Editor: Du Bình. “Vì sao không ném nó sang xe Nguyên Tĩnh hả?” Nguyên Triệt nhìn con chó to đùng ngồi xổm giữa hắn cùng với Phương Nho, thần tình thực không tốt chút nào! “Nó sợ người lạ!” Phương Nho sờ sờ đầu con chó, cười nói: “Hơn nữa anh không thấy bộ dạng nó rất giống anh sao?” Ngốc đến thực khí phách a Nguyên Triệt  lập tức dùng ánh mắt sắc lẻm cao thấp quét lên con chó husky, chỉ thấy nó cố ra oai đối với hắn “tà mị” thè lưỡi cười cười. Khóe miệng hắn run rẩy, trong lòng gào rống: cái đồ ngu ngốc này có chỗ nào giống hắn chứ?! Phương Nho quay đầu nhìn ra cửa sổ, cố gắng nhịn cười. Hai giờ sau, xe dừng lại trước cổng lớn nhà họ Nguyên. Người hầu cung kính mở cửa, Nguyên Triệt xuống trước rồi chờ cậu ra. Phương Nho ngẩng đầu, giật mình nhìn thấy một tòa biệt thự cổ theo lối kiến trúc châu Âu, dáng nhà cực kỳ hùng vĩ mà xinh đẹp, đài phun nước tại vườn trước phun ra những tia nước lấp lánh sắc màu trong nắng, hoa cỏ đua nở, đẹp không sao tả xiết! Phương Nho ngây người ra, trên tay dắt theo con husky kêu vài tiếng liền thoát khỏi được sự khống chế của con người, hăm hở chạy loạn vọt vào vườn hoa. Phương Nho bị nó kéo đến lảo đảo vài bước, may mà có Nguyên Triệt vội vàng vươn tay ôm lấy thắt lưng cậu, dặn dò: “Cẩn thận một chút!” “Bảo bảo!” Phương Nho tránh Nguyên Triệt, vội vã đuổi theo “đứa nhóc” nghịch ngợm chơi trốn tìm giữa hoa cỏ và cây cảnh. Nguyên Triệt kêu vài người giúp việc đi hỗ trợ, chính bản thân mình cũng theo bước. Con chó thấy người đuổi theo nó, hình như càng hưng phấn hơn, không ngừng chạy loăng quăng trong vườn hoa đến là vui vẻ. Cả đám người hô hào đuổi theo nó, còn husky thì gâu gâu đến là vui vẻ! Ầm ĩ đem cả khu nhà im ắng biến thành vườn trẻ huyên náo! Mắt thấy con chó hăng tiết đến nỗi đụng phải vườn hoa rồi ngã lăn ra giơ tứ chi lên trời, Phương Nho yên lặng ai thán nó ngốc quá ở trong lòng. “Nguyên Triệt  à, anh có thể bảo người mang xương đến đây không?” Phương Nho bất đắc dĩ đề xuất yêu cầu. Hắn lập tức sai người đi tìm. Chỉ sau một lúc, người hầu đã mang đồ đến. Cậu nhận lấy cục xương kia, rồi bảo với hắn: “Anh đứng nguyên chỗ này đi! Đợi tôi ném cái này đến thì hãy bắt Bảo Bảo lại nhé!” Nguyên Triệt gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Phương Nho chạy ra xa vài bước, huýt sáo hấp dẫn lực chú ý của husky, sao đó giơ cục xương lên hươ hươ. Hai lỗ tai của husky dựng thẳng lên, nhanh như cắt né tránh đám lưới người, nhảy tơi chỗ cậu. Phương Nho vung tay lên, dùng sức ném cái xương  đến chỗ Nguyên Triệt, con chó lập tức điên cuồng đuổi theo. Gần đến chỗ Nguyên Triệt khoảng tám thước, nó nhảy lên, đầu ngẩng lên giời, há miệng cố gắng