(bts) (vkook) (hopega) ranh giới của sự lựa chọn
Chương 58 : Hạnh phúc
Chap 58: Hạnh Phúc
Tim JungKook bây giờ thật sự rất hồi hộp, chỉ một chút nữa thôi, cậu và TaeHyung sẽ kết hôn với nhau. Sau bao nhiêu chuyện cuối cùng cả hai cũng đến được với nhau.
TaeHyung và cậu sẽ kết hôn tại nơi đã từng nói lời yêu, nơi cậu thốt nên tiếng yêu với TaeHyung......
Trong phòng chờ gần lễ đài, cậu hồi hộp, lo lắng không yên. Jiwon ngồi bên cạnh mà từ không lo lắng bị cậu làm cho lo lắng.
-Nhóc sao vậy?
-Em thấy lo lắng quá noona ơi....
-Bình tĩnh đi, chỉ là kết hôn thôi mà.
-Trước đây em đã từng mơ có một ngày em sẽ kết hôn với chị đấy, không ngờ lần này lại là TaeHyung.
-Vậy có muốn đổi lại không?
-Dạ thôi không cần đâu ạ_JungKook cười cười lắc đầu, cậu không còn giống trước kia nữa đâu, không còn mạnh mẽ để bảo vệ và che chở cho Jiwon ngược lại cậu còn cần những thứ đó từ TaeHyung nữa. Jiwon cười nhìn JungKook, cậu hạnh phúc, Jiwon cũng yên lòng.
-Đến giờ rồi đi thôi_TaeYoung từ đâu bay vào, mọi người rời đi từ từ. Jiwon là người dẫn cậu lên lễ đường.
Tim JungKook dường như đã ngưng đập, không lúc nào mà cậu thấy hồi hộp hơn lúc này. Mọi người đều có mặt ở đây đầy đủ. Bố mẹ TaeHyung, Suga-Hobi hyung, Jin-Joon hyung, TaeYoung, SoYi, Jimin, Jiwon, các sơ, mấy đứa trẻ trong trại mồ côi, SoYeon.....và quan trọng hơn hết là có cả TaeHyung của cậu. Jiwon giao cậu cho TaeHyung, anh nắm lấy tay cậu rất chắc. Cũng vì vậy mà cậu đỡ hồi hộp hơn. Cả hai cùng nhìn cha xứ.
-Kim TaeHyung, con có đồng ý lấy Jeon JungKook làm vợ hợp pháp không dù sau này cả hai có nghèo khó ốm đau bệnh tật cũng không rời bỏ?
-Con đồng ý.
-Vậy còn Jeon JungKook, con có đồng ý lấy Kim TaeHyung làm chồng không, dù sau này cả hai có nghèo khó ốm đau bệnh tật cũng không rời xa?
-Con.....Con đồng ý.
-Vậy ta tuyên bố hai con chính thức.......
Ào ào
Tiếng mưa rơi xối xả, mọi người thi nhau chạy đi hết, tìm chỗ trú mưa. Lúc này TaeHyung cũng buông tay cậu ra. Nhìn cậu với khuôn mặt trách móc, giận dữ.
-Lãng mạn của em đó hả?_TaeHyung nhanh chóng cởi vest chùm lên người cậu.
-Em đâu phải là......trùng hợp thôi mà...._JungKook nói, lúc này nước mưa lẫn nước mắt hoà làm một. Cậu buồn lắm, tổ chức tiệc cưới tại biển là một niềm mơ ước của cậu. Chỉ còn một chút nữa thôi là đã tuyên bố thành vợ chồng hợp pháp nhưng ông trời vẫn không muốn, ông vẫn không chấp nhận nên mới đổ trận mưa xuống làm gián đoạn mà đúng hơn là cắt đứt buổi lễ hôm nay.
-Em chỉ giỏi nói, bây giờ thì hay rồi. Chẳng có cưới hỏi gì hết dẹp_TaeHyung bực bội la lên, JungKook nhăn mặt, cậu bỏ vest trên người mình ra. Tức giận nói:
-Không cưới thì không cưới. Chẳng cần tới anh đâu_JungKook toan bỏ đi, cậu quay đầu lại cũng chẳng thấy TaeHyung đuổi theo. Anh thực sự quan trọng chuyện này sao? Nó đâu phải là ý cậu muốn, tất cả nằm ngoài ý muốn mà. Đâu phải tại cậu. Như vậy giữa cả hai đã chấm hết rồi sao? Cậu chạy thật nhanh, chạy, chạy mãi, chạy đến mỏi chân rồi mới chịu dừng lại. Đôi mắt cậu đỏ hoe, là do nước mưa hay nước mắt?
