Bựa Nhân Sát Vách

Chương 87 : 87

Bởi vì tôi là con trai cả, bởi vì tôi phải gánh vác khối tài sản khổng lồ của gia đình nên tôi bị ép buộc phải nghe theo gia đình. Vì lẽ đó, ba mẹ tôi đã đuổi tôi ra khỏi nhà khi tôi chọn trường Đại Học Y. Bố mẹ tôi đã từ mặt tôi và không chu cấp cho tôi bất kỳ một đồng học phí nào. Tôi chấp nhận điều đó, tôi không muốn là con rối, tôi muốn tự do, tôi muốn được làm thứ mình thích. Tôi tin rằng với khả năng của mình thì vứt ở đâu tôi cũng sống được. Nhưng đời không như là mơ, trong suốt quãng thời gian học của mình tôi đã lăn lộn kiếm sống vô cùng vất vả, từ hoàng tử bột của gia đình trở thành một thằng không nhà không cửa. Tôi trầy trật đi bưng bê phục vụ, đi gia sư, công việc nào tôi cũng làm miễn là kiếm ra tiền đủ để trang trải cuộc sống. Sáu năm làm sinh viên, tôi đều đạt học bổng xuất sắc, tôi thi đỗ nội trú ngoại thần kinh. Trong ba năm thực tập tại bệnh viện, tôi được thầy tin tưởng cử đi học tiến sĩ ở Pháp. Tôi nhớ mãi ngày ấy tôi đã vui sướng thế nào, đó là điều mà tôi luôn mong ước, tôi muốn học trong một môi trường hiện đại, được tiếp xúc với nền y học tiên tiến của châu âu. Nhưng trước ngày đi, mẹ tôi lại đột nhiên đến thăm tôi, đã rất lâu rồi tôi mới thấy bà, bà cầu xin tôi không đi du học, bà cho tôi một cơ hội cuối cùng. Nếu tôi bỏ làm bác sĩ và về lại gánh vác công việc của gia đình, bà sẽ trao lại toàn bộ cơ ngơi. Bà ca ngợi tôi hết lời, bà nói với bộ óc của tôi thì việc học hỏi công việc chỉ mất một chút thời gian mà thôi. Lúc đó, tôi đã rất phân vân. Một bên là gia đình, một bên là đam mê, suốt mấy ngày tôi không ngủ để suy nghĩ về điều mẹ nói, thứ tôi cần không phải là tiền, thứ tôi cần là được chữa bệnh, là cứu người.... Nghĩ về những lời thầy nói, xuất học bổng đó là cơ hội của hàng vạn người, tôi không thể không đi, và lại một lần nữa, tôi ngang bướng làm gia đình thất vọng... Ba mẹ tôi khi ấy đã vô cùng tức giận, họ quyết từ mặt đứa con trai độc nhất của họ, thậm chí mẹ tôi còn thề độc với tôi rằng dù tôi có chết đói ở bên nước ngoài thì họ cũng sẽ không cho đến một cắc hay một xu, dù ở bên nước ngoài tôi có chết thì họ cũng quyết không nhận xác tôi về. Đó là điêu khiến tôi đau lòng nhất. Ngày đó, tôi đã đau lòng và cô độc biết bao nhiêu, tôi lên đường một mình, không ai đưa đón, không ai mong muốn tôi trở về. Cái gọi là "gia đình" cũng thật xa xôi... lúc tôi mệt chỉ muốn nghe một cuộc gọi an ủi từ gia đình nhưng cũng không có. Đặt chân tới một đất nước xa lạ, bất đồng quan điểm, bất đồng ngôn ngữ, bất đồng văn hóa,... điều đó khiến tôi trở nên lạc lõng biết bao. Tôi cô đơn cắm đầu vào học, khoảng thời gian ấy là khoảng thời gian khó khăn nhất đời tôi, tôi bị stress và chỉ biết học và học. Tôi cô đơn kinh khủng, tôi thèm hơi ấm của gia đình, tôi thèm tình thương,... Và, tôi đã gặp Hà Kiều Anh, một cô gái khiến tôi biết yêu là gì. Cô ấy là một du học sinh như tôi chỉ khác ở chỗ cô ấy là du học sinh của ngành quản trị kinh doanh. Cô ấy đến và trao cho tôi tình thường, cô ấy không chỉ là bạn gái mà còn là một người chị, một người mẹ chăm sóc tôi. Khoảng thời gian khó khăn ở nơi đất Pháp xa lạ, chính cô ấy đã giúp tôi vượt qua khỏi sự cô đơn, chính cô ấy đã tiếp sức cho tôi tiếp tục đi tiếp con đường phía trước. Chúng tôi đã trải qua những phút giây vô cùng hạnh phúc và vui vẻ... cho đến khi... Cô ấy thay đổi! __________________ Một ngày mùa đông lạnh lẽo bên nước Pháp, Kiều anh chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại đến mức mê muội. - Anh Phong, em thực sự thích mẫu túi Her.mes mới ra này. Tôi đang viết bệnh án nhưng không thể tập trung nổi khi nghe những lời than thở của Kiều Anh. Cô ấy biết rõ tôi không có khả năng mua thứ đó nhưng liên tục nhắc đi nhắc lại. Cũng không biết từ lúc nào cô ấy lại thay đổi nhanh như thế. Là một thằng đàn ông mà không thể mua được món đồ bạn gái yêu thích, đó là một sự nhục nhã và cũng là gánh nặng. Tôi rất buồn khi phải nghe những lời nói đó. - Anh xin lỗi Kiều Anh, chờ anh, kết thúc hai năm làm nghiên cứu sinh, anh nhất định sẽ mua cho em những thứ mà em muốn.