bắt được khúc xương ngon lành. Ánh mắt mọi người đều bị tư thế đẹp đẽ của nó hấp dẫn, không nhịn nổi mà nảy sinh ngưỡng mộ. Ngay khi husky sắp đớp được thì một bàn tay nắm lấy đuôi nó, tàn nhẫn kéo nó từ thiên đường ném thẳng xuống địa ngục. “Rầm!” một tiếng, con chó thê thảm vặn vẹo nằm trên mặt đất, mắt mở trừng trừng nhìn món ngon của mình bay đi nơi khác. Nguyên Triệt đè chặt nó xuống đất, không cho nó cơ hội được đứng dậy. Husky nổi giận hướng hắn gầm rú, nhưng hắn chỉ lạnh lùng nhìn nó, tay càng dùng sức siết chặt dây da, giật một cái thật mạnh. Con chó bị giật về phía sau đến phát đau, rống lên một tiếng nức nở, lông trên người ban nãy còn dựng thẳng giờ toàn bộ cụp xuống, ủ rũ cúi đầu. Phương Nho đến bên cạnh, vừa buồn cười lại vừa tò mò tiếp nhận dây thừng, giáo huấn nó: “Tới nhà người khác làm khách phải lễ phép chứ! Mày xem, mày đem nhà người ta thành thế nào rồi?” Husky tìm được đồng minh liền chui ra đằng sau chân cậu, lấy lòng cọ cọ, sau đó cũng không quên đến mồi ngon mà gâu gâu vài tiếng nhắc nhở. “Còn muốn ăn? Chịu đói đi!” Con chó khóc thảm, đem mặt chôn vào hai chân trước. “Ha ha!” Phương Nho bị dáng vẻ của nó chọc, không nhịn được cười lớn. Hắn nhìn cậu tràn ngập tinh thần vui vẻ, khóe miệng tự động giương lên, ánh mắt cũng nhu hòa phần nào. “Được rồi, mau vào nhà thôi!” Hắn tùy ý giúp cậu chỉnh lại mái tóc tán loạn. “Ừ!” Phương Nho không để ý đến hành động thân mật của hắn, nhưng một màn này lại làm cho người làm đều trợn tròn mắt, há hốc mồm, mà ngay cả Nguyên lão gia ra ngoài xem xét tình hình cũng âm thầm lắp bắp kinh hãi. Nguyên thiếu gia nổi tiếng bạo chúa mà có cả một mặt ôn nhu kia sao? Nguyên Triệt sai người dắt chó đi, sau đó dẫn Phương Nho đi vào biệt thự. “Cha!” Ba anh em hắn trước sau hướng ngài Nguyên cúi chào. Ánh mắt ông nhất nhất đảo qua bọn họ, cuối cùng dừng trên người Phương Nho một chút. Nguyên Triệt thấy vậy, giới thiệu: “Cha, đây là Phương Nho, trợ lý riêng của con!” “Chào ngài!” Phương Nho tiến lên một bước, lễ phép cúi đầu. Ngài Nguyên ánh mắt thâm thúy, gật đầu: “Chào Phương tiên sinh! Con trai tôi đã gây nhiều khó khăn cho cậu rồi!” “Nào có đâu! Đây là phận sự của tôi, ngài không cần khách khí!” Phương Nho ngại ngùng: “Vừa rồi thật ngại quá, cún cưng bướng bỉnh để ngài phải chê cười!” “Không vấn đề gì! Lâu lắm nhà này mới được náo nhiệt như thế!” Ngài Nguyên Phong mang theo ý cười quay sang Nguyên Triệt, hỏi: “Nguyên Triệt, con mới nuôi thú cưng à?” “Không, là của nhà người ta, nhờ con trông giúp vài ngày.” Nguyên Triệt mặt không đổi  sắc đáp lại. “A!” Còn tưởng là tiểu tử này cuối cùng cũng có chút tình yêu rồi chứ! “Cha, con lên phòng trước!”  