Nhưng Hawass hình như không có ý giải thích cho Raymond, lão vẻ mặt hưng phấn cầm dùi nhọn bước nhanh khỏi phòng khách. Raymond thấy thế cuống quít đi theo, liền thấy ông lão trở lại phòng sách của mình, rút ra một cuốn sách bìa đã ngả vàng từ trên giá sách cực đại muốn chiếm hết mặt tường, sau đó khom lưng trước bàn không biết tìm kiếm cái gì. “ Hóa ra là thế… Ừm, ừm.” “ Hawass…” Nghe Hawass dùng tiếng Ả rập lẩm bẩm hoàn toàn không để ý tới y, Raymond nhịn không được lên tiếng gọi, nhưng đối phương giống như đắm chìm trong thế giới của mình, vẫn làm lơ y. Raymond thở dài nhìn nhìn túi giấy đựng vải trong tay, cái này phải làm sao đây? Y đột ngột hối hận, không nên lấy cái dùi kia ra trước, hơn nữa y cũng không rõ vật nhỏ kia rốt cuộc có ý nghĩa hay giá trị gì đáng để Hawass kích động như vậy, trong mắt y, miếng vải này mới là trọng điểm! “ Hawass, ngài xem cái này trước đi? Vải này rất đặc biệt!” Raymond tiến lên phía trước, đưa thứ trong túi ra, tiếc là đối phương không chút phản ứng, tựa như không nghe thấy. Y thẳng thắn đặt túi giấy lên sách Hawass đang lật xem, muốn làm đối phương chú ý, nhưng Hawass chỉ nói mấy câu đã biết đã biết, vươn tay gạt túi giấy sang một bên tiếp tục tra tìm. Raymond thấy thế hoàn toàn không nói gì nữa, do dự nửa ngày, cuối cùng quyết định xé một tờ ghi chép nhắn lại cho Hawass, đơn giản nói ra suy nghĩ của mình, để lão nhất thiết phải cẩn thận nghiên cứu miếng vải này. Đặt túi giấy dán ghi chép ở vị trí dễ thấy trên bàn, Raymond lại nhìn nhìn học giả hoàn toàn quên mình kia, sau đó xoay người rời khỏi. Đi đến cửa chính, Raymond nắm cửa lại do dự dừng bước, nghĩ thầm sau khi y đi, liệu Hawass có thể thấy không? Những khả năng đó làm y thế nào cũng không thể bình tĩnh lại, tới tới lui lui giữa cổng và phòng sách mấy lần, nhưng mỗi lần đều thấy tư thế Hawass hầu như không có biến hóa cùng túi giấy vẫn đặt bên cạnh, làm y có cảm giác mất mát. Sự tình xảy ra không giống y dự đoán, làm y cơ hồ lâm vào cảm xúc nóng nảy. Tất cả hy vọng của Raymond đều đặt vào miếng vải kia, cũng có nghĩa là y chỉ có thể dựa vào Hawass, nhưng… Trong lòng y thật sự không đặt được. Raymond rũ vai ra khỏi cửa chính dưới ánh mắt khác thường của người học việc. Châm thuốc lá, nicotine hút vào thật sâu trong phổi làm dịu cảm xúc nôn nóng của y, ánh nắng độc ác tháng sáu lưu lại một lớp mồ hôi vụn trên da thịt. Raymond nhịn không được nhìn lại hướng phòng sách của Hawass ở lầu hai, cười gượng quyết định về nhà. Có một số việc, y có sốt ruột cũng không có tác dụng. Cảm xúc lên lên xuống xuống làm Raymond có chút mệt mỏi, về đến nhà liền ném mình vào ghế dựa mềm mại. Charlotte bưng hồng trà đi đến, Raymond không để ý hình tượng lễ nghi, sau khi uống thả cửa hai ly đột ngột nhớ tới gì đó quay đầu hỏi. “ Charlotte, người đàn ông Ai Cập kia tỉnh chưa?” Vẻ mặt Charlotte có chút khó xử, hình như không biết nên trả lời câu hỏi này ra sao. “ Xảy ra chuyện gì?” “ À… Lúc giữa trưa, em nghe có tiếng đập cửa rống giận.” Charlotte hồi tưởng tình huống lúc đó, có chút sợ hãi run rẩy. “Nhưng cửa khách phòng cũng không khóa, Jim cùng Ford sợ người kia nổi điên, liền kéo tủ quần áo chặn cửa.” “ Hả?” Raymond ngồi thẳng dậy, lúc vừa mới lên lầu, đầy đầu óc y là chuyện Hawass, lại không chú ý tới khác thường chỗ cửa khách phòng cách vách. Y đứng lên đi ra ngoài. Quả nhiên cửa cách vách chắn ngang tủ gỗ cao nửa người, nhưng bên trong cũng không truyền ra bất cứ tiếng động gì. Raymond ra sức đẩy tủ ra, tiếng chói tai phát ra lúc dịch chuyển làm y có chút đau đầu. Ngay lúc y chuẩn bị mở cửa vào, Charlotte liền bắt lấy y. “ Ray đừng vào vẫn hơn.” “ Không có việc gì.” Vỗ vỗ mu bàn tay Charlotte như trấn an. Raymond hít vào một hơi cẩn thận mở cửa, xác định người kia không trốn phía sau cửa chờ đánh lén, y mới đi vào. Căn phòng vốn sạch sẽ lại lộn xộn như bị bạo động, bàn cùng ghế dựa đều lật dưới đất, giường kê bên tường cũng nghiêng lệch một bên, thậm chí ngay cả bức màn trên cửa sổ cũng bị kéo rách. Raymond nhịn