-Kim TaeHyung tôi ghét anh.
----------------
JungKook mệt mỏi mở mắt dậy, đôi mắt cậu vẫn còn đẫm nước. Nhưng có một điều kì lạ là trên người cậu không hề ướt. Mà hơn hết là cậu đang mặc đồ ngủ và nằm trên giường. Cậu khẽ vuốt ngực trấn an bản thân, tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi. Cậu gạt đi giọt nước mắt, cậu khẽ cười nhạt. Từ bao giờ cậu trở nên tham lam muốn TaeHyung là người quan trọng thứ hai trong tiệc cưới của chính cậu? Từ bao giờ cậu chỉ muốn TaeHyung là người luôn ở bên cậu. Cậu chỉ là một con người sống ích kỷ vậy thôi sao?
JungKook thay đồ xong đến quán làm, mọi việc vẫn diễn ra như hằng ngày. Vẫn cô đọng trong khuôn đúc đó. Từ cái hôm mà cậu và TaeHyung cùng SoYeon đi chơi thì đến nay là đã ba tuần hơn, anh sáng nào cũng đến gửi hoa hồng xanh cho cậu rồi rời đi. Nhưng một tuần nay chẳng thấy anh đâu, cậu có chút lo lắng.
Cậu làm việc xong trở về nhà nằm ngủ đến gần tối lại mò ra biển ngồi tận hưởng không khí buổi tối. Đối với cậu, thời gian lúc này thật nhẹ nhõm. Mùi hương mặn nồng của biển, không gian tĩnh mịch của màn đêm. Khung cảnh này thật đẹp, cũng giống như hôm đó chỉ tiếc là lần này cậu cô đơn thôi chứ không phải đang đợi một ai đó.
-Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to Kookie, happy birthday to you......_Một tiếng hát vang lên, JungKook quay lại nhìn, trước mặt cậu lúc này là một chiếc bánh kem hình con thỏ có hai ngọn nến là số tuổi của cậu.
-Ước rồi thổi nến nào Kookie_Người kia hối thúc cậu. Cậu cười nhắm mắt chắp tay lại rồi thổi nến, người đó liền ngồi xuống cạnh cậu, đặt bánh kem trước mặt.
-Anh biết sinh nhật em?_JungKook rất ngạc nhiên, cũng may là có anh nếu không thì cậu cũng chẳng nhớ hôm nay là sinh nhật cậu.
Người đó cười kéo cậu đứng dậy đối diện với người đó, người đó bảo cậu nhắm mắt, cậu cũng ngoan ngoãn nghe theo. Được một phút, cậu mở mắt ra và chưa kể nước mắt cũng vì vậy mà trào ra.....
-JungKook, em có đồng ý lấy anh không?
-Tae......TaeHyung.......
JungKook cảm động đến bật khóc không thành tiếng. Trước mặt cậu là người cậu yêu, với bó hoa hồng xanh lớn và một hộp nhẫn kế bên. JungKook như bất động, cậu thấy tim mình đập rất nhanh.
-Đồng ý đi......Đồng ý đi.....Đồng ý đi....._Bỗng đâu có một đám người lớn tiếng xung quanh, cậu và anh đưa mắt nhìn. Cậu thấy Suga hyung và Hobi hyung tay trong tay, Nam Joon hyung và Jin hyung cũng vậy.....họ thực sự hạnh phúc.....và cậu cũng đang như vậy......
Cậu nhìn TaeHyung, ánh mắt anh đầy hi vọng, đầy sự tin cậy. Cậu không đắn đo nhiều vì con tim và cả lí trí cậu đều bảo cậu nên đồng ý. Cậu gật đầu nhận lấy bó hoa của TaeHyung, anh nhanh chóng đeo chiếc nhẫn vào tay cậu và cậu cũng đeo ngược lại cho anh. Anh mỉm cười đứng dậy lau nước mắt cho cậu rồi ôm lấy cậu. Niềm vui sướng vỡ oà.......