Nguyên Khê không kiên nhẫn chen mồm, sau đó xoay người tính bước đi. “Đừng lại!” Ông trừng nó, nghiêm khắc: “Không có gì muốn nói với cha sao?” “Con mệt quá à! Để tối nay nói đi ạ!” Nó nói xong, không chờ cha mình phát biểu đã vèo một cái chạy lên tầng. Ông Nguyên lắc lắc đầu, thở dài: “Chiều quá hóa hư!” Hắn liền mở miệng tiếp: “Cha à, con mang Phương Nho đi thăm quan.” “Ừ, con đi đi!” Trong mắt ông hiện lên một tia dị sắc, nhưng mặt không biểu tình gì nhiều, chỉ nhìn theo hai người rời khỏi. Nguyên Triệt cùng Nguyên Khê đi rồi, Nguyên Tĩnh cũng tự nhiên trụ lại không nổi, tùy tiện tìm một cớ lủi mất dạng. Nguyên Triệt dẫn cậu lên tầng hai, đến phòng riêng của mình. “Cứ tự nhiên!” Hắn trước tiên đến toilet rửa tay, sau đó lấy ra một chai rượu champagne, rót ra hai ly khác nhau. “Phòng anh đẹp thật!” Phương Nho mở cửa sổ sát đất dẫn ra ban công, đón ánh mặt trời ấp áp vào phòng rồi hít dài một hơi thật thỏa mãn. “Thật?” Nguyên Triệt cầm ly rượu, nhìn cậu:  “Nếu thích cách trang hoàng này thì sẽ đổi phong cách ở nhà cho giống!” “Haha! Không cần!” Phương Nho mỉm cười: “Phòng cứ thoải mái là được rồi!” Hắn vẫn nhìn cậu một lúc, rồi mới vị trí bên cạnh, gọi: “Lại đây ngồi!” Phương Nho tới ngồi xuống. “Phương Nho! Em có đặc biệt muốn thứ gì không?” “Đặc biệt muốn?” Cậu nghĩ nghĩ, rồi trả lời: “Chắc là không! Nhưng sao anh lại hỏi thế?” Nguyên Triệt nhấp một ngụm rượu, thản nhiên: “Tôi đưa thẻ tín dụng cho em mà vô dụng.” Phương Nho sửng sốt, nhưng tiếp tục thoải mái: “Nếu thích cái gì thì tự dùng tiền mình kiếm được để đoạt lấy sẽ có cảm giác thành tựu hơn!” “A?” Hắn nhướn mày nhìn cậu: “Em đang ám chỉ muốn tôi tăng lương?” Phương Nho nhún vai, hùa theo hắn: “Được ông chủ nguyện ý tăng lương là mơ ước của rất nhiều nhân viên!” Nguyên Triệt đột nhiên ngồi sát vào cậu, nhẹ giọng: “Tiền lương hai vạn, nếu có thêm ấm giường thì tính vào phục vụ ngoài, còn có thưởng cuối năm, ăn mặc chủ chi trả, nhà sang đẹp để ở. Em thấy đãi ngộ này tốt không?” “Nghe thật thích!” Phương Nho dời người về đằng sau, híp mắt ngây ngô cười. “Đương nhiên là không tồi!” Nguyên Triệt tựa vào người cậu, ngạo nghễ nói: “Nguyên Triệt tôi chưa bao giờ bạc đãi người của mình!” Có  thể hay không đừng mang bộ dạng làm nũng không hợp với hình tượng được không hả? Một tay cậu đỡ lấy Nguyên Triệt dựng lại cho nghiêm chỉnh, ôn hòa cùng cười khổ sờ má hắn: “Mời ngồi tử tế! Bả vai tôi rất đau!” Hắn lại ôm lấy tay cậu, tiếp tục giả bộ cọ cọ, trầm giọng: “Để tôi xoa bóp cho nhé!” “Không cần đâu! Cảm ơn!” Phương Nho đứng lên bảo: “Đợi chút tôi muốn đi toilet!” Hắn bày ra vẻ mặt tùy ý cậu. Phương Nho đi đến