không được nhíu mày, giữ lại một người có khuynh hướng bạo lực, có phải là một quyết định sai lầm hay không? Y đang tìm kiếm bóng dáng thanh niên trong căn phòng lộn xộn. Đột nhiên, cảm giác không dễ chịu do bị người nhìn chằm chằm làm y theo bản năng quay đầu, bên trái trong góc giường gỗ, thanh niên ngồi xổm nhìn chăm chăm y như một con dã thú rục rịch, phảng phất như chỉ cần y khẽ động đậy sẽ nhào mạnh lên. Raymond cứ đối diện thanh niên như vậy, trong đầu không khỏi xuất hiện tình cảnh bị hắn đè ngã bóp cổ hôm qua, trong lòng không khỏi sinh ra sợ hãi, y đưa tay luồn vào túi áo bắt lấy dao găm phòng thân, cảm thấy mình căng thẳng đến mức lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi. Băng vải bị máu nhiễm đỏ quấn trên đầu thanh niên cũng tán loạn, máu khô in trên mặt trên người trên trán, bộ dạng chật vật không giấu được ánh mắt trong suốt lại tràn ngập phẫn nộ của hắn. Một khoảng thời gian dong dài trôi qua, thanh niên lại chuyển mắt, vẻ mặt vốn tràn ngập phẫn nộ lại biến thành tuyệt vọng, ánh mắt hắn dại ra quay đầu nhìn cửa sổ, khiến người ta không thể hiểu chuyển biến của hắn rốt cuộc là vì cái gì. Thấy thanh niên dời mắt như đầu hàng, Raymond âm thầm nhẹ nhàng thở ra. “…. Anh có hiểu tôi nói cái gì không?” Y thong thả dùng tiếng Ả rập hỏi, nhưng thanh niên không chút phản ứng, tựa như không có nghe thấy. Raymond đột ngột dâng lên cảm giác quen thuộc vô danh với thanh niên cuộn mình trong góc, bộ dạng mờ mịt lúng túng này, y cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ, hồi tưởng xem mình rốt cuộc từng thấy cảnh tượng đồng dạng khi nào. “… Aida.” “ Ray?” Charlotte vẫn trốn ngoài cửa nghe thấy cái tên nữ Raymond gọi ra, khó hiểu lên tiếng. “ Hả, chúng ta ra ngoài trước.” Raymond xoay người đóng cửa lại, thúc giục Charlotte đi xuống cầu thang. “ Ray, giam giữ như vậy được không? Em cảm thấy vẫn gọi cảnh sát thì tốt hơn.” Charlotte tựa hồ sợ thanh niên nổi điên lao tới, có chút lo lắng đề nghị. “ Không cần.” Raymond lắc đầu, chẳng lẽ là bị ký ức cũ kỹ ảnh hưởng? Trực giác nói cho y người kia cũng không nguy hiểm đến như vậy. Raymond đi vào nhà bếp, tìm được bánh mì mới cùng pho mát trong tủ để dành, còn lấy ra jambon đắt tiền của quản gia Ford. “ Làm gì vậy?” Đang lúc Raymond lục lọi, lão quản gia đen mặt đi vào nhà bếp. Hình như rất tức giận với hành vi của Raymond. Nghe giọng điệu lão quản gia không tốt, Raymond cuống quít ôm lấy đồ ăn, nói hai tiếng đói bụng liền chạy nhanh như chớp. Lão quản gia vẻ mặt khinh thường, nhịn không được oán giận với Charlotte. “ Thật không hiểu cô chủ vừa ý hắn ở điểm nào? Hắn thấy thế nào cũng là một thằng nhãi nhà quê không có giáo dưỡng.” Vị hôn phu bị người khác quở trách không lưu tình như thế, Charlotte vẻ mặt lúng túng không biết nên đáp lại ra sao. Cô quay đầu nhìn đầu cầu thang đã không có bóng người, thật ra, so với cái này, cô càng để ý tới chuyện cô gái Raymond gọi ra ban nãy là ai hơn. Aida. Đúng vậy, chính là Aida. Raymond thở hồng hộc một tay mở cửa, thanh niên vẫn duy trì tư thế ban đầu không chút nhúc nhích. Raymond chậm rãi tới gần, lúc thanh niên cảnh giác giương mắt nhìn, y dừng bước, lẳng lặng chờ đối phương thả lỏng cảnh giác. Bộ dạng thanh niên làm Raymond nhớ tới con chó săn giống Ibizan* cổ xưa, giống chó nghe nói đã tồn tại từ mấy ngàn năm trước mà cha mang về hồi nhỏ. Raymond còn nhớ, lúc cha mới mang Aida về, cô nàng nóng nảy do thay đổi hoàn cảnh liền xông lên cắn đùi y, nó cũng xém chút nữa bởi vậy mà bị giết. Mấy ngày tiếp đến, Aida bị nhốt trong chuồng, không ăn không uống, lúc nào cũng hung tợn nhìn chằm chằm bất cứ người nào muốn tiếp cận nó. Raymond lâm vào hồi ức đột ngột cười, làm người trước mắt xuất hiện vẻ mặt khó hiểu. Xem kìa, ngay cả vẻ mặt khó hiểu cũng giống hệt như vậy, Raymond cười tiếp tục chậm rãi tới gần, ngừng lại lúc khoảng cách còn năm bước, từ trong túi áo lấy ra khăn sạch đặt trên mặt đất, để đồ ăn xong, bản thân cũng ngồi xuống đất tiếp tục đối diện với thanh niên. Chó Ibizan: