Bọt Biển Bảo Bảo
Chương 6
Trần Bách Ca nhìn tính cách dễ thương trong sáng của người yêu chẳng những giảm theo thời gian mà lại càng tăng thêm, lại nghĩ tới lúc khi hai người gặp mặt.
Đó là một ngày thứ sáu hết sức bình thường của Trần Bách Ca 29 tuổi.
Hôm ấy Trần Bách Ca đang mơ mộng đẹp thì bị điện thoại cha mình đánh thức, là ai thì cũng đừng mong anh nể mặt, chỉ có ông bô này anh lại không dám chọc.
Ác mộng từ nhỏ sống dưới ách thống trị còn rành rành trước mắt.
Trước khi nghe máy ành còn tằng hắng giọng, hết sức ân cần: “Morning ba!”
Tiếng bên kia điện thoại như chuông trời: “Sáng cái gì mà sáng! Mười giờ rồi còn chào buổi sáng! Trước đây tôi nói anh thế nào! Anh là bác sĩ thì cũng hiểu đi…”
Anh nhanh chóng cắt ngang: “Ba à, ba có chuyện gì?”
Ông bô già hơi ngừng lại, biết mình lạc đề nên quay về vấn đề chính: “Chút ba nhắn cho anh cái địa chỉ, con của bạn ba bị bệnh, con qua xem một tí.”
Anh không hỏi nhiều đáp ứng: “Được được, con lấy đồ rồi qua.”
Trần Bách Ca cúp điện thoại, lấy lại tinh thần rồi mới thấy kỳ quái, ông bô gia không tính là bác sĩ đỉnh cấp trong nước, nhưng cũng rất có địa vị, sao lại đến lượt anh đi xem bệnh giùm?.
Hơn nữa, anh là bác sĩ khoa sản, đến nhà bệnh nhân? Xem bệnh gì?
Lái xe một đường còn không quên ảo tưởng vở kịch nhà giàu đỡ đẻ con riêng vợ bé.
Anh đi theo bản đồ đến một khu biệt thự ở sườn núi ngoại ô thành phố, tìm đến nơi thì đã có vài người đứng chờ.
Một dì giúp việc dẫn đường cho anh, bước chân mấy người này ai cũng gấp, làm cho anh cảm giác mình cứ như được rinh vào nhà.
Vào trong anh còn chưa kịp cảm khái nhà này giàu có thì đã bị một cụ bà sắc mặt tiều tụy nhưng mặc đồ sang quý nắm bàn tay.
“Chào cháu, cháu là tiểu Trần nhỉ. Ta là bạn thầy Trần, cục cưng nhà ta bị bệnh định rằng để thầy Trần xem, nhưng bây giờ ông ấy lại không có trong nước, nên chỉ có thể làm phiền cháu, aizz.”
Trần Bách Ca nhìn bà khổ sở như vậy cũng thấy cảm thông, anh bình tĩnh an ủi: “Nếu là bệnh nhân của cha cháu, cháu nhất định sẽ hết sức nên xin ngài yên tâm. Chỉ có điều cháu là bác sĩ khoa sản, những bệnh khác cũng chỉ biết một, hai.”
Bà cụ gật đầu: “Đây cũng là muốn tìm bác sĩ khoa sản đến xem.”
Trần Bách Ca muốn biết tình hình người bệnh: “Vậy lệnh ái đã bệnh bao lâu?”
Bà muốn nói lại thôi, chỉ nói xem thì biết rồi dẫn cậu lên lầu hai.
Đi đến phòng cuối cùng trong gốc, còn đang ở ngoài nhưng đã nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào bên trong.
Bà cẩn thận gõ cửa rồi nói: “Cục cưng, bà nội vào nha?”
Bên trong truyền đến giọng nói mang theo tiếng khóc từ chối: “Không, con không muốn, bà nội bà đừng vào!”
Bà cụ không nghe vẫn dẫn Trần Bách Ca vào phòng.
Trần Bách Ca không thấy rõ người bệnh trên giường, người này dùng chăn bọc mình như kén, chỉ lộ ra đỉnh đầu màu đen đang co lại một cục khóc đến tan nát cõi lòng.
Tiếng khóc kia không mềm mại như con gái nhưng cũng không thô lỗ như con trai, trái lại như ở giữa phần ấy, trong trẻo ôn hòa như nước suối.
