Đường Sảnh thật sư không thích Tô Tố, từ lần đầu tiền nhìn thấy cô tại Tinh Quang, cô đã có mạnh mẽ cảm giác sự khủng hoảng. Cảm giác của cô quả nhiên không sai, sau khi Tô Tố đến, tât cả những gì cô vốn có đều bị cô ấy cướp mất. Tài nguyên cô có thể lần nữa cướp lấy. Nhưng còn Tiêu Lăng! Cô yêu anh à! Chỉ bởi vì Tô Tố xuất hiện, thế nên anh đối với cô không chút quan tâm nữa. Cô biết dựa vào tình cảnh trước mắt của cô tốt nhất không nên gây sự với Tô Tố, nhưng cô không nhẫn nhịn được, cô làm sao có thể nhẫn nhịn bị cô ấy trèo lên đầu! Đường Sảng từ ghế năm ngồi dậy, cắn răng hận thù nhìn Tô Tố, ánh mắt hận thù như muốn nuốt Tô Tố, “Tô Tố, cô đúng thật có bản lĩnh, giả vờ giống thật thật, không thể không nói, phương pháp cô chiếm lấy sự thông cảm rất hữu ích. Xem ra lời cảnh cáo lần trước một từ cô cũng không nghe vào tai à, nếu đã như vậy, thì về sau đừng có trách tôi không khách nào nữa!” Tô Tố chẳng thèm để ý cô ta, quay lưng lại với Đường Sảng, tiếp đó nhắm mắt. Thật nhàm chán! Lần trước cô thật sự nghĩ rằng Đường Sảng là bạn gái của Tiêu Lăng, nếu không thì tâm trí cũng không đến mức không chống lại, nếu như cô biết Tiêu Lăng đã sớm cắt đứt với Đường Sảng, cô sẽ không ngu ngốc để cô ta đánh. Hiện tại cô là bạn gái thật của Tiêu Lăng, cô có lý chẳng sợ, cô sợ ai! Hứ! “chết tiệt….”Đường Sảnh tức điên lên Người phụ nữ này dám bỏ qua cô! Cô ta dám bỏ qua cô! “Tô Tố, cô….” “cô đủ rồi đó!” Tô Tố “xòa” ánh mắt, lạnh lung nhìn Đường Sảng, “cô có cái gì không vui thì gặp Tiêu Lăng mà làm, ở chỗ tôi ra oai thì coi là cái gì. Có bản lĩnh thì giữ chặt lấy trái tim của Tiêu Lăng, để anh ta không còn tâm trí tìm người phụ nữ khác, dù hôm nay đã không phải là tôi, thì cũng sẽ là người phụ nữ khác, nếu không thì chịu thiệt vẫn chỉ bản thân cô!” “cô!cô cô” Đường Sảng tức giận đổ cả con mắt, đàu ngón tay run run chỉ Tô Tố Người phụ nữ này dám uy hiếp cô! “đừng có cô cô cô, tôn trọng một chút” Tô Tố gạt bỏ ngón tay của cô ta, mặt không còn kiên nhẫn nữa, “cô ồn ào đủ chưa, ồn ào đủ rồi thì im lặng!” Đường Sảng tức giận đến mức đau ngực, cô ôm lấy ngực tức giận bật cười, đôi mắt đỏ tức giận trừng lên nhìn Tô Tố, “Tô Tố, cô nghĩ rằng cô có thể giam giữ trái tim của anh ấy sao, tôi nói cho cô biết, cô nằm mơ đi!tôi của ngày hôm nay sẽ là cô của về sau, cô không thể đắc ý quá lâu!” Thế thì có liên quan gì đến cô? Tô Tô Tố nhìn theo bóng hình bỏ đi của Đường Sảng, ở trong tim thầm mắng Tiêu Lăng tới tấp. Tố cười khỉnh, “đây là chuyện của bản thân tôi, không cần cô quan tâm!” Đường Sảng nhịn cả miếng tức ở trong lòng, thù hằn nhìn Tô Tố, sau bỏ đi. Tiêu Lăng chết tiệt! Người đàn ông khốn nạn này chỉ biết dẫn ong bướm gây rắc rối cho cô! …… Cơm trưa là đoàn phim thống nhất đặt cơm hộp, là Trần Kiêu bảo trợ lý bên cạnh giúp Tô Tố đi lấy. Tô Tố mở nắp hộp cơm, hoàn toàn không có hứng thú. “không ăn nổi sao?” “không có khẩu vị” Một chút thèm ăn đều không có, Tô Tố đậy nắp hộp cơm lại Trần Kiêu kê một chiếc ghê lại ngồi cạnh cô, che ô chống nắng, nhìn thấy cô vậy không ngừng lắc đầu, “không ăn cơm thì lấy đâu sức lực, nhiều nhiều ít ít cũng phải ăn chút, buổi chiều chỉ còn một cảnh quay thôi, quay xong thì đi bệnh viện tiếp nước đi.” “ừ” Tô Tố thởi dài, một lần nữa mở nắp hộp cơm Trần Kiêu vô cùng chu đáo giúp cô cọ sát đôi đũa dùng 1 lần, những sợi xước trên bề mặt rơi xuống xong mới đưa cho cô. Tô Tố rất cảm động. Người đàn ông ấm áp à! “bạn gái anh thật hạnh phúc” Tô Tố than thở “bạn gái?” Trần Kiêu sững lại một chút. “hơ hơ” Tô Tố nỗ lực lấy tinh thần nở nụ cười gian sảo trên mặt, “bây giờ che giấu