cửa toilet, đột nhiên xoay người tỏ  có lỗi: “A đúng rồi! Vừa nãy tôi cầm xương cơ mà chưa có kịp rửa tay! Tôi thật sự không có ý gì đâu!” Biểu hình hắn cứng đờ, nhất thời cảm giác hai má mình đầy mỡ. Mà càng làm người ta sợ hãi hơn chính là hắn vừa mới cọ vài cái trên tay Phương Nho! “Haha!” Cậu đứng trước bồn rửa tay cười trộm. Nguyên Triệt bình thường đều trưng bộ mặt than khó coi, nhưng đến lúc tạc mao thì lại thực ngốc thực đáng yêu! Cái phản ứng chó ngáp phải ruồi ban nãy thật khiến cậu muốn tiếp tục trêu đùa hắn! Sửa sang lại vẻ mặt cho tốt, cậu khôi phục ôn hòa, mở cửa đi ra. “A!” Còn chưa phục hồi lại tinh thần, cậu đã bị hắn đặt trên tường. Môi bị mở ra, mang theo chất lỏng nồng đậm chậm rãi chảy tràn vào cổ họng rồi xuống bụng. Đầu lưỡi còn liếm láp ngoài bờ môi mang hết đi những giọt sót lại, sau cùng hắn mới khàn khàn nói: “Dám trêu chọc tôi, nên trừng phạt em thế nào đây?” Phương Nho nhỏ giọng: “Tôi thật sự dâu có cố ý!” “Thật không?” Hắn trầm giọng: “Cho em hai lựa chọn, một là hiến thân, hai là uống đủ ba ly!” Cậu chầm chậm giơ hai ngón tay: “Số hai!” “Tốt!” Hắn buông cậu, đem ly rượu trên bàn đưa đến. Phương Nho nhận mệnh uống liên tiếp ba ly, ở trong lòng cũng ghi nhớ: người nào đó trả thù thực là thâm! Ba ly đều trôi hết xuống bụng làm gò má Phương Nho ửng đỏ, ánh mắt bị màn sương mù giăng phủ, đuôi mắt yêu kiều câu lên vòng quanh một loại phong tình yêu mị. Ánh mắt hắn ám trầm, vẻ mặt chuyên chú nhìn theo. Phương Nho nói: “Anh đi rửa mặt đi, toàn là mỡ à!” Mày hắn giãn ra, thả người lên ghế, ra lệnh: “Giúp tôi!” Lại từ ngạo kiều biến thành đế vương rồi! Phương Nho nhìn trần nhà, thầm nghĩ mình đúng là chiều chuộng vị đại gia này quá rồi! Cách chữa trị ôn hòa này cũng chẳng khác nào độc dược hết, người ta thì được sủng nịch còn mình tự bức khổ bản thân! Cậu mang khăn mặt ướt từ toilet ra, đang định lau cho Nguyên đại thiếu gia thì hắn lại gây sự: “Cách xa thế thì lau sạch làm sao được? Ngồi lên đùi tôi đi!” Phương Nho đờ đẫn trong theo hắn, người này không nên gọi là “Nguyên Triệt” mà phải để thành “Nguyên Nhuận” [1] mới đúng! Hắn thật khiến người bên cạnh muốn phun ra một câu cực ngắn gọn, cực súc tích: “Mời anh biến!” lắm đấy! Cậu đương nhiên không ngồi lên đùi hắn! Nhưng mà vẫn bị hắn gây sức ép cả nửa ngày, nào thì cố gắng nhẫn nhịn chăm sóc nhóc con nghịch ngợm, chưa kể còn bị ăn đậu hũ mà hắn vẫn có thể giở cái giọng ai oán ra với mình nữa chứ! Cho đến khi người hầu nhẹ nhàng gõ cửa mời hai người dùng cơm trưa thì mới có thể chấm dứt cục diện ầm ĩ này! [1] Nhuận: chỉ sự trái khoáy, ưa thay đổi, thích gây sự (Đối với Nguyên Triệt mang hàm nghĩa này).