Đinh lái xe đưa Thảo về nhà. Chàng hỏi nàng: -Từ tối qua tới nay nó có nhúc nhích gì hay không? Thảo lắc đầu, hỏi lại: - Anh có biết bác Trung tại sao tự nhiên lại lâm bệnh nặng tới như vậy không? Anh cũng không biết, chính bác sĩ cũng chưa tìm ra bệnh tình. Bây giờ người ta chỉ tiếp nước biển cho bác mà thôi. Thảo hỏi: - Theo anh nghĩ bác Trung có sao không? Đinh cố mỉm cười như để trấn an Thảo: - Anh đâu phải bác sĩ. Không, không phải em muốn hỏi bệnh của bác Trung. không để Đinh trả lời, nàng nhíu mày nói tlếp: - Có lẽ bác Trung chẳng có bệnh gì hết! Đinh ngơ ngác một hồi rồi chỉ chiếc hộp nói: - Em nghi là nó à? Thảo thở dài. - Em cũng không biết, nhưng theo em nghĩ; chuyện này không đơn giản đâu. Đinh trầm ngâm một hồi mới lên tiếng. - Chắc chiếc hộp này có ma thực! Thảo nhướng mắt nói: - Không lý anh cho là chiếc hộp này có iò so nên biết nhảy hay sao? Đinh cười khổ sở. - Không phải vậy, nhưng anh chỉ sợ vụ này liên lụy cho em mà thôi. Thảo liếc Đinh một cái thực dài. - Tại sao hôm nay anh lại tỏ ra gà chết thế. Cái gì đã làm nhụt chí anh hùng đi như vậy hả? Đinh cố cười gượng nói: - Anh cũng không biết nữa. Chúng mình về nhé. - Anh tính về đâu? - Về nhà anh chứ còn đi đâu nữa? - Tại sao lại chỉ có thể về nhà anh thôi hay sao? - Em còn phải hỏi, ở nhà anh có đủ đồ nghề để nghiên cứu về thế giới vô hình mà. Không phải chúng ta đang tìm hiểu xem trong chiếc hộp sắt này có cái gì hay sao. Bây g;ờ mặt trời đã lên thực cao. Thân thể Vinh rời rã, chàng không ngờ người con gái này đã làm cho mình đê mê tới như vậy. Từ trước tới nay, Vinh ít có khi nào để ý tới vụ ân ái xác thịt này nhiều. Với chàng, chỉ có bàn đèn và thuốc phiện là có thể làm cho cuộc đời lên hương thôi. Vậy mà tối qua, cái gì đã làm cho chàng quên đi hẳn nàng Tiên Nâu mà lao mình vào thú ân ái da thịt ngút ngàn này. Vinh ngồi nhìn thân thể trần truồng của Huệ phơi bầy lồ lộ trước mặt. Nàng nằm ngủ ngon lành như một con mèo say sưa trong nắng ấm. Những đường cong trắng ngần trên da thịt mịn như lụa trải dài khắp thân thể Huệ đẹp nhưmột bức tranh. Hơi thở đều hoà, nhấp nhô trên bộ ngực đứng thẳng và căng tròn mới run rẩy làm sao. Vinh không nghĩ đây là tình yêu, nhưng tại sao nó lại làm cho tâm thần chàng giao động. Da thịt chàng nóng bỏng và lòng ham muốn ngùn ngụt. Chàng nằm xuống, chống hai tay, ghé sát mắt vô mặt Huệ. Nhìn thực gần; hàng mi cong cong, sống mũi nho nhỏ thẳng tắp và chiếc miệng xinh xinh mới mời mọc làm sao. Hơi thở nàng ấm và thơmngào ngạt. Vinh cúi xuống thấp hơn nữa, đặt nhẹ nụ hôn lên môi nàng. Huệ hơi cựa mình, từ từ mở mắt và nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Vinh, thì thầm: - Cưng ơi, anh thức dậy rồi hả. Đêm qua có ngủ được không anh? Vinh không trả lời, cánh tay chàng vòng lại, siết chặt tấm thân đẫy đà mê hồn ấy. Hơi thở chàng hào hển. Từ ngày mới biết ra chơi tới giờ, chưa bao giờ Vinh gặp một người con gái nào làm chàng đấm say như thế này. Tự nhiên chàng nghĩ tới những gì thầy Sô nói với chàng mấy tuần trước. Nhưvậy thì tại sao người con gái này không phải là Huệ chứ. Vinh bất ngờ buông Huệ ra, nhổm dậy thực nhanh làm nàng nhơ ngác. - Cái gì vậy anh? - Không, không có gì. Nhưng mà bỗng