-Đừng khóc, có anh bên cạnh rồi. Anh sẽ không để em phải rơi nước mắt nữa.
-Cám ơn anh, cám ơn anh đã yêu em...._JungKook vui sướng ôm chặt lấy TaeHyung sợ bỏ ra anh sẽ đi mất hay tất cả chỉ là một giấc mơ của cậu. Cậu rất sợ........
-Được rồi, cùng nhau đi ăn thôi. Mai còn tổ chức tiệc cưới nữa_Jiwon cắt đứt đoạn tình cảm giữa cả hai, lôi một đám ra xe. Hôm nay mọi người sẽ đi ăn thoải mái, mở tiệc chúc mừng những ngày cuối khi Suga, JungKook và Jin chưa lấy chồng. Tối hôm đó mọi người uống với nhau rất nhiều, say đến mức Jimin phải đưa ba tên kia về còn Jiwon và TaeYoung ở lại nhà JungKook chăm sóc ba người này.
----------
Ngày hôm sau
Cũng như giấc mơ của JungKook, mọi thứ đều diễn ra y như khuôn đúc. Làm cậu càng sợ hãi hơn. JungKook đổ mồ hôi liên tục khi ngồi trong phòng chờ. Suga và Jin không lo lắng nhưng bị JungKook làm cho lo lắng theo.
-Ba người làm sao thế? Hồi hộp dữ vậy.
-Cưới đi rồi biết_Suga lạnh lùng nói với Jiwon, cô mặt xụ xuống. Còn đụng chạm nỗi đau của cô nữa chứ.
-Tới giờ rồi_TaeYoung chạy vào thông báo, Jiwon nhanh chóng đưa cả ba đi ra lễ đường.
JungKook hồi hộp nhìn hết tất cả mọi người, vẫn đầy đủ như giấc mơ ấy. Cậu khẽ ngước nhìn lên bầu trời, nó có phần trong xanh hơn, ít nhiều cũng làm cậu yên tâm một chút.
TaeHyung nắm tay JungKook trấn an cậu, anh biết cậu lo lắng, anh đây cũng hồi hộp không kém. Hồi đám cưới với SoYi, anh chẳng buồn quan tâm nữa mà. Cả hai cặp đôi kia đã đọc xong lời tuyên thệ bây giờ chỉ còn lại cậu và anh. Cậu e dè nhìn cha xứ, đôi mắt không ngừng ngắm bầu trời.
-Kim TaeHyung, con có đồng ý lấy Jeon JungKook làm vợ hợp pháp không dù sau này cả hai có nghèo khó ốm đau bệnh tật cũng không rời bỏ?
-Con đồng ý.
-Vậy còn Jeon JungKook, con có đồng ý lấy Kim TaeHyung làm chồng không, dù sau này cả hai có nghèo khó ốm đau bệnh tật cũng không rời xa?
-Con.....Con đồng ý.
-Vậy ta tuyên bố từ nay hai con chính thức....._Cha xứ nói, lúc này, mồ hôi trên tay JungKook càng đổ nhiều hơn làm TaeHyung hơi ngạc nhiên, anh siết chặt tay cậu. -Ta tuyến bố từ nay hai con chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp, bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu_Cha xứ tuyên bố xong, JungKook thở hắt ra, vậy là giấc mơ đó cũng chỉ là một giấc mơ, cậu thấy rất nhẹ nhõm. Còn chưa kịp định hình thì cậu cảm nhận có thứ gì đó mềm mềm chạm lên cánh môi của cậu. Đôi môi ấy đang chạm vào môi cậu khiến đầu óc cậu mụ mị, trống rỗng......Cậu nhắm mắt đón nhận nụ hôn ấy.....Bây giờ cậu đã yên tâm rất nhiều, cậu và anh đã chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp rồi......không còn sợ bất kì điều gì nữa.....
Tối hôm đó, JungKook ngồi trên giường, gương mặt cậu rất vui. TaeHyung tắm xong đi ra chỉ mặc mỗi một chiếc áo choàng tắm, cậu cũng không để ý lắm.
-Sao sáng nay anh thấy em lo lắng dữ vậy?
-Hôm qua em đã mơ, em mơ bữa tiệc cũng diễn ra như thế nhưng giữa chừng lại bị cắt ngang vì một cơn mưa, cũng vì vậy mà anh và em chia tay nhau_JungKook kể, TaeHyung mỉm cười xoa đầu cậu.
