[Chap14] Au: Mèoo Aka Não Sữa. ________________ - Người phụ nữ đó....- Bà Kim bị JungKook cầm tay kéo đi mơ hồ không hiểu. - Đó là cấp dưới của anh ấy thưa mẹ.- Sau khi khuất tầm mắt của bà Kim, JungKook đứng lại gượng gạo cười ngượng. Phụ nữ, anh chuyên như như vậy. Cậu biết và cậu không muốn bà Kim thất vọng khi biết chân tướng của con trai bà ta vẫn không hề thay đổi, cậu lại chẳng muốn bà Kim phải thất vọng vì anh, con trai duy nhất của bà nữa. JungKook luôn âm thầm đằng sau anh vậy đấy... -Ta không nghĩ vậy đâu con dâu...- Con trai bà bà biết thừa, giấu làm sao được bà? Bà kéo JungKook về chỗ cũ nhằm dằn mặt Lee và cho cô ả một trận. - Nghĩ gì cơ mẹ?- Taehyung đến bên cạnh bà Kim và JungKook từ khi nào rồi. Mồ hôi anh lấm tấm trên trán, nới lỏng chiếc nơ trên cổ. Cơ thể anh tự nhiên nóng dần, đôi mắt bắt đầu hoa , khuôn mặt cũng trở lên hồng hào lạ thường. - Taehyung, anh không khoẻ à?- JungKook nghiêng đầu nhìn Taehyung, đưa tay sờ lên đôi má anh nóng hổi. Phải chăng ốm chưa khỏi? - Sắc mặt con lạ lắm, về nghỉ trước đi, khách khứa cứ để mẹ lo...- Bà Kim cùng sờ trán Taehyung liền nhăn mặt, huých tay JungKook ý bảo đưa Taehyung về. - Như vậy... Mẹ làm ổn chứ?- Taehyung tháo hẳn chiếc nơ, cởi vội áo vest ngoài, tay liên tục quạt quạt, cơ thể anh sôi sục, các cơ căng cứng thật sự khó chịu. - Mẹ là mẹ của chủ tịch công ti mấy việc này con nghĩ mẹ kém vậy sao?- Bà Kim chẹp miệng, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán Taehyung lo lắng. - Đi về thôi, hình như anh trúng gió rồi...- JungKook thấy Taehyung kiên quyết ở lì liền dùng biện pháp mạnh kéo anh về. __________ - Kim Taehyung... anh không sao chứ?- JungKook lái xe không ngừng quay sang nhìn ghế phụ. Taehyung đang nằm trên đó, mồ hôi nhễ nhại, áo sơ mi đã tháo hết cúc, anh dựa đầu vào cửa kính, ánh mắt khép hờ, cắn môi dưới nhìn ra bên ngoài... - Tập trung lái xe nhanh đi..- Taehyung chớp nhẹ đôi mắt mê hồn. Cơ thể anh căng cứng, hạ thể cũng không ngoại lệ, nó liên tục phản ứng làm anh khó chịu. Taehyung cố di chuyển sự chú ý ra dòng người đông đúc ngoài cửa kính, nhất định là không được để tâm trí dán lên bộ dạng xinh đẹp câu dẫn của người ngồi ở ghế lái kia... __________ - Để tôi dìu anh vào nhà..- JungKook đỡ lấy cánh tay của Taehyung đưa anh ra khỏi xe.- Tốt nhất cậu lên tránh ra..- Taehyung đẩy JungKook ra. Gần cậu làm máu trong anh bốc hơi lên, vô cùng nóng... Anh cố gắng dựa vào bức tường mà lê vào nhà. Giờ anh biết là anh trúng cái gì rồi đấy. Lee. Cô giết anh rồi... - Anh chắc chắn không sao chứ...- Taehyung vừa bước vào cửa nhà liền khuỵ xuống thở dốc, JungKook lo lắng liền chạy đến đỡ anh ngồi dậy. Taehyung tựa lưng vào tường, hơi thở của anh ngày càng dồn dập, JungKook lại cúi sát mặt vào cổ anh để lấy lực kéo anh ngồi dậy. Hương thơm nhẹ nhàng từ cậu làm lay chuyển bức tường không mấy kiên cố của Taehyung xây lên nhằm mục đích không làm xâm hại đến cậu. Nhưng mái tóc hồng nâu của cậu cứ bị mất nết đi, nó phe phẩy lên cằm anh, lên cổ anh thì làm sao anh chịu nổi... Một luồng điện chạy dọc sống lưng của Taehyung, anh rùng mình rồi cười khổ... - JungKook... Là cậu muốn lấy mạng tôi...