nhiên anh nghĩ em không thể ở chỗ này nữa rồi. Huệ sợ sệt hỏi: - Sao vậy? Anh sợ chị Tý trở lạí trả thù em hả? Vinh cười khanh khách. - Em mới ngây thơ làm sao đâu. Con Tý có mọc đủ mười cái đầu cũng không dám đụng tới em, nói gì nó chỉ có một cái đầu, bây giờ còn lo giữ không nổi. - Vậy tại sao em ở đây không được nữa hả anh? Vinh không trả lời ngay, chàng ngồi xuống, kéo Huệ vào lòng, ôm ngang ngực nàng, từ từ hỏi: - Em có muốn về ở luôn với anh không? Huệ há miệng ngạc nhiên, nàng không tin ở lỗ tai mình vừa nghe Vinh nói câu đó, nàng hỏi lại: - Anh nói sao? Vinh tưởng Huệ có điều gì khó xử nên cố trấn an. Em đừng lo, từngày biết đi chơi tới giờ, anh chưa hề bắt ép ai trao cho mình vụ tình cảm nào cả. Trong làng chơi, mọi người nể nang anh cũng chỉ vì anh biết cách đối xử đẹp với anh em... Huệ biết Vinh hiểu lầm nàng nên ngắt lời chàng. Anh ơi, em sung sướng được anh đoái thương. Thử hỏi có cô gái nào sống như trong trường hợp em mà lại .có thể từ chối ơn huệ anh vừa nói hay không. Nhưng mà anh nói thực chứ, đừng làm cho em mừng hụt, tội nghiệp em nghe anh. Vinh không ngờ Huệ lại tha thiết với chàng như vậy Ôm chặt nàng hơn nữa, Vinh hỏi nho nhỏ: - Về sống với anh không có đơn giản đâu. Em có sợ không? Huệ úp mặt trên vai Vinh, sung sướng nói: - Nếụ được chết trong tay anh bây giờ, em cũng thoả mãn. - Trường hợp chết không được mà sống cũng không yên thì sao? - Sao cũng được, miễn là anh yêu em là được rồi. Vinh cười nho nhỏ. - Chắc chắn là anh yêu em rồi, nếu không, trên đời này ai có thể bắt thằng Vinh này làm cái gì nó không muốn cơ chứ? - Như vậy anh nghĩ em còn sợ cái gì nữa chứ? Vinh gật đầu tỏ ý bằng lòng, chàng trầm giọng nói: -Nếu thế hãy để anhnói cho emnghe một chuyện quan trọng. - Dạ, em đang chờ anh nói đây. - Em có nghe ai nói về thầy Sô của anh chưa? - Dạ có, trong vùng này ai mà không nghe tiếng ông ấy. - Em nghĩ thế nào về ông ta? - Được nghe về ông ta đủ mọi chuyện; tốt có, xấu có như hoang đường cũng có. Tuy chưa được gặp ông ta lần nào, nhưng em luôn luôn kính trọng ông, vì biết thầy Sô là anh họ của anh. Vinh mỉm cười. - Anh đâu có hỏi em chuyện đó, chỉ muốn biết em nghĩ thế nào về những việc làm của ông ấy thôi. Em có sợ không? Huệ cười khúc khích. - Ông ấy có làm gì em đâu mà sợ. - Trong trường hợp ông ấy bắt em về mổ bụng luyện bùa ngải thì sao? Huệ cắn nhè nhẹ vô cổ Vinh, cười hì hì. - Nếu anh chịu thì em cũng chịu. - Em có chắc không đó? Huệ chìa một ngón tay ra thực trẻ con, nói: - Chắc như bắp, ngoéo tay liền. Vinh cười ha hả, đưa ngón tay ngoéo ngón tay Huệ: - Tốt, tết.... như vậy thì để anh nói cho em nghe. Huệ im lặng, nàng biết Vinh không nói chơl. Chưa ai có can đảm nói chơi bất cứ điều gì có dính dáng tđi thầy Sô, nhất là Vinh, người mà Huệ rõ hơn ai hết, coi thầy Sô như thần thánh, có thể nói chàng coi ông ta Như thánh sống. Vinh bắt đầu từ từ nói: - Cách đây ít lâu, vì phải dính vào một chuyện ân oán của anh mà thầy Sô phải xả thân vào một chuyện thập tử nhất sinh. Cho tới bây giờ vẫn còn trong vòng nguy hiểm. Nếu chỉ là chuyện ở đương thếnày thì anh bất chấp, vì hơn ai hết, anh tin là những kẻ ra đời đi chơi nhưanh không còn biết sợ là gì nữa. Nhưng những ân