Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre
Chương 24
“ Tôi không biết tại sao lại làm ngài tức giận. Có lẽ ngài có hiểu lầm gì với tôi chăng?”
“ Hiểu lầm?” Hawass giận dữ nhìn Penn. “Anh là người Ai Cập sao? Nhưng anh lại giúp người Đức cướp cổ vật nước ta đi, hành vi bán nước thế này chẳng lẽ anh không cảm thấy xấu hổ?”
Ý cười Penn lớn hơn, thì ra là thế? Y có lẽ nên tán thưởng sự phẫn nộ của ông lão này?
“ Ngài nhất định là hiểu lầm, tôi xuất hiện ở hội trường chỉ là tình cờ. Tôi được mời đến làm phiên dịch, nhưng sau khi biết nội dung phiên dịch, tôi liền từ chối!” Penn hết sức thành khẩn giải thích, nhưng cũng không xóa bỏ được sự tức giận của ông lão, y tiếp tục nói. “Nếu ngài không tin, có thể đi hỏi nhân viên công tác, lúc ấy họ giữa chừng phải tìm thông dịch viên mới, tôi tin chắc chắn sẽ khắc sâu ấn tượng này.”
Penn nói thật lại không tính là thiệt. Y ngay lúc đó quả thật là từ chối công việc phiên dịch, nhưng là vì y lười.
“….. Ta sẽ đi kiểm chứng!” Hawass bình tĩnh một chút, nhưng trong mắt vẫn còn hoài nghi. Nhất là lúc nghe thấy Penn nói y cùng Raymond không có quan hệ gì, là do người bạn Chesil – đối với Raymond trăm phần trăm trung thành, lão lại càng không tin. Mà Raymond ngồi trên giường bệnh lúng túng nhìn hai người giao chiến, y không biết nên giúp ai, tuy y cũng biết Penn đặc biệt khả nghi, nhưng không thể không nói, kẻ đáng nghi đáng ghét này hiện tại đang bận bịu giúp y.
Hawass từ trước đến nay căng thẳng không ít, Penn thở dài, nghĩ thầm mình rõ là lo việc không đâu tự tìm tội chịu, thật ra chọc người này thọt gậy bánh xe Raymond cũng chẳng có gì không hay, y ngược lại sẽ rất vui vẻ, nhưng y không muốn Chesil lại lo lắng vì thằng nhóc tóc vàng kia. Câu nói kia như thế nào nhỉ? Kẻ yêu trước đã thua một nửa?
“ Trông đợi kết quả của ngài.” Penn nhún nhún vai, coi như căng thẳng giữa hai người đã xong. Y như vậy đã xem như tận tình tận nghĩa rồi chứ? Hawass không chút do dự đứng lên, không chú ý đến lời mời ở lại của Raymond, đi ra ngoài.
“ Đáng ghét! Sao chổi như anh rốt cuộc là ai?” Raymond nghiến răng nghiến lợi rống giận Penn.
“ Tôi phá hủy chuyện tốt gì của các người?” Penn nhắm mắt bịt tai với Raymond rống giận, vươn tay gọi chàng trai vẫn còn suy nghĩ đáp án vấn đề hoàn hồn lại, sau đó hỏi lại.
“Liên quan gì đến anh!”
“ Ôi, tôi biết chuyện gì rồi mới có thể giúp cậu nghĩ biện pháp cứu vãn, không phải sao?”
“ Chúng ta không quen không biết, anh lại muốn giúp tôi à?” Nghe thấy ý kiến của Penn, khuôn mặt Raymond cau lại. Toàn thân căng thẳng cũng đang nói mình không tín nhiệm Penn.
“ Tôi chỉ là giúp Chesil thôi.” Penn cố gắng làm mình thoạt nhìn tràn ngập thành ý, trả lời. Thật ra ông già kia đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của Penn. Y nhớ ra lão già kia lúc ở hội nghị là ngồi bên cạnh chủ tịch hiệp hội văn hóa Ai Cập cổ, như vậy bất kể thế nào thân phận cũng không bình thường. Mà hiệp hội này cũng là một đám người cực độ phản đối đội khảo cổ ngoại quốc khai quật khảo cổ, như thế kết luận, một kẻ thống hận người ngoại quốc lại đến tìm Raymond, hẳn là có chuyện gì rất thú vị.
Raymond cau mày trầm lặng dường như đang suy nghĩ gì đó, y nôn nóng vô thức xoay xoay nhẫn trên ngón tay, Penn thấy thế hừ một tiếng lui về phía sau khai thông tầm mắt.
“ Anh cùng người Đức thật sự không có vấn đề gì?” Raymond chần chừ một chút hỏi ra.
“ Đúng, tôi có thể thề.” Thật ra cũng coi như có quan hệ chứ! Penn nghĩ thầm, phỏng đoán đám người kia hận không thể lột da rút gân mình. Bất quá cũng rất bất ngờ, qua mấy ngày rồi một chút động tĩnh cũng không có. Penn cảm thấy y vẫn không nên nói ra những thứ dư thừa đó, chúng cũng không thể trấn an con mèo đực nổ lông trước mắt.
“ Được rồi, dù nhìn nhầm thì cũng đã nhìn mất rồi.” Raymond thở một hơi thật dài, sau đó nói với Penn lời mời cùng điều kiện của Hawass. Raymond muốn cược một phen, y cũng không hiểu rõ thân phận hoàn cảnh của Penn, đối với Penn cũng không có ấn tượng hay ho gì, cũng không biết người đàn ông đột ngột bốc ra có thể nói chuyện với Chesil này có mục đích gì. Nếu thành công, như vậy sau này được giúp đỡ thêm là chuyện tốt, nếu cược thua… Đó cũng là do mình không có mắt nhìn người.