-Yên tâm rồi chứ?
-Dạ, buồn ngủ quá em ngủ trước đây_JungKook gật đầu toan định nằm xuống ngủ nhưng TaeHyung nhanh chóng nằm đè lên người cậu làm cậu giật mình.
-Anh làm gì vậy?
-Anh đâu có làm gì đâu?_TaeHyung giả ngu nhìn JungKook, nhưng cậu đâu ngốc tới mức không nhìn ra bộ mặt kia, khẽ lạnh sống lưng.
-Anh muốn gì đây?_JungKook chu môi lên hỏi.
-Anh muốn.....đêm nay.....em là của anh_Chưa kịp để JungKook ú ớ gì, anh lập tức hôn lên đôi môi cậu, bao nhiêu thương nhớ đều dồn nén. JungKook đáp trả vụng về, chỉ còn lại một nỗi khoái cảm.....một niềm yêu thương.......và một tình yêu vô bờ.....
------------
Suga chuẩn bị kéo mền đi ngủ thì từ đâu Hobi leo lên giường chặn lại. Anh nhíu mày nhìn cậu.
-Gì nữa đây.
-Em đói...._Hobi làm mặt nũng nịu.
-Vậy ở yên đó, anh xuống dưới nấu mì_Suga leo xuống giường định đi xuống dưới nhà, Hobi nhanh chóng kéo tay anh lại, phút chốc anh ngồi hẳn trên người cậu.
-Ở đây có món ngon hơn_Khẽ giật mình, Suga đã hiểu ẩn ý câu nói của cậu nhưng bây giờ đã quá muộn. Hobi đã đẩy Suga xuống giường và chiếm lấy đôi môi anh một cách cuồng nhiệt. Cũng như JungKook, Suga đáp trả cũng rất vụng về......một nụ cười tự vẽ trong lòng......
Đêm đó, ai đi ngang qua ba căn phòng kia đều phải hoảng hồn vì những âm thanh ma mị. Đêm đó cả ba căn phòng đều có hai con người đang hoà làm một.....Chỉ còn lại sự yêu thương vô bờ và không thể gọi tên được tràn ngập trong ba căn phòng và lớn rộng hơn hết là cả nguyên một ngôi nhà.
Cũng trong đêm đó có một chuyến bay cất cánh từ Hàn Quốc sang Mỹ. Có một người con trai và ba người con gái rời khỏi. Jiwon sang Mỹ tiếp tục học Makeup, còn SoYi và cả Jimin thì sang quản lí một chi nhánh ở Mỹ, TaeYoung thì đi theo Jiwon chơi.
Jimin đã thực sự yên tâm khi thấy JungKook và TaeHyung trên lễ đường. Từng ánh mắt cử chỉ dành cho nhau, trước giờ JungKook chưa từng như vậy khi ở bên anh, nếu có cũng chỉ là niềm vui giữa tình anh em. Trong quá khứ và hiện tại, anh cũng không thể có được cậu. Đôi khi anh muốn ích kỷ giữ cậu bên mình nhưng anh không làm được. Có được thân thể cậu nhưng không có được trái tim cậu nó cũng như là không có gì cả. Cũng giống như một chiếc ly không có nước. Anh đã phải suy nghĩ rất nhiều mới đưa quyết định giúp hai người đó, một điều nữa có thể nói đến tận bây giờ anh vẫn chưa quên được cậu, anh ra đi sẽ lấy thời gian làm phai nhoà hình bóng cậu trong anh. Chỉ cần cậu hạnh phúc, anh sẽ mỉm cười chúc phúc cho cậu.
Tình yêu của anh như cơn gió
Nhẹ nhàng và vô tình lướt qua
Cũng may chỉ là vô tình
Nên nó không làm tổn thương ai
Chỉ để lại sự ngọt ngào phảng phất trong không khí.
--------------
10 năm sau
Cả ba cặp đôi kia cùng xây nhà gần nhau ở vùng ngoại ô yên tĩnh. Cuộc sống diễn ra trong mười năm nay chỉ là có những lời ngọt ngào đôi lúc có tiếng cãi nhau ầm ĩ nhưng đều vui và góp phần làm lớn mạnh thêm cái tình yêu sắp gọi là vĩnh cửu.