oán này lại thuộc vào một thế giới khác, một thế giới vô hình, một thế giới không có luật lệ, kể cả luật giang hồ. ở đâ.y chỉ có mạnh được yếu thua, sống chết nhờ tài phép của mình cũng như công phu tu luyện. Cũng vì để giữ mình và vươn lên trong thế gỉới này, tụi anh không còn một giải pháp nào hay hơn là phải luyện một bửu bối thật linh hiển, còn khó hơn cả việc dời non lấp biển. Cuối cùng rồi thầy Sô đã quyết định bằng mọi giá, phải luyện cho bằng được một con Thiên Linh Cái. Chỉ có con ThiênLinh Cái mới bảo toàn được mạng sống cho anh và cả thầy Sô nữa. Nếu thất bại là kể như tính mạng của cả hai đã được an bài. Huệ nóng lòng hỏi: . - Con Thiên Linh Cái là con gì mà lợi hại như vậy hả anh? Vnh gật gù, nói: - Thiên Linh Cái là một linh vật do người đàn ông ngủ với đàn bà cho có thai, rồi trục cái bào thai ấy ra luyện nó thành một sinh vật, có quyền phép luân lưu trong cả thế gian và địa phủ. Loài Thiên Linh Cái này trời đất đã đặt để cho nó có những quyền phép vô biên; đi ra ngoài luật luân thường của tạo hóa. Nó vào tay người hiền luyện được thì như thần nhưthánh. Vào tay người ác điều khiển thì như ma nhưquỉ. Biến hoá không sao lường được. Huệ run run hỏi: - Anh muốn em giúp anh luyện con Thiên Linh - Cái đó phải không? Vinh gật đầu nhè nhẹ, nhìn Huệ như dò hỏi. Thấy vậy Huệ nói ngay, không một chút do dự. - Tưởng gì, một cái bào thai có đáng gì cho em phải do dự chứ. Miễn là anh đối đãi với em như bát nước đầy thì còn gì phải suy nghĩ nữa. Nếu chỉ có thế mà giữ được tính mạng của anh và thầy Sô thì cho dù mười cái bào thai em cũng dám hy sinh cho các anh. Vinh mừng rỡ, chàng không ngờ Huệ lại mau mắn như vậy. Phải nói với tư cách của Vinh bây giờ, muốn ngủ với cô gái giang hồ nào cho có thai để luyện Thiên Linh Cái mà không được. Nhưng tìm được một người thực tâm tình nguyện như Huệ không phải là dễ. Khổ nhất là con Thiên Linh Cái này không thể nào dùng bất cứ bào thai nào cũng được. Thầy Sô đã dặn đi dặn lại là phải tạo được nó trong một tình cảm tối thiểu là hai người phải thích nhau, và có hứng thú trong cuộc tình ân ái nữa. Tối qua, không hiểu sao, tự nhiên ngủ với Huệ, chàng cảm thấy mê mẩn thực sự. Đó là điều làm Vinh ngạc nhiên. Vì từ trước tới nay, khi làm tình với một con bé nào, mặc dù còn trinh tiết hay đẹp đẽ cách mấy, Vinh cũng chỉ đối xử như một lúc hứng thú qua đường: Chàng chưa bao giờ có ý tưởng sống chung với đứa nào trong những người con gái giang hồ từng ôm ấp trong tay. Vậy mà đêm qua, Huệ đã làm chàng ngây ngất. Những run rẩy tận cùng xương tủy bật ra như bất tận. Hình như ở da thịt và con người Huệ có một mãnh lực gì hấp dẫn cả linh hồn và thể xác Vinh vào vòng ân ái say mê. Phải chăng sốtrời đặt để cho chàng gặp nàng. Vinh mừng vô hạn. Nhất định nàng phải có con với chàng. Vinh cúi xuống hôn lên bụng Huệ thì thào: - Từ hôm nay trở đi, em không được uống thuốc ngừa thai nữa nghe không. Huệ sung sướng ép sát mình vô thân thể Vinh. Nàng nhìn thấy một tương lai sáng lạng hơn những ngày chui rúc trong cái chòi hôi hám này. Và chắc chắn còn thoải mái và huy hoàng ngàn lần hơn khi ở với thằng chồng vũ phu, say sưa tối ngày, đánh đập, khảo tiền Huệ để đi nướng vào chốn đỏ đen nữa.