tình yêu rất ít rồi, nhưng bị chụp phải cũng không có vấn đề gì à, về sau ra khỏi cửa chú ý chút là được rồi.” Trần Kiêu đặt đôi đũa xuống dở khóc dở cười, “đó không phải là bạn gái anh, đó là em họ anh” “á?” Tô Tố sững lại Ôi giời! Em họ!không phải chứ! Truyền thông cũng thái quá rồi, không có tìm hiểu rõ Trần Kiêu, thế mà đã biến em họ người ta thành bạn gái! “bác anh họ sinh sống ở quê nhà, em họ với bác trai bác gái cãi cọ chạy từ quê đến tìm anh, anh với cô ấy cùng đi ăn cơm, thuận đường đi tìm nhà cho cô ấy” Trần Kiêu bất lực giải thích. “…” Tô Tố đổ mồ hôi. Thì ra là vậy à! Cô lúc đó nhìn trong ti vi thấy nét mặt của Trần Kiêu phải nói là ấm áp, tự nhận thức đoán là bạn gái anh ta, thì ra chỉ là nhầm lẫn “vì thế…anh không có bạn gái!” Trần Kiêu nheo mắt nhìn về Tô Tố “…” Tô Tố cười khan. Không có thì không có thôi, giải thích với cô làm gì nhỉ, cô không tự nhiên di chuyển vị trí ngồi. Không khí ngượng ngại giữa hai người, Tô Tố nhanh chóng cúi thấp đầu, trốn tránh ánh mắt say đắm của Trần Kiêu, vừa định xúc cơm ăn thì Phạm Lãi xông đến tay xách hộp đựng cơm. “Tô Tố? Tô Tố!” “tôi ở đây…” Nét mặt ghen tị của Phạm Lãi đưa hộp cơm nhét vào trong lòng Tô Tố, “cơm trưa của cô” “của tôi?” Tô Tố chỉ lên mũi của bản thân Nhìn thấy Phạm Lãi gật đầu, Tô Tố ngạc nhiên rồi, ai mà có lòng tốt gửi cho cô cơm vậy? Chẳng lẽ là Cảnh Thụy? Không đúng à, hôm nay đâu phải hai ngày nghỉ cuối tuần, hai đứa trẻ cần phải đi học à. Chẳng lẽ là Tiểu Hy? Xì xì, không thể nào! Tô Tố nhanh chóng phủ định dự đoán này của bản thân, Tiểu Hy nấu cơm không đót cháy bếp là may lắm rồi. “ai mang đến à?” “cô nói xem?” ánh mắt Phạm Lãi không chớp nhìn hộp cơm, ngưỡng mộ không được. Mùa đông còn đỡ chút, mọi người có thể tự mang theo cơm hộp cho vào lò vi sóng quay nóng lên là xong, nhưng mùa hè thì không thể, thời tiết mùa hè quá nóng, thức ăn để cả buổi sáng không thể ăn được, vậy nên đoàn làm phim chỉ có thể đặt bữa ăn ở nhà hàng gần đó. Nồi cơm lớn à, khẳng định không hy vọng khẩu vị ngon được. Ông ăn cơm hộp ăn muốn nôn ra rồi. Lúc này nhìn thấy hộp cơm trong tay Tô Tố, nước miếng cứ thế tuôn ra. Tô Tố đổ mồ hôi à. Chẳng lẽ là Tiêu Lăng? Anh ấy cẩn thận thế sao? Cô cúi đầu nhìn hộp cơm, hộp làm từ gỗ, rất nặng. Mở nắp gỗ, một hương thơm bỗng bay lên, hộp cơm có 3 tầng, trên cùng để một bát cháo thịt trứng, bên dưới 2 tầng để bốn món, có món cua cô yêu thích nhất, còn có một bát nhỏ canh gà, ngay cả điểm tâm sau cơm cũng có. Mỗi món ăn đều vẫn còn bốc hơi nóng hổi. Trong tin Tô Tố cảm thấy ấm áp, tâm trạng vừa nãy do bị Đường Sảng gây sự lập tức bị san bằng. Tô Tố nhìn thấy bát cháo đó thì có thể chắc chắn không sai lầm là Tiêu Lăng chuẩn bị rồi. Hứ hứ! Xem như anh ấy có mắt nhìn. Ngẩng đầu lên thì thấy dáng điệu ghen tị và hận của Phạm Lãi “….” Tô Tố đổ mồ hôi. Cô chỉ bưng lấy bát cháo ra, thức ăn còn lại đẩy cho Phạm Lãi, “đạo diễn các ông chia nhau ăn đi” “không cần không cần” Phạm Lãi nhanh chóng khất từ. Chuyện cười, để Tiêu thiếu gia biết ông ăn cơm trưa của Tô Tố rồi, về sau còn không trả thù ông chắc! Ông đâu có ngốc. Nhưng…nhưng chân không di chuyển đi à, nhìn thức ăn trong hộp cơm người ta, nhìn lại cơm hộp, Phạm Lãi suýt chút nữa đổ lệ. “tôi thật sự không ăn nổi, đạo diễn mang cho các ông ăn đi, nếu không thì cũng lãng phí.” Phạm Lãi có chút do dự, “thật không Tô Tố à, đây là thức ăn ở Tổ Hiền Cứ” Chỉ một hộp cơm này thôi, ít nhất cũng phải 4 con số. Tim của Phạm Lãi đều đang rỉ máu. Tô Tố kiên quyết đẩy hộp cơm cho Phạm Lãi. Lúc này thì có đưa quả bàn đào cho cô, cô cũng hoàn toàn ăn không nổi.