-TaeMi, con không mau thay đồ đi. Trễ là con sẽ ở nhà đấy_JungKook đang nấu ăn trong bếp, nói vọng ra khi thấy cô nhóc đang ngồi trên sofa bình tĩnh ăn bimbim.
-Appa còn chưa dậy nữa kìa. Chút nữa thay có sao đâu_TaeMi nhàn nhã nói, JungKook đen mặt hét lớn.
-Một là con sẽ được đi chơi với JaeJae hoặc là sẽ ở nhà một mình_JungKook nói xong đi lên phòng gọi tên kia dậy.
-TaeHyung, còn không chịu dậy nữa, trễ giờ rồi kìa_JungKook hối thúc anh, cậu thay đồ xong rồi chạy ra lay lay anh. Anh vẫn còn đang cuộn mình trong chăn. Cậu đến gọi anh, anh bung mền ôm lấy eo cậu kéo sát cậu lại người mình.
-Hôn chào buổi sáng đi bảo bối_TaeHyung nói nhỏ, JungKook đỏ mặt, cậu lắc đầu cố gắng vùng vẫy để chạy khỏi anh cũng không được đành ngậm ngùi hôn lên má anh một cái.
-Đâu phải chỗ đó_TaeHyung nũng nịu, JungKook tức muốn xì khói, gần trễ giờ rồi mà anh còn ở đây làm khó cậu.
-Appa và umma muốn làm gì thì để tối hẳn làm, trễ giờ rồi kìa_TaeMi thay đồ xong phải đích thân lên mời hai người đi xuống nhà. JungKook mừng thầm cảm ơn TaeMi, còn TaeHyung thì nhăn mặt, anh buông JungKook ra bực bội đứng dậy đi thay đồ. JungKook bế TaeMi đi xuống dưới nhà.
10 phút sau, TaeHyung mặc bộ quần áo chỉnh tề bước xuống. Đôi mắt đen tìm kiếm bóng dáng ai kia. Nhìn vào bếp khẽ nở nụ cười hình chữ nhật. Khung cảnh này thật bình yên và hạnh phúc.
JungKook đang bỏ thức ăn vào hộp còn TaeMi thì xếp chúng vào giỏ.
Cạch
-TaeMi, TaeMi......._Tiếng một cậu nhóc chạy ùa vào gọi, TaeMi nhíu mày khó chịu.
-Junie, appa và umma con đâu?_TaeHyung hỏi
-Dạ, mọi người đều đợi ở ngoài ạ_SeokJun cười với TaeHyung xong chạy đến chỗ TaeMi. Con bé chẳng buồn quan tâm đến SeokJun, nó bỏ chạy ra ngoài vì ý nghĩ là YoonJae có ở đó. Quả đúng như vậy, con bé chạy lại chơi với YoonJae nhưng cậu lại chẳng thèm quan tâm tới, lạnh lùng liếc con bé. Làm con bé hụt hẫng và rất buồn.
Hôm nay họ đi chơi nhân dịp sinh nhật TaeMi mà chưa gì đã làm con bé buồn rồi. Suốt quãng đường đó TaeMi im lặng chẳng nói câu nào, mặc kệ cho SeokJun kế bên luyên thuyên. Cả đám người lớn chỉ biết than thở nhìn mấy đứa con nít này. Cũng phải nói là tại vì YoonJae sinh ra thừa hưởng sự lạnh lùng của ai kia nên mới làm TaeMi buồn. Nhưng cũng giống như những vị phụ huynh trước đây, họ không xem vào chuyện riêng tư của con cái. Mà họ cũng đang đau đầu, YoonJae và SeokJun đã được 6 tuổi còn TaeMi chỉ mới 3 tuổi thôi mà suy nghĩ của tụi nó như những cô cậu hai mươi.
Về đến nhà ai cũng mệt nên đều đi nghỉ còn TaeMi thì chạy ra công viên gần nhà, con bé hôm nay rất buồn. JungKook và TaeHyung cũng chẳng biết phải an ủi làm sao.
Cạch
Tiếng mở cửa vang lên, TaeHyung đang nằm xem TV khẽ ngước nhìn, JungKook trong bếp cũng chạy ra. Bất ngờ khi thấy YoonJae.
-JaeJae con sang đây làm gì vậy?_JungKook đến gần hỏi
-Con tìm TaeMi ạ.
