Mạc Tầm ôm chặt cánh tay Tô Tố rồi đột nhiên thắt chặt lại. Toàn thân anh ta dường như tê cứng thành đá vậy, anh ta cuí đầu, đôi mắt trơ trơ đầy khó hiểu của anh ta cứ nhìn chằm chằm Tô Tố, như thể nhìn xuyên qua khuôn mặt cô chạm đến linh hồn cô. Tố Tố.... Tô Tố? Sao có thể! Cô gái này và Tố Tố xinh đẹp mỹ lệ của anh ta hoàn toàn không có bất ký nét nào giống nhau. Mạc Tầm cười đau khổ. Anh ta rõ ràng thấy Tô Tố chết trên bàn phẫu thuật, với cái chết thảm thiết như thế. Nhưng.... Nhưng tại sao, mỗi lần nhìn thấy cô, đều có một cảm giác thân thuộc đến khó hiểu, rõ ràng cô ta đối với anh đầy ý đối địch, vả lại chưa từng cho anh mặt mũi nào, nhưng anh phát hiện, anh căn bản không thể ghét nổi cô. Trong đại sảnh toàn là tiếng đăng kí lấy số thứ tự khá ồn ào, Mạc Tầm mím chặt môi thành một đường thẳng, không khí chung quanh như thể bị đóng băng trong vài phút. Bất kể là Tố Tố hay là Tô Tố, anh ta dám khẳng định, anh và cô chắc chắn có một mối quan hệ nào đó! .... “Quay, tôi nói anh, có thể thả tay được rồi chứ!” An Tiểu Hy dùng lực kéo chặt cánh tay Tô Tố, kéo cô ta về phía mình, mặt khác nhìn Mạc Tầm đầy phòng bị, “Tôi còn tưởng anh là người tốt đến giúp đỡ, hóa ra là thấy Tô Tố nhà tôi xinh đẹp tính lợi dụng nhỉ, thật là mặt người dạ chó. Anh, Anh nhìn tôi như vậy....tôi, tôi cảnh cáo anh nha, đây là bệnh viện, người đông, anh muốn làm gì, ta hét lên một tiếng lập tức sẽ có người báo cảnh sát.” “Câm miệng!” “À há?” Tiểu Hy ngây người ra, không dám tin mà chỉ vào mũi mình,”Anh bảo tôi câm miệng?” Người này có bệnh hay sao, cô ta mới là bạn tốt của Tô Tố mà! “Cô rất phiền!” Cô ta phiền? Tiểu Hy tức đến đỏ bừng cả mặt, đang định lý luận với Mạc Tầm, đã thấy ánh mắt lạnh băng của Mạc Tầm, cứ thế bế Tô Tố, đi thẳng phía trước. Tiểu Hy kinh ngạc, nhanh chóng bước nhanh đuổi theo, “Anh mau thả Tô Tố ra, anh rốt cuộc tính làm gì. Mau dừng lại, tiếp tục không dừng lại tôi sẽ báo cảnh sát thật, tôi báo thật đó!” Tiểu Hy vừa chạy vừa bắt đầu móc điện thoại ra. Cô ta vội đến nối cả đầu ướt đẫm mồ hôi, trong lòng tim nhảy thình thịch. Con người giờ đây thật là vô pháp vô thiên, giữa con mắt bàng dân thiên hả mà cũng dám cướp người! “Tôi nói anh...” Tiểu Hy vừa ấn số 11, số 0 còn chưa kịp ấn, đột nhiên thấy người đàn ông trước mặt dừng lại, Tiểu Hy nhất thời không đề phòng, xém xíu nữa đã đụng phải người trước mặt, cô nhanh chóng thu bước chân lại. Đang tính mở miệng chửi lớn, thì thấy Mạc Tậm chạy đến trước mặt bác sĩ mặc áo Blouse Trăng rồi dừng lại. Tiểu Hy nhất thời kinh ngạc. Trong đám người mặc áo