Boss Và Thiên Thiên Ai Là Người Lưu Manh

Chương 24 : Lưu manh còn muốn tiếp tục?

Phòng làm việc tổng tài trước sau như một làm cho người ta một loại cảm giác áp bách kinh khủng, hơi thở thê thảm, lạnh lẽo, tay lạnh chân lạnh nhưng tâm huyết sôi trào… Tóm lại, cảm giác rất kỳ diệu. Thiên Thiên thiếu chút nữa liền bỏ ý niệm lúc ban đầu trong đầu lâm trận bỏ chạy. “Thiên Thiên, sớm như vậy là tới đưa cho tổng tài báo cáo tổng kết tháng này phải không?” Chu thư ký nhiệt tình chào hỏi Thiên Thiên, uốn éo cái mông vừa cắn móng tay, còn cố ý trừng to mắt giả bộ vô tội, chợt nhìn động tác này chính là hình tượng thường có. Thiên Thiên cười xấu hổ vài tiếng. Chu thư ký giả nai bộ dạng thật sự quá giỏi, nàng thực tại rất muốn cười to, còn băn khoăn trong phòng làm việc nếu ứng nghiệm với đại BOSS thì có nên nén cười cùng rối ren hay không….vẻ mặt dĩ nhiên là quái một chút. Chu thư ký quan sát lộ vẻ khẩn trương nhìn Thiên Thiên, hất tóc mềm giọng nũng nịu nói: “Làm sao vậy Thiên Thiên? Sẽ không lại bị tổng tài phê bình chứ? Ai da em đây là ánh mắt gì thế, không nên như vậy nhìn người nhà chứ ~ ” Thiên Thiên run run một chút. Đoán chừng là điều hòa tầng 6 mở quá công suất “A không… Chu… Chu… .” Thật sự là không đành lòng kêu tiếng tỷ tỷ. Thiên Thiên tránh đi ánh mắt cổ quái nghiên cứu của Chu thư ký: “Không có đâu, em còn chưa tiến vào…” Chu thư ký nhìn Thiên Thiên, một lát sau kinh hô: “Ai nha, Thiên Thiên, em sẽ không phải cũng cùng những cô gái dưới kia giống nhau…” “Giống nhau, cái gì?” “Đối với tổng tài động tâm tư đi?” Chu thư ký hỏi. Thiên Thiên nghe vậy không biết từ đâu chột dạ một chút, sau đó giác ngộ một cái vấn đề. Không đúng nha…. nàng tại sao phải sinh ra ý niệm quy tắc ngầm ý trong đầu đây? Đây là không tốt cho bầu không khí của xã hội nên ngăn chặn ! Nàng tại sao có thể thông đồng làm bậy chứ? Thiên Thiên đang phân tích cảm thấy Bạch y như phong tựa hồ cố ý hướng dẫn nàng hướng phương diện này. Ngẫm lại lại cảm thấy rất không có khả năng, Bạch y giúp nàng như vậy, nàng tại sao có thể hoài nghi hắn, chính mình khi nào thì cũng thành cái loại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. “Ha ha ~ em cũng đừng quá khẩn trương bị chị đã nhìn ra, kỳ thật đây cũng không phải là chuyện không thể nào.” Chu thư ký vỗ vỗ Thiên Thiên vai: “Theo chị thấy, tổng tài đối với em rất đặc biệt ~” nói hướng Thiên Thiên 1 cái mị nhãn: “Thời gian chị tại Lăng thị công tác dài như vậy còn là lần đầu tiên chứng kiến tổng tài đối với cô gái để tâm nhưu thế , yên tâm đi, có cơ hội, có tiền đồ…” Mấy cái khác không có lưu tâm nghe, Thiên Thiên chỉ nghe thấy một câu nói: “Tổng tài… Đối với em để tâm?” “Cũng không phải….” Chu thư ký liếc trắng Thiên Thiên một cái: “Em cũng vậy nha….cũng đừng giả bộ.” Hạ thấp giọng: “Tổng tài đối với em rất tốt, chẳng lẽ em một chút cũng không có phát hiện?” “Có sao?” Thiên Thiên nỗ lực nhớ lại, tổng tài khi nào thì đối với nàng để tâm qua? Đơn giản là tại lúc làm khó dễ có điểm ngon ngọt, làm cái suy luận cái loại cảm giác này giống vậy mua cho nàng vé máy bay hạng nhất sau đó khi nàng bước vào cabin khoảng cách một bước sẽ đem nàng từ trên phi cơ ném xuống, rồi nói một câu: “Bye