Bà bà dụ dỗ cậu: “Cục cưng ra nào, để bác sĩ kiểm tra bụng sẽ hết đau ngay.”
Cậu chỉ lo khóc, không chú ý đến người khác.
Trần Bách Ca thấy cậu như vậy cũng không cho rằng cậu đang nhõng nhẽo mà chỉ thấy đáng thương, bởi vì tiếng khóc kia thật sự rất oan ức.
Mà nhìn kiểu này cũng biết không thể nói thông được, anh cũng không muốn trễ nải.
“Nếu không thì vậy đi, bà ở đây cháu cũng không tiện coi khám. Trước bà ra ngoài chờ cháu, cháu đảm bảo sẽ giải quyết được vấn đề.”
Bà do dự một hồi cũng gật đầu ra ngoài, trước khi đi còn dặn: “Thân thể cục cưng nhà ta không giống người khác, nhờ cháu quan tâm.”
Trần Bách Ca gật đầu để bà yên lòng.
Cửa vừa đóng Trần Bách Ca đã dẹp bản mặt thanh niên tốt.
Anh đạp thẳng chân lên giường, xốc hết cả chăn lên ném xuống đất.
Người trên giường hoàn toàn không nghĩ tới sẽ thế này, cậu còn đang đắm chìm trong nổi đau khổ của mình.
Trần Bách Ca thấy rõ người nằm đó, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn bằng bàn tay cùng với mái tóc ngắn đen dày, hai con mắt tròn vo như nai nhỏ, chiếc mũi thẳng khéo léo cùng với đôi môi mỏng đang mím chặt.
Nhưng bởi vì khóc quá lâu nên đôi mắt ướt nhẹp, chóp mũi cũng hồng hồng, chính là bộ dạng mặc người bắt nạt.
Mặc dù dáng vẻ là vậy nhưng Trần Bách Ca cũng có thể nhìn ra, người nằm trên giường là một thiếu niên.
Vậy thì anh càng không hiểu nổi sao lại mời bác sĩ khoa sản đến xem.
Trần Bách Ca nhìn người nằm trên giường từ trên xuống, mà người này rõ ràng bị giật mình, chỉ có thể ngơ ngác ngước nhìn Trần Bách Ca, thậm chí quên luôn cả khóc.
Trần Bách Ca ngồi xuống giường, anh thấy người này muốn trốn nên một phát kéo cậu lại, lấy tay đè người.
Cũng nới lỏng cà vạt của mình nắm tay cậu giơ qua đỉnh đè lại.
Sở Thiên Từ vì bị ép giơ tay nên vòng eo nhỏ nhắn trắng ngần trong quần áo lộ ra.
Trần Bách Ca liếc mắt cũng vội vã chuyển tầm, chỉ sợ một khi thấy rõ sẽ không thể thu lại.
Anh nắm tay Sở Thiên Từ, trầm giọng hỏi cậu: “Bình tĩnh chưa?”
Lúc này Sở Thiên Từ mới phản ứng lại muốn mở miệng la lên, nhưng lại bị Trần Bách Ca hiểu rõ nên đã sớm che miệng cậu.
Sở Thiên Từ chỉ có thể phát ra tiếng a a.
Trần Bách Ca nào gặp phải bệnh nhân không phối hợp như vậy, nếu là bình thường đã sớm phẩy tay mà đi, nhưng người trước mặt này lại cố tình chọc vào sự nhẫn nại của anh.
Anh hoàn toàn không vì Sở Thiên Từ giãy dụa mà buông ra.
“Cậu không kêu tôi sẽ thả cậu ra. Cậu phải phối hợp để tôi xem bệnh, không được quậy nữa, được không? Được thì gật đầu.”
Sở Thiên Từ thật sự bị tên lưu manh này dọa sợ, nào dám nói không, gật đầu đồng ý như gà mổ thóc.
Trần Bách Ca kéo tay cậu xuống, Sở Thiên Từ thở phào một hơi, nửa khuôn mặt mồ hôi ướt nhẹp đến căng ra, đôi môi anh đào còn dẩu lên, đầy vẻ không vui.
Trần Bách Ca thấy cậu nhóc này cũng thật thú vị, muốn dùng tay xoa loạn mái tóc kia nhưng lại cảm thấy tay mình dính đầy mồ hôi của cậu nhóc, còn nhỏ nước ton tỏn.
Anh không ngại bẩn, ngược lại còn có ý tưởng kỳ cục muốn liếm thử xem mùi vị của cậu nhóc này thế nào.
