Anh yêu cô ta sao “Cái gì?” Tô Tiểu Thất hét ầm lên Tối Cảnh Thuỵ nhanh chóng nghiêng người bịt miệng cô bé lại,cậu nhóc quay đầu nhìn mẹ một cái,thấy mẹ vẫn đứng ngoài không có phản ứng đặc biệt gì,cậu mới thở phào nhẹ nhõm,cau mày chấn chỉnh Tiểu Thất,”Đừng có gào gào thét thét thế.” Tiểu Thất ôm chặt tay cầm phía trước,nết mặt đáng thương chứ miệng,”chỉ là người ta nhạc nhiên quá thôi mà.” Cũng không thể trách cô bé được. Cô bé ngay cả cha là ai cũng không biết,đột nhiên xuất hiện ông nội,sao mà lại không nhạc nhiên được.Tiểu Thất mắt tròn vo đảo một vòng “Em lại dự định ý gì đây?”Lần nào cũng thế chỉ cần Tiểu Thất tỏ vẻ như trộm thế nào,chắc chắn lại có cái dự định gì rồi. “anh à,anh biết cha là ai đúng không,anh nói phải nói nhảy cho Tiểu Thất biết,Tiểu Thất muốn đi tìm bố hỏi tại sao mà lại bỏ rơi chúng ta.”Tiểu thất nắm chặt nắm đấm,gừ một tiếng,”Tiểu thất nhất định phải cho cha biết lễ độ” “Được,đợi anh tìm cơ hội cho em.nhưng em phải ngoan nghe theo lời của anh.” “Vâng!” …… Lão Ông gọi trước cho thư ký Trương,ông biết cái giờ này Tiêu Lăng đang làm kẻ công ty, cho nên để tài xế lái thẳng xe đến thẳm công ty của ah. Thư ký Trương đã đứng ở cửa đợi sẵn,dẫn Lão ông và Lão Trần vào thằng máy “Tiểu tử thối đang làm gì?” Lão ông vươn cổ cũng không nhìn thấy bóng của Tiêu Lăng đâu,mười phần khoing được vui vẻ.Tên tiểu tử này ngày càng trèo cao rồi,ngay cả lão đầu đích thân tới công ty tìm mà anh,vậy mà anh không hề đến nghênh tiếp. Lão ông đã không vui nay càng không vui hơn. Ngồi luôn dưới phòng tiếp đón kẻ tần dưới,giao cho thư ký Trương,”Gọi tên tiểu tử thối đó xuống đón tôi,nếu không tôi không lên đó.” Thứ ký Trương được phen đau đầu rồi. Lão ông tuổi đã cao rồi,sao mà vẫn giống y một đứa trẻ vậy? Cô thở dài,”Lão ông,chủ tịch đang cùng với mọi người họp ở trong phòng làm việc.” “thối tha,bây giờ mới có mấy giờ mà đã họp,gọi nó xuống đay ngay,không thì dừng trách ông già này đánh gãy chân nó.” Thư ký Trương méo xệch miệng,nhìn thấy bên vạnh là một nhóm người đang đứng nhìn,gật đâu khổ sở,”để tôi gọi chủ tịch xuống đón ngài lên.” Lão ông ho hai tiếng,cuối cũng cũng mãn nguyện. Như thế này còn được. …… Thư ký Trương khoing hề lừa lạc ông,lúc này thật sự Tiêu Lăng đang họp,chỉ là nhân vật họp không ai xa lạ,chính là Đường Sảng. Tối qua anh biết Đường Sảng đã đến gặp Tô Tố nên muốn tìm người phụ nữa này nói chuyện ngay,chỉ là ngay sau đó anh bận đến đêm muộn.Nên hôm nay vừa sáng sớm anh đã để thư ký Trương gọi ngay cô ta đến công ty. Đường Sảng nghe thấy thư ký Trương gọi cô ta đến công ty