Blouse trắng ấy có một vị mà cô ta quen biết, viện trưởng của bệnh viện Phục Hoa, cô ta nhanh chóng nắm lấy cánh tay của viện trưởng cầu cứu, “Viện trưởng, viện trưởng, tôi không quen biết người này, bạn tôi đang trong tay anh ta, anh ta nhất định muốn làm điều bất lợi với bạn tôi, đây là bệnh viện, mọi người mau chóng tìm người đến bắt anh ta đưa đến đồn công an đi.” Viện trưởng cười. “Trong đây có phải có hiểu lầm gì chăng...” “Hiểu lầm gì! Tôi và bạn tôi vốn không quen biết anh ta, nhưng anh ta thất bạn tôi xinh đẹp nên nảy sinh ra tâm tư gì đó!” Việc như thế này không phải lần đầu tiên xảy ra, Tiểu Hy lúc ở trường không biết có bao nhiêu chàng trai muốn bắt quan hệ với cô chứ. Đây chả phải là ham mê nữ sắc sao. Tiểu Hy khinh bị nhìn Mạc Tầm. Mạc Tầm đến nhìn cũng không nhìn An Tiểu Hy một cái, mặt lạnh lùng căn dặn viện trưởng, “ Lập tức kêu người thu xếp một phòng bệnh ở tầng trên cùng của tòa lầu, tìm bác sĩ đến.” Tiểu Hy nhất thời ngây ra, khuôn miệng đang há to của cô cô còn quên khép lại, mắt cứ nhìn qua nhìn lại trên người Mạc Tầm và viện trưởng mấy lần. Ế....hình như, hình như cô đã hiểu lầm gì đó chăng. Viện trưởng cũng kinh ngạc, ông ta cúi đầu nhìn Tô Tố một cái, có chút đâu đầu, “Mạc thiếu gia, vị tiểu thư này hình như chỉ bị sốt, không cần nhập viện đâu...” Với lại phòng trên đỉnh lầu đều dành cho những người có thân phận tôn quý, cô nương này đẹp thì có đẹp, Mạc thiếu gia cho dù thích cô ta cũng không cần làm vậy. “Mạc thiếu gia...” “Lập tức kêu người dọn dẹp đi!” Mạc Tầm khuôn mặt không kiên nhẫn nổi nữa, không nhìn thấy Tô Tố sốt đến nổi mơ hồ không còn ý thức sao! Viện trưởng chưa nói hết câu, đã bị Mạc Tầm cắt ngang, câu nói chưa kịp nói của ông bị chặn trong cổ họng. Được! Cả bệnh viện này đều là của Mạc thiếu gia, người ta kêu sắp xếp thì ông cũng phải sắp xếp. ..... Quan hệ của Tôn Nguyên ở thành phố A rất nhiều, rất nhanh đã tìm thấy hành tung của Tô Tố. Anh ta trèo lên xe, khi tra ra tin tức, trong lòng thấp thỏng không yên, dường như không dám nhìn Tiêu Lăng. “Đại, Đại ca, tra ra rồi...” Mặt Tiêu Lăng tê cứng, vốn dĩ ngũ quan anh đã rất lạnh lùng giờ còn băng lạnh hơn, “Nói!’ Trong âm thanh ấy có một sự run rẩy nhẹ rất khó phát giác được. Tôn Nguyên ngồi ở chỗ phó lái xe, nhìn khuôn mặt lạnh băng của Tiêu Lăng, âm thầm nuốt nước bọt, nhẹ nhàng kéo nhẹ cửa sổ ra. Ngập ngừng nói, “Đã tra thấy chị dâu một tiếng trước lấy số khám tại Bệnh Viện Phục Hoa, khoa cấp cứu. Đại ca, anh đừng lo, có lẽ là bị cảm thông thường...” Ngay cả Tôn Nguyên cũng không thuyết phục nổi