Đầu óc suy nghĩ miên man, ánh mắt lại không rời khỏi Sở Thiên Từ.
“Bà cậu vừa nói cậu đau bụng? Đau thế nào? Chỉ đau thôi hay còn co giật?”
Bị hỏi trúng chỗ yếu, Sở Thiên Từ lại thành dáng vẻ không bạo lực không hợp tác.
“Không đau, tôi không đau, không muốn anh xem.”
Trần Bách Ca một bên dùng khăn giấy lau tay một bên trầm giọng nói: “Con người tôi ghét nhất người khác không giữ chữ tín. Vừa nãy cậu còn đồng ý phối hợp không quậy để tôi xem bệnh.”
Sở Thiên Từ mạnh miệng nói lại: “Tôi không quậy, tôi chính là không đau!”
Trần Bách Ca phì cười.
“Vậy lúc nãy khi tôi vừa vào nhà cậu gào cái gì?”
Bị người này thấy mình khóc, còn trào phúng mình, Sở Thiên Từ thiệt tức muốn chết.
“Anh mới gào! Tôi nói tôi không bệnh, anh đi đi!”
Rõ ràng hai tay còn nằm trong tay người ta mà còn ngang ngược như vậy.
Trần Bách Ca gật đầu cũng chẳng muốn phí lời với cậu, biết rõ như vậy còn tranh nữa cũng không có kết quả.
“Được, nếu cậu không phối hợp, vậy cứ theo cách của tôi kiểm tra cho cậu, cậu đừng hối hận.”
Anh nói xong thì trực tiếp kéo quần pyjama của Sở Thiên Từ.
Lưng quần rất lỏng, kéo một cái lộ nguyên quần lót với nửa cái mông.
Sở Thiên Từ hét ầm lên, cứ như cá nằm trên thớt mà giãy đành đạch.
Nhưng chút sức lực này trong mắt Trần Bách Ca cũng không tính là giãy dụa.
Anh thoải mái cởi quần trong lẫn quần ngoài, nửa người dưới Sở Thiên Từ sạch trơn.
Lần này Sở Thiên Từ nhận mệnh, cậu không giãy dụa nữa, nước mắt oan ức liền rơi xuống lộp độp.
Khóc vừa tủi thân vừa đáng thương.
Trần Bách Ca lo cậu sợ thầy giấu bệnh nên quay đầu không nhìn nước mắt cậu, sợ mình nhẹ dạ.
Anh thuận mắt từ eo nhìn xuống, nơi đó dường không giống như những thiếu niên khác. dương v*t nhỏ nhắn xinh xắn còn có hai trứng trym đáng eo, phía dưới lại có một con bướm nữ tính, không có lông, nên dễ dàng nhìn rõ toàn cảnh bươm bươm.
Trần Bách Ca hiểu rõ.
Đây thật sự là dị dạng lưỡng tính.
Cũng khó trách rõ ràng nhìn qua là bé trai, nhưng tính cách cũng có nhiều điểm rất giống con gái.
Cũng có thể là do bệnh nghề nghiệp, mà cũng có thể là ôm tâm lý muốn bắt nạt, chuyện này về sau Trần Bách Ca cũng chẳng nói rõ được.
Trần Bách Ca không thấy đây là quái vật, cũng không cho đây là bệnh.
Trái lại thần xui quỷ khiến thể nào anh lại mang bao tay, đưa tay qua thăm dò đẩy hai cánh bướm ra, phát hiện bên trong đó có máu.
Sở Thiên Từ nằm khóc thút thít, sững sờ nhìn cái tên thô bạo trước mắt quấy phá hạ thân mà mình lại không phản kháng được.
Thẳng đến sau này, cậu cũng không biết rốt cuộc là mình không phản kháng được hay là căn bản không muốn phản kháng.
Chỉ là từ trước tới nay chưa ai thấy cậu mà không xem cậu thành quái vật, người này xử sự rất bình thương, không vì thân thể cậu khác người mà dung túng cậu, cũng không vì vậy mà thở ngắn thở dài xem cậu là con trùng đáng thương.
Trần Bách Ca kiểm tra đơn giản, ném bao tay vào trong thùng rác rồi đi rửa tay.
Trong thời gian này Sở Thiên Từ cũng dần ngừng khóc.