thì rất nhạc nhiên vui mừng.Hôm nay là một ngày thật đặc biệt, phải trang điểm một chút.Bộ váy dài sexy màu tím,để lộ đôi chân dài miên man,vẻ về ngoài thật cuốn hút.Cô ta trang điểm rất kỹ càng,trong mắt giấu không nổi niềm vui mừng. Đây là lần đầu tiên chủ tịch để cho cô đến văn phòng. có lẽ muốn nói rằng....trong tim của chủ tịch vị trí của cô ta đã được cao thêm một bậc sao? Tim Đường Sảng đập thình thịch,ánh mắt của cô ta hướng về con người cao sang ơn phía sau cánh cửa văn phòng kia. “Lăng...” Tiêu Lăng ngẩng đầu lên,ánh mắt như một tia sét xoẹt qua,ánh mắt thôi cũng đủ để cho Đường Sảng im miệng. Đường Sảng tim đập liên hồi,tỏ vẻ rất oan ức cắn môi. Cô chạm vào điều cấm kỵ của Tiêu Lăng. Anh ấy từ trước tới giờ không đồng ý cho ai được phép gọi như vậy,chỉ là do cô ấy mơ tưởng quá nhiều lần,thế nên mới không hiểu tình đạt lý gọi như vậy. “Tiêu tổng...”cô ta vội đường đương kính kính thasy đổi cách xưng hô. Sắc mặt của Tiêu Lăng mới chuyển đổi chút.Anh nhắm mắt thương lượng với Đường Sảng.Anh không phải khoing để ya Dường Sảng hôm nay có trang điểm khác mọi ngày,chỉ là...anh hết hứng thú với với ta rồi. Khắp não bộ của anh chỉ có hình dáng,giọng nói,nụ cười của Tô Tố Anh thẳng thắn mở lời,”Cô đi tìm Tô Tố phải không?” Đường Sảng rùng mình,khoé mắt bỗng dưng dưng nước mắt. Thì ra vì Tô Tố mới gọi cô tới. “Đừng có dùng văn diễn của cô với tôi”Tiêu Lăng mặt hơi lạnh lại,”rút ngay nước mắt của cô lại!” Đường Sảng ngay lập tức kiềm vội nước mắt lại. “Tiêu tổng..” “Cô có nhớ những lời lúc ban đầu khi cô mới theo tôi tôi nói với cô hay không?”Tiêu Lăng không chút nể nang cắt lời cô ta. Cô ta sao lại không nhớ được chứ,anh nói từng câu từng chữ cô đều ghi nhỡ rất rõ ràng. Đường Sảng mặt trắng bệnh đi. Cô nhớ rõ lúc đầu khi Tiêu Lăng không có chút tình cảm nào.Anh cho cô ta cơ hội nổi tiếng,cô làm bạn tình trên giường của anh,cho đến khi anh cảm thấy chán. Đường Sảng nắm chặt vạt váy,lệ nhoè mi,”Tiêu tổng,tôi đã đi theo ngài nửa năm rồi,ngài không có chút cảm tình nào với tôi hay sao?” Tiêu Lăng cười nhạt,”Đường Sảng,ý nghĩa của bạn tình trên giường là sao có cần tôi nói với cô không?” “Nhưng mà tôi yêu ngài” Đường Sảng mất kiểm soát,chạy đến bên cạnh Tiêu Lăng,từ đằng sau dùng sức ôm chặt eo anh và khóc,”Em thật sự rất yêu anh,từ ngay lần gặp đài tiên em đã yêu anh rồi.Nửa năm nay là quãng thời gian vui nhất của em.mỗi ngày em đều chờ đợi để được gặp anh.Tiêu tổng,em thật sự yêu anh...” Tiêu Lăng nét mặt không có chút biểu cảm nào. Anh hất tay,dùng hết sức lực bỏ tay của Đường Sảng,và đẩy cô ta