- Taehyung khi đã được JungKook kéo lên liền chớp lấy cơ hội kéo cậu vào lòng. Hai đôi môi áp vào nhau vội vàng, JungKook bất ngờ đẩy Taehyung ra nhưng sức trai của anh cộng thêm tác dụng của xuân dược làm cơ thể Taehyung mạnh lên thần kì. Anh ôm chặt lấy cậu, ngấu nghiến bờ môi căng mọng ấy, anh cảm thấy cơ thể cần nhiều hơn thế nhiều... JungKook càng ngày cựa càng nhiều, môi cứ Uhm Uhm.. Tính bật ra âm thanh chửi rủa Taehyung nhưng miệng bị người ta nuốt lấy không nói được. Cậu nào đâu biết, cậu càng cựa càng kêu thì dục vọng trong người anh càng cao, muốn bùng cháy... Nhanh tay lột chiếc áo vest trắng tinh của JungKook đáp xuống sàn, cả người không chịu nổi xé rách luôn chiếc áo sơ mi cùng chiếc nơ trên cổ JungKook. - Con mẹ nó.. Kim Taehyung.. Anh muốn chết sao?- JungKook cắn môi Taehyung, vội vã che người lùi về phía sau... Ánh mắt hung tợn nhìn anh... Căn bản là anh không còn tâm trí mà quan tâm tới suy nghĩ của JungKook đi.. Dán vào mắt anh là cơ thể trắng mịn mỏng manh của người con trai trước mắt, hai nhũ hoa hồng hồng thấp thoáng đằng sau cánh tay cậu, khuôn mặt hồng hào vì xấu hổ của cậu nữa. Tae-nhỏ đứng thẳng, không xuống nổi, mắt anh xuất hiện màng khói mỏng, lửa dục vọng chạy khắp người anh rồi.. Dừng lại, giết anh đi... Vì anh không làm nổi. Mặc JungKook gào thét đấm đá Taehyung, anh khoác cậu lên vai đi lên phòng ngủ... của cậu. _______ - JungKook... Tôi trúng xuân dược... Cậu...- Taehyung sau khi đè JungKook lên giường, ánh mắt hằn đỏ vì kiềm chế. Anh nhẫn nhịn nhìn cậu... Đúng rồi, tâm trí anh dù bị dục vọng gần che lấp thì anh cũng nghĩ đến bản tính của JungKook, nếu cậu không được sự cho phép của cậu, anh không nghĩ tới việc làm cha sau này nữa... - Taehyung... Anh...- JungKook mở trừng mắt nhìn anh. Khách đến bar trúng xuân dược không phải chuyện bất bình thường. Những phản ứng của anh cũng khiến cậu ngờ ngợ, nhưng không dám chắc chắn vì không nghĩ có người cả gan đem thứ đó vào trong bữa tiệc. Vả lại, phản ứng của anh khi tiếp xúc với xuân dược bị kìm nén nên phát tiết chậm hơi người bình thường, điều đó cho thấy anh đã rất cố gắng bảo vệ cho cậu... - JungKook...- Taehyung không dám nhìn cậu nữa, anh cúi mặt tránh nhìn vào đôi mắt của cậu, tay bấu chặt ga giường, gân xanh trên cổ Taehyung nổi lên rõ mồn một, ánh mắt mị hoặc nhìn ra chỗ khác, mồ hôi ẩm bết lại hai bên thái dương, thân hình qua áo sơ mi bung cúc cũng quá là quyến rũ nữa... Hơi thở của anh ngày càng gấp, anh không chịu nổi nữa rồi... JungKook nhìn anh dằn vặt vậy trong tâm cũng cảm thấy xót. Cậu nhấc đầu lên, với lấy môi anh kéo xuống thay cho lời đồng ý.... Hai người cũng đã cưới hỏi, vợ chồng ân ái là chuyện thường tình chỉ là trước sau... Cậu biết là cậu quyết định gì và cậu cũng biết một điều nữa là.... cậu cảm anh thật rồi,.. Mặc dù Taehyung là thanh niên thiếu nghiêm túc nhưng cậu yêu cảm giác thân thuộc và băng lãnh từ Taehyung...Ừ, thì điên. Cậu điên mất rồi... ______________