bye.” Cảm giác là như thế. “Lần đó lần đó nha…tổng tài đặc biệt gọi điện thoại kêu chị đi mau cháo đó đó, em quên rồi? Tổng tài quan tâm nha.” Chu thư ký vừa say mê nói tiếp: “Còn có lần đó, khi bụng em có vấn đề ngủ quên khi đó tổng tài rất lo lắng, ôm em liền đi ra ngoài, chị còn là lần đầu tiên chứng kiến.” Không nói gì trừng mắt nhìn vẻ mặt mờ mịt Thiên Thiên: “Sẽ không, ..em…. đều quên đi? !” “Ách…” Thiên Thiên suy nghĩ một chút, hình như là có có chuyện như vậy, bất quá: “Về sau tổng tài còn muốn lấy em tiền chữa trị đây, không phải là tiền…” Đáng quý đó, hơn nửa tháng tiền lương nha! “Tốt lắm tốt lắm!” Chu thư ký đại khái là bị Thiên Thiên trì độn khiến cho hoàn toàn không biết nói gì: “Em có chuyện đi trước…. nếu không trong chốc lát tổng tài phát hiện chị ở chỗ này nói chuyện phiếm liền thảm, chốc lát còn có mấy khách hàng tới, chị đi đây~” nhanh chóng biến mất tại trước mặt Thiên Thiên. “Ừ, nha. Ha ha, Chu tỷ hôm nay thật đáng yêu.” Tại khúc quanh thật xa truyền đến giọng Chu thư ký cố làm ra vẻ nũng nịu: “Đó là bởi vì người ta đang yêu ~ ” “…” Bình thường tư thế nghiêm túc, đối ngoại trên mặt luôn mỉm cười chuyên nghiệp, chú trọng chi tiết cẩn thận tỉ mỉ mà trong nháy mắt Chu thư ký liền trở nên như 1 tiểu cô nương. Tình yêu, thật sự làm cho người sinh ra chuyển biến ba trăm sáu mươi độ vậy sao… “Sở tiểu thư, em còn muốn tại cửa đứng bao lâu.” Giọng không mang theo bất kỳ tâm tình nào bay tới. Thiên Thiên ngẩn ra “Tổng tài!” Lễ phép tính gõ cửa, sau đó đẩy ra cửa kiến đi vào, đem cặp văn kiện đặt ở trên bàn làm việc: “Tổng tài, đây là thứ muốn.” Lăng Phong nhíu mày nhìn thoáng tài liệu ở bên cạnh: “Cái tôi muốn chính là bản word…. Sở tiểu thư cứ như vậy đưa cho tôi, là muốn chính mình lại đưa số liệu vào sao?” “Không phải vậy tổng tài…” Chủ quản rõ ràng nói tổng tài muốn xem bản này mà… “Không cần nói nhiều.. ” Lăng Phong hướng máy tính bên cạnh hơi hất càm: “Hiện tại liền làm, một canh giờ sau hoàn thành giao cho anh, có vấn đề hay không.” Mặt lão bản mặc dù giống như là đang trưng cầu ý kiến của nàng nhưng trên mặt hắn hoàn toàn không có ý này, rõ ràng vô luận bạn có dám ý kiến gì hay không đều phải như thế! “Dạ,không có vấn đề.” Muốn cùng tổng tài chung sống trong một phòng một canh giờ, đó là một vấn đề thật lớn! Nhưng, dù sao, công việc chính là công việc…. vô luận cái nào trình tự xảy ra chuyện không may, vô luận là chủ quản lầm hay là lao bản cố ý làm khó dễ thì mình…. đều phải vô điều kiện tiếp nhận tiếp nhận! Một canh giờ sau. “Tổng tài, đây là cái ngài muốn.” Thiên Thiên đặt USB ở trước mặt Lăng Phong. Lăng Phong vẫn vội vàng chuyện gì đó, cũng không có nhìn Thiên Thiên, chỉ là gật gật đầu thuận miệng đáp ứng: “Ừ.” 10 s sau vẫn không thấy tổng tài phân phó chỉ thị gì. “Kia..tổng tài…em có thể đi xuống được chưa ạ?” Lăng Phong nhìn thời gian, sau đó đứng dậy cầm lấy điện thoại di động vừa đi ra ngoài vừa nói: “đến giờ cơm trưa, cùng nhau đi.” Thiên Thiên vội vàng giơ tay. “Không không không, tổng tài ngài đi đi, em hẹn đồng nghiệp cùng nhau ăn.” Nàng cũng không muốn ăn yến tiệc kiểu kia đâu. ~~~~ ( _ )~~~~ Thiên Thiên lại nghĩ tới trong phòng kia cái áo kia…nhớ luôn trong giấc mộng bị nước