-TaeMi nó ở công viên đó, giờ này chưa về nữa, để appa ra xem sao_TaeHyung định đứng dậy, đã trễ rồi mà không thấy TaeMi đâu, anh cũng thấy hơi lo.
-Dạ thôi ạ, umma và appa nuôi cứ nghỉ ngơi đi ạ, để con đi tìm TaeMi và đưa em ấy về_YoonJae cúi đầu chào rồi rời khỏi nhà.
TaeHyung liền tắt TV đứng thẳng dậy, không để JungKook nói câu nào, anh bế JungKook đi thẳng lên phòng. Chỉ là anh đang thực hiện đúng như câu nói của YoonJae thôi.....
---------
Công viên
YoonJae chạy nhanh ra công viên thì cậu thấy bóng dáng nhỏ nhắn của TaeMi đang ngồi trên xích đu, đôi mắt đỏ ngầu.....con bé đang khóc.....
YoonJae đi vòng qua phía sau đẩy xích đu làm TaeMi giật mình. Cô bé quay qua nhìn thấy cậu càng khóc lớn hơn. Nhất thời làm cậu bối rối.
-TaeMi đừng khóc nữa, khóc xấu lắm_YoonJae dừng xích đu, đi lên ngồi trước mặt TaeMi. Cậu khẽ dùng tay lau nước mắt cho TaeMi.
-TaeMi xấu xí thì JaeJae cũng đâu có yêu TaeMi......huhu........
-Không, JaeJae yêu TaeMi mà, TaeMi nín đi, JaeJae thương_Cậu khẽ cười xoa đầu cô bé, cố vỗ cho cô bé nín vì cậu đau lòng khi thấy cô bé khóc. Cả ngày hôm nay cậu luôn quan sát cô bé thấy cô buồn cậu cũng chẳng vui nhưng cũng vì vậy mà cậu biết được TaeMi yêu mình. Cậu cảm thấy rất vui.
-JaeJae nói thật?_TaeMi lập tức nín ngay, đôi mắt ngấn nước to tròn nhìn cậu.
-JaeJae nói thật, TaeMi nhắm mắt lại đi JaeJae có quà cho TaeMi_Cậu kêu cô bé nhắm mắt, cô bé cũng ngoan ngoãn nghe theo. Cậu lôi từ túi ra hai sợi dây chuyền, cậu đeo vào người mình một sợi và đeo vào cổ cô bé một sợi. Cô bé mở mắt ra và nở nụ cười khó hiểu....
-Là ổ khoá?_TaeMi cầm mặt dây chuyền lên xem.
-Của TaeMi là ổ khoá còn của JaeJae là chìa khoá. Đây là vật gắn kết của umma và appa JaeJae, họ cho JaeJae. JaeJae sẽ khoá tim TaeMi bằng ổ khoá này trừ phi JaeJae cho phép TaeMi mới được mở thoát trái tim tức là lúc đó mới được ngừng yêu JaeJae_Cậu xoa đầu cô bé rồi hôn chụt vào má cô. Mặt cô ửng đỏ lên ngại ngùng, cô cười rất tươi. Hôm nay tuy lúc sáng rất buồn nhưng buổi tối lại rất hạnh phúc. YoonJae xoay lưng lại bảo TaeMi leo lên và thế là cậu cõng cô về nhà.
Buổi tối hôm đó trên con đường vắng sáng trưng chỉ bởi ánh đèn đường. Có hai con người hoà làm một dáng. Một người con trai cõng một bé gái nhỏ tuổi trên lưng. Vừa đi vừa cười đùa nói chuyện. Sau một hạnh phúc của một thế hệ, nối tiếp là một hạnh phúc của một thế hệ khác......Bây giờ nó chỉ là tình yêu con nít rồi sẽ lớn thành tình yêu tuổi học trò......và sau đó sẽ tồn tại ở hai chữ ngắn gọn nhưng ý nghĩa sâu xa tình yêu.......
Trong tình yêu, khi đứng ở ranh giới
Giữa lí trí và con tim
Bạn nên nghe lời lí trí phân tích
Và làm theo hành động của con tim.
Hạnh phúc trong tầm tay
Hãy kịp thời nắm bắt và giữ lấy
Và rồi theo thời gian lâu dài
Tình yêu ấy sẽ trở nên vững bền.
-----END-----
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
63 chương
18 chương
72 chương
26 chương
46 chương