Cậu ngước mặt nhìn người trước mắt này, vừa bá đạo vừa không lễ phép, thật xấu.
Trần Bách Ca dùng bàn tay mang theo hơi nước sờ cái đầu xù xù Sở Thiên Từ, còn mang theo ý cười mà nói: “Đừng khóc. Em không bị bệnh, tôi đoán không lầm hẳn là lần đầu có kinh. Nếu còn không yên tâm có thể đến bệnh viện kiểm tra cụ thể. Sợ bị người khác thấy thì tôi sẽ xem riêng cho em, được chứ?”
Sở Thiên Từ đỏ mặt hỏi: “Vậy tôi sẽ không chết?”
Trần Bách Ca bị cậu nhỏ này chọt trúng điểm moe: “Không những không chết, điều này còn cho thấy thân thể em bây giờ có thể thai nghén sinh mệnh.”
Sở Thiên Từ vẫn không thể hiểu, cậu là con trai mà sao có thể có thai.
Trần Bách Ca kiên trì giải thích: “Em có hai cơ quan sinh dục, nếu phán đoán không sai hẳn là lưỡng tính. Tuy nguyên nhân vẫn chưa rõ nhưng quả thực có buồng trứng hoàn mỹ. Dựa theo ý muốn của người bệnh, em có thể chọn giới tính em muốn, là trở thành con trai hay con gái.”
Sở Thiên Từ tỉnh tỉnh mê mê nghe từ ngữ với chẩn đoán cậu hoàn toàn không hiểu, cậu mới 20, cả đại học còn chưa tốt nghiệp, mỗi ngày còn phải nơm nớp lo sợ mà sống.
Ngay cả mỗi lần đi tè còn phải trốn vào gian riêng trong cùng; không dám ngủ nơi khác; thậm chí thích ai cũng không dám nói, cậu không dám đem những chuyện này lộ ra cho bất cứ ai.
Chú Trần là bác sĩ của mình, nhưng cái gì chú cũng không nói, chỉ ra ngoài thở ngắn thở dài với bà nội.
Cậu lo sợ vượt qua những năm nay, ngay cả bản thân có quyền lựa chọn giới tính cũng không biết.
Tình hình thực tế lại là do cái tên tồi bá đạo này nói với mình.
Cậu tránh né ánh mắt Trần Bách Ca, giọng nói vì ban nãy vừa la vừa khóc mà có hơi khàn: “Anh không thấy em lạ sao?”
Trần Bách Ca ngồi trên giường: “Em coi thường tôi vậy à? Chúng tôi học y tám năm, bệnh lạ gì mà chưa học qua?”
Anh vừa nói vừa kéo tay Sở Thiên Từ, nắm bàn tay mềm mại của người ta.
“Em nói em lạ, vậy là em còn chưa vào phòng phẫu thuật khoa sản. Rõ ràng bà vợ nằm bên trong khóc la đến tan nát cõi lòng muốn tắt thở, nhưng ông chồng lại bảo giữ đứa nhỏ mới càng lạ hơn chứ?”
Sở Thiên Từ bị nắm tay đến đỏ mặt, cậu ngập ngừng nói: “Thế nhưng… thế nhưng rất xấu.”
Trần Bách Ca nắm tay xong lại bắt đầu nhéo nhéo mặt người ta.
“Xấu chỗ nào chứ? Em nghĩ xem, tỷ lệ bao nhiêu mới có thể có được hai cơ quan sinh dục. Em thế này gọi là gì biết không?”
Sở Thiên Từ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tò mò nhìn về phía anh.
Trần Bách Ca dịu dàng nói: “Em nắm vé số mà ra đời.”
Sở Thiên Từ bị lời của anh chọc phát cười.
Trần Bách Ca nhìn nụ cười của cậu thì cảm thấy người này chính là mặt trời nhỏ.
Nóng rực, ấm áp, dù có lúc bị mây đen che khuất nhưng vẫn có thể dễ dàng phát sáng phát nhiệt lần nữa.
Là vì sao đáng yêu nhất trên thế giới.
Nhất kiến chung tình, đại khái chính là như vậy.
Một tháng sau, Sở gia gọi điện thoại đến Trần gia mời ba Trần qua khám.
Nhưng lại nghe bên kia điện thoại có một giọng nói vội vàng: “Muốn… muốn… muốn anh Trần nhỏ đến!”
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
24 chương
17 chương
3 chương
76 chương
23 chương
10 chương