miếng nàng bao phủ a bao phủ… Nhìn xem sắc mặt thay đổi trong nháy mắt của Thiên Thiên, Lăng Phong nắm tay vội ho một tiếng, cúi đầu nhẹ nhàng cười một chút. Thiên Thiên rất ít khi chứng kiến lão bản có 1 mặt như vậy, nhịn không được nhìn nhiều thêm mấy giây, kết quả là bị bắt quả tang . “Như thế nào, trên mặt anh có gì đó sao?” Nhanh chóng hoàn hồn: “Không có… Không có.” Xong rồi, tổng tài nhất định cho rằng nàng vừa ý hắn. “Vậy em nhìn chằm chằm tôi là nhìn cái gì, nếu để cho nhân viên khác trông thấy ảnh hưởng thật không tốt.” Lời lẽ chính nghĩa: “Sở tiểu thư về sau muốn nhìn vẫn là lưu tâm một chút xem quanh có những người khác ở đây hay không.” Ngụ ý, không có người ở đây có thể tùy tiện nhìn sao? Một chút, những người khác… Thiên Thiên mãnh liệt vừa quay đầu lại, cửa phòng làm việc tổng tài không ngoài sở liệu đứng có một đám người, đều đặc biệt có ăn ý không có mở miệng nói chuyện, đồng dạng nhìn nhìn xem nàng cùng tổng tài, còn có thêm nữ nhân kim cương Vu Tại Tĩnh nữa….. “Tại tiểu thư tới đây như thế nào lại không lên tiếng chào hỏi, chiêu đãi không chu toàn, mong thứ lỗi.” Lăng Phong vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, mặc dù như thế khuôn mặt tươi tắn kia vẫn có thể làm cho không ít cô nương bị khuynh đảo. Thiên Thiên trong nội tâm tặc tặc tán thưởng, ai bộ dạng đẹp mắt đây, một khuôn mặt tươi tắn đều xem không được, bất quá nụ cười vừa rồi thật đáng yêu… Thiên Thiên nghe thấy thanh âm cõi lòng mình tan nát. Mình …mình..mình… làm sao mình có thể cảm thấy tổng tài đáng yêu đây? Đối với một người bị hắn chuyên làm khó dễ mà nói nên tuyệt đối không thể bị nụ cười giả vờ anh tuấn của thủ trưởng mê hoặc ! Mi hiểu không? ! “Vẫn cảm thấy Lăng tổng là vị công tư rõ ràng, bất quá hôm nay xem ra…” Tại Tĩnh tầm mắt rơi vào người Thiên Thiên bên trong lòng đầy khinh thường, đố kỵ, khinh bỉ ngay cả Thiên Thiên trì độn cũng nhìn ra. Phát hiện Tại Tĩnh đối với mình nhưu có thù oán Thiên Thiên cảm thấy thập phần không ổn. Tại Tĩnh nói tiếp: “Tổng tài Lăng thị cũng sẽ trình diễn tiết mục trong thời gian làm việc tán tỉnh cấp dưới…ha ha, thật sự là quá có ý tứ .” Hồi tưởng lại vừa rồi khoảng cách tổng tài cùng nàng không để ý… Ách…bị bề ngoài sở mê, đúng thế…. cho trái tim bé nhỏ tự động hoa si rồi… Cảnh tượng như vậy. Kia thật là có điểm cái gì kia ….Thiên Thiên chột dạ cúi đầu không nói lời nào. So với Thiên Thiên thì tổng tài người ta biểu hiện làm người ta không dám thở mạnh gấp trăm lần. Thiên Thiên xem như thấy được da mặt dày của tổng tài đến trình độ gì.. là hoàn toàn không có chừng mực, không có giới hạn ! Chỉ thấy hắn cười vẫn như xưa, động tác ưu nhã tự nhiên ở trên ghế ngồi xuống, ngón tay gõ tay vịn ghế, ngữ điệu kinh người: “Vu tiểu thư, cô nếu đã biết rõ tôi cùng Thiên Thiên đang làm cái gì?” bày tỏ không có thể hiểu được nhún nhún vai: “Vậy còn mang theo một đám người đứng ở bên ngoài, tựa hồ… có điểm không thích hợp?” Thiên Thiên hàng ngày đã bị tổng tài cử động thường xuyên lưu manh đồng hóa , cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy tổng tài như vậy là ngụy trang làm loạn, cho nên ngoại trừ dưới đáy lòng âm thầm cảm thán da mặt dày còn ngược lại là cực kinh