Gã thanh niên cười thật hiền : - Dạ, em tên Hấu... Chiến thân thiện : - Hấu biết thầy trị chân trặc mắt cá à , chỉ dùm anh đi , tôi nghiệp thằng con anh , nó khóc từ sáng đến giờ... - Chú Ba Lành không có làm thầy gì đâu , tại nhà em ở gần nhà chú , thấy em bị sưng chân không đi làm được , chú sửa dùm... chứ trước giờ em không thấy chú trị cho ai hết á... - Vậy nhà chú Ba có gần đây không cháu? Ba Má vợ của Chiến cũng đã được Lực thuật lại câu chuyện, và Má vợ Chiến sốt ruột xen vào. - Dạ, bên xã Đông Thạnh đó Bác... Hấu trả lời. - Vậy cháu có thể hướng dẩn ba nó đưa nó đến nhờ chú Ba sửa dùm cái chân nó không? - Dạ được chứ... nhưng... - Nhưng... sao hở cháu ? - Dạ , tại cháu đang đi lấy gạch về cho chú Hai Kỳ... - A, Hai Kỳ đang lảnh xây nhà cho Ông Trưởng Phòng Thuế đó hả? Ba vợ Chiến hỏi Hấu. - Dạ đúng đó Bác. - Vậy chú em mầy khỏi lo , việc nầy để tao ... 500 viên gạch thẻ hả, được ... Rồi ông quay sang thằng Hồ, cũng đang đứng đó : - Hồ , bây lo đưa gạch đến cho anh Hai Kỳ, nói với ảnh là hôm nay tao nhờ thằng Hấu giúp dùm ít việc... ảnh có cần gì cứ nói với bây, à mà nhà ông Trưởng Phòng bây biết chứ? - Dạ biết... Hồ đáp lời Ba vợ Chiến xong quày quả đi lo công việc vừa được giao. Chiến hỏi Hấu trong khi thằng Nhân vẫn còn tức tưởi trên vai : - Mình đi được chưa? - Dạ được anh? Chiến quay sang tôi : - Mầy chở em Hấu nha Bình. Từ nãy giờ tôi đã nghe hoàn toàn câu chuyện, và tôi cũng hiểu được sự nhẹ dạ cả tin của dân tộc tôi về những lời truyền miệng, khi gặp chuyện không may dù lớn dù nhỏ. Thằng nhỏ bị té trặc mắt cá chân, sao không đưa vào bệnh viện , lại muốn đưa đến một ĐYS và bây giờ lại là một chú Ba Lành nào đó, qua lời một thanh niên chưa từng quen biết, chỉ vì anh ta khẳng định , anh ta cũng bị trặc mắt cá và chú Ba Lành đó đã trị lành cho anh ta, nhưng con cưng của người ta , mình mà ý kiến nầy nọ , có gì chạy về Mỹ không kịp nên tôi lặng thinh, xuôi xị : - Thôi, để em Hấu chở tao cho chắc ăn... Tôi đẩy chiếc Honda của tôi lên trước mặt Hấu... hắn cười nói với Chiến khi Lực lại đề máy chiếc Dream : - Vậy anh chạy theo em nha , vái trời bi giờ cho có ổng ở nhà... Gã thanh niên tên Hấu nầy coi vậy mà cũng tốt, có lẽ hắn biết tôi sợ cái dòng xe cộ đông đúc mà lưu thông vô trật tự nầy hay chờ Lực vì sợ thằng Nhân bị dằn đau không dám chạy nhanh hay sao, mà hắn chạy thật từ tốn hiếm thấy ở những thanh niên tuổi hắn mà lái xe gắn máy. Qua khỏi cầu Ba Thôn hướng về xã Đông Thạnh, Hấu chợt hỏi tôi : - Anh ở nước ngoài về phải không? - Sao em biết? - Nhìn anh biết liền... hắn cười tiếp : - Bây giờ, con trai nhà giàu không ai đi loại Cub 50 nầy nữa... - Nhưng anh có giàu đâu... - Ừ, nhưng em không biết nói sao nữa... và em thấy hình như anh không tin những gì em nói lúc nãy phải không? - Sao em lại nói vậy? - Cảm giác thôi... vì em cũng như anh, không bao giờ nghĩ là chú Ba chữa lành được cái chân em... nhưng khi chân em lành hoàn toàn chỉ trong vòng một ngày em không tin cũng không được... Hấu chợt thấp giọng : - Nghe người ta nói chú ấy có bùa Lỗ Ban đó anh. - Bùa Lỗ Ban? Tôi lập lại. - Ừ, nhưng mà ... hắn bỗng đổi giọng : - Qua bưu điện xã Đông Thạnh, rẽ vào con đường đất đỏ kế bên khoảng 5, 6 trăm thước là tới nhà chú Ba... Và có lẻ để tôi không hỏi gì thêm, Hấu rồ ga phóng nhanh hơn... Tôi ngoái lại phía sau thấy Lực cũng tăng ga để giữ nguyên khoảng cách. Hấu chậm lại khi rẻ vào con đường đất đỏ bị cơn mưa ngày hôm qua chưa khô nên khá trơn , hắn nói : - Em nghĩ giờ nầy chắc chú Ba về rồi. - Sao em biết? Tôi lấp lững hỏi Hấu , khi ba tiếng "bùa Lổ Ban" tôi nghe Hấu nói lúc nãy đang khơi dậy trong tôi biết bao nhiêu hiếu kỳ , để ký ức đưa tôi về với những lõm bõm do người đời thêu dệt mà tôi nghe được về nó lúc còn ở quê tôi. - Em thấy hai lằn bánh xe và dấu móng ngựa in trên đường còn mới nên chắc chú Ba đánh xe về rồi. - Chú Ba làm nghề đánh xe ngựa hã? Tôi ngạc nhiên hỏi Hấu vì thời đại bi giờ mà vẫn còn xe ngựa lưu thông hay sao.