mình, anh ta câm miệng lại, lo lắng nhìn Tiêu Lăng. Bệnh viện! Khoa cấp cứu! Tay của Tiêu Lăng không khống chế nối run lên, tim bỗng ngừng đập, tâm loạn xạ đến đáng sợ. Không lẽ... Không! Không thể! Tô Tố tuyệt đối không xảy ra chuyện, cho dù cô ta xảy ra chuyện thật, cho dù còn một hơi thở cuối cùng, anh đều phải cứu sống cô! Môi Tiêu Lăng mím chặt lại, một chân đạp ga, xe Lamborghini phóng trên đường với tốc độ tên lửa, phóng thẳng đến bệnh viện Phục Hoa. “A, đại ca, đây là khu thành phố_” ….. Hành trình nửa tiếng đi xe, Tiêu Lăng đã rút ngắn lại chỉ còn mười phút. Trời đã tối hoàn toàn, nhưng bệnh viện lại sáng trưng, nhưng ngọn đèn sáng đó lại không thắp sáng được góc tối trong long anh. Tôn Nguyên nhìn Tiêu Lăng ngừng lại, vội vàng đuổi lên rào thét,” Đại ca, chị dâu nhất định không có chuyện gì đâu, chúng ta vào trong xem thử. Đại ca thật tội nghiệp. Không dễ gì quên được người phụ nữ đó, bắt đầu cuộc sống mới lại tìm được người mình thích, lúc này nếu chị dâu có chuyện gì xảy ra, không biết trái tim long của đại ca lại đóng lại bao lâu nữa. “Đại ca…” Tôn Nguyên còn muốn khuyên anh ta vài câu thì thấy mặt Tiêu Lăng mặt trơ cả ra bước từng bước lớn tiến vào bệnh viện, anh ta cũng vội bước nhanh và dài để đuổi kịp. Hai người hỏi nhân viên trực ban tại quầy lễ tân. “Hôm nay có một người tên Tô Tố đến phòng cấp cứu không, cô ta hiện giờ đang ở phòng bệnh nào, tình trạng ra sao rồi?” “Xin đợi một lát, tôi kiểm tra giúp hai người.” Tiêu Lăng nắm chặt nấm tay đến nổi ca gân xanh, lo sợ nghe thấy bất kỳ tin tức xấu nào,, anh ta chưa khẩn trương được bao lâu. “Hôm nay có một vị tên Tô Tố đến phòng cấp cứu, sốt cao hôn mê, bây giờ đang ở căn phòng trên cùng của tòa lầu truyền dịch.” Tôn Nguyên thở một hơi nhẹ nhõm, nhẹ nhõm hết cả người, “Haha, tôi đã nói mà, chị dâu cát nhân tự có thiên tướng, sao có thể có chuyện được.” Sốt cao cho dù có nghiêm trọng hơn chỉ cần hạ sốt sẽ không có vấn đề gì, so với những vụ tai nạn thảm khốc mà anh ta tưởng tượng ra là quá tốt rồi. Khuôn mặt nhăn nhó của Tiêu Lăng cũng từ từ chuyển biến tốt, anh ta cũng không tiện ở lại đây lâu, bước từng bước lớn lên trên phòng, “Aiiii, Đại ca, đợi tôi.” Lầu trên cùng của Bệnh viện Phục Hoa cả Tiêu Lăng và Tôn Nguyên đều ở qua, đường đi cũng rất quen thuộc, hai người hỏi phòng bệnh của Tô Tố xong liền nhanh chóng đi lên, rất nhanh đã tới cửa phòng bệnh. Tiêu Lăng đẩy cửa tiến vào, cửa phòng đột nhiên lại được đẩy ra từ bên trong. Tiêu Lăng nhìn thấy người trong phòng bước ra là Mạc Tầm, vừa bước chân vào, mặt bỗng tối sầm lại.