ngạc. Chỉ là nhịn không được mang theo vài phần tâm tính xem đùa giỡn, ngẩng đầu len lén xem sắc mặt cô gái kia. Quả nhiên là một hồi tím xanh một hồi trắng mét. “Lăng tổng, tôi hôm nay tới là vì công việc.” Tại Tĩnh tăng thêm ngữ điệu nhắc nhở. Lăng Phong không phải là người làm việc tùy ý không có nguyên tắc, đối đãi bình thường với khách hàng đương nhiên không sẽ như thế. Dưới mắt Lăng thị chi nhánh công ty cùng Vu thị hợp tác đã không có cái gì có thể tiếp tục, Tại Tĩnh mỗi lần nói là hợp tác thì đều đế chỉ muốn gặp hắn, hắn không có tuyệt tình bất quá là bởi vì không muốn cùng một nữ nhân so đo, ở phương diện khác cũng là bởi vì cha mẹ bên kia. Nhưng là mấy lần này biểu hiện của Tại Tĩnh càng ngày càng làm cho người ta nhìn không được. Đại khái là lo lắng Thiên Thiên. Lại như vậy bỏ mặc Tại Tĩnh đi thì y theo tinh thần sợ chết phi thường của Thiên Thiên, còn có nàng không trái tim không chịu có mắt gì cả, chỉ sợ vì lý do an toàn ‘ bo bo giữ mình ’ mà cách hắn càng ngày càng xa. Tại Tĩnh đứng ở cửa tức giận đến một câu nói đều nói không nên lời, ngay cả phía sau nàng chính là thủ hạ đều cảm thấy lúc này đây mất mặt tới chơi quả thực là chính tiểu thư nhà mình tự tìm phiền toái. Bất quá vì tiền lương chỉ có thể tiếp tục đứng, bắt đầu suy tư có nên tìm 1 lão bản mới có khí phách như hay không ? “Chuyện cùng công ty của cô hợp tác, tôi đã giao cho Vương quản lí bộ nghiệp vụ toàn quyền chịu trách nhiệm, Vu tiểu thư có vấn đề gì có thể đi tìm ông ấy.” “Anh… Tôi tại sao không có nghe nói.” Tại Tĩnh chính mình tìm lối thoát cho mình. “Bây giờ nghe?” “Kia đa tạ Lăng tổng nhắc nhở.” Rõ ràng bất mãn công ty không coi trọng hợp tác với công ty nàng nhưng lại không có chỗ nào phát tiết. Lăng Phong hướng cửa đứng bất động nhin đám người lướt qua: “Như thế nào…Vu tiểu thư này vốn định lưu quan sát tôi cùng Thiên Thiên tán tỉnh?” Đem 1 câu lưu manh như thế mà hỏi được như mây trôi nước chảy, Thiên Thiên đối với tổng tài kính ngưỡng giống như cuồn cuộn như nước Hoàng Hà kéo dài không dứt ~~ Đối mặt với mặt Lăng Phong lạnh lùng cùng lời nói ra mà không làm cho người ta kinh ngạc chết Tại Tĩnh cũng không phải là lần đầu tiên lĩnh giáo, không có tức miệng chửi ầm lên sau đó quay đầu bước đi ròi nhìn Thiên Thiên một cái chỉ là rất khách khí nói một câu: “Tạm biệt, Lăng tổng.” Sau đó cố làm ra vẻ không sao cả rời đi. Thiên Thiên vừa rồi từ trong mắt của nàng rõ ràng chứng kiến một cổ dày đặc địch ý, trong nội tâm dâng lên cảm giác không ổn, run lên vài run, dự định tan tầm về nhà thuận đường mua chút hương khói tại bàn thờ nhỏ tại nhà trọ cầu khấn, tiêu tai khó, quan trọng nhất là thoát tài, bảo vệ tài rất là trọng yếu nha! Một đám người im ắng vội vội vàng vàng rời đi. “Tổng tài… kia không có việc gì em đi trước, ngài cứ tiếp tục… ha ha ~” Thiên Thiên lúc này phản ứng nhanh chóng, chuyển hướng chủ đề lúc ban đầu tổng tài muốn mời nàng ăn cơm, bàn chân đi tới cửa. “Trở lại.” Mệnh lệnh! Không thể không từ! “Dạ, tổng tài còn có chuyện gì muốn em làm sao?” Nhận mệnh a! Sau đó Thiên Thiên phát hiện, vừa rồi nụ cười cười sắc bén chứa dao tuyệt đối âm hiểm của tổng tài rõ ràng hé ra không hề uy hiếp – – nhìn chằm chằm ngực nàng