Penn nghe xong phát ra tiếng à ý vị sâu xa, sự việc còn muốn thú vị hơn y dự tính. Y chỉ biết muốn phái đội khảo cổ từ bất cứ quốc gia nào hoặc đội thám hiểm tư nhân nào đến trợ giúp cũng phải đến chỗ ông chủ quán rượu kia “xin” trước, nếu hối lộ không đủ hoặc vì nguyên nhân khác mà xin không được, như vậy ngay cả giấy phép cơ bản nhất của chính phủ cũng lấy không nổi, đừng nói chi tới mướn người hay vận chuyển xuất cảnh.
Nhưng, Penn hồi tưởng ông chủ quán rượu kia, nhịn không được cười nhạo một tiếng, cái loại đó chắc chắn không phải kẻ có thể nắm trong tay mạng lưới quan hệ khổng lồ như vậy, thế thì sau lưng gã hẳn là còn một “boss” khác?
“Anh cười cái gì?” Penn cười nhạo làm Raymond nhịn không được hỏi, nhưng Penn chỉ lo suy nghĩ bản thân, hoàn toàn không phản ứng. Raymond lúc quay đầu thấy Chesil ngồi bên cạnh không chút sức sống, bực bội trong lòng đột ngột bị áy náy thay thế.
“ Chesil.” Raymond kêu một tiếng. Như bừng tỉnh từ trong mộng, Chesil cựa quậy thân thể ngẩng đầu cười gượng một cái, sau đó lấy điểm tâm mang đến đặt trước mặt Raymond, sau đó trở lại chỗ ngồi tiếp tục ngẩn người. Bộ dạng này của hắn làm Raymond càng thêm áy náy, y cúi đầu nhìn nhẫn trên ngón tay, đột ngột có chút mơ hồ không biết tối hôm qua rốt cuộc là mộng hay thực.
“ Được rồi, tôi giúp cậu!”
Câu trả lời đột ngột làm Raymond giật mình, nụ cười rực rỡ quá mức của Penn ngược lại làm y cảm thấy có chút khó chịu.
“ Vậy tôi cảm ơn anh trước, anh… Anh có thể nói với Chesil việc này không? Ngoài ra giúp tôi nói với anh ấy tôi rất hy vọng có thể tiếp tục dạy Chesil.” Raymond do dự một chút, vẫn chịu đựng khó chịu nói lời thỉnh cầu.
Penn chằm chằm nhìn Raymond một hồi, không thể từ chối quay đầu nhìn Chesil tinh thần uể oải không phấn chấn. Y đương nhiên sẽ nói với Chesil chuyện này, nhưng thỉnh cầu “ ngoài ra” kia thì không nhất định.
[ Nói như vậy Ray sẽ không phải rời khỏi?] Chesil nghe xong Penn thuật lại, đột ngột tinh thần tỉnh táo.
[ Phải cởi bỏ hiểu lầm của lão già kia trước… Chờ một chút, ngươi đã sớm biết hắn sẽ bị trục xuất?] Penn nhíu mày, đúng vậy, vẻ mặt Chesil hiện tại thoạt nhìn giống như thở phào một hơi.
[Cũng không tính.]
[ Ngươi tốt nhất đừng giấu giếm ta cái gì. Nếu không ta liền đi phá hủy triệt để chuyện tốt của hắn, khiến hắn ngày mai liền bị đuổi khỏi Ai Cập.] Penn khoanh tay trước ngực, hóa ra tinh thần Chesil không phấn chấn không hoàn toàn là vì tối hôm qua y hút máu quá mức. Nghe Penn uy hiếp, Chesil nghiêng đầu, nghĩ nghĩ rồi nói đầu đuôi gốc ngọn chuyện tối hôm qua tiến vào cảnh mộng Raymond với Penn.
[ Ái chà, không ngờ Ray là người như thế!] Penn đầy căm phẫn chỉ trích, nhưng trong lòng lại âm thầm cười trộm, đây với y mà nói là cơ hội tốt, tiếp tục hiểu lầm đi! Tốt nhất bởi vậy mà rời khỏi thằng nhóc tóc vàng kia. Chuyện này làm kế hoạch thú vị của Penn hiện tại lập tức bị ném ra sau đầu, đối với y mà nói, dụ Chesil thương tâm thất vọng về nhà an ủi phải thú vị gấp trăm lần bất cứ chuyện gì. [ Vậy ta cũng không nên giúp hắn.]
[ Penn, xin ngươi giúp hắn!] Chesil lắc mạnh đầu. [ Thật ra Ray nói rất đúng, ta quá dựa vào hắn. Ta đã có ghi chép của ngươi, cho nên ta sẽ cố gắng tự mình học ngôn ngữ dị tộc này.]
Thấy Chesil vừa nói vừa dùng sức nắm tay lại bày tỏ quyết tâm của mình, khóe miệng vốn mỉm cười của Penn nhịn không được giật giật.
“ Penn, Chesil nói như thế nào?” Raymond ở một bên lo sợ bất an, mở miệng hỏi.
“Cậu ấy nói cậu ấy không thích cậu.” Quăng ra trái bom cực đại này, Penn hừ một tiếng ra khỏi phòng bệnh, y là người hảo tâm cầu được ước thấy, bây giờ phải đi thu phục lão già đa nghi kia, không có thời gian đáp lại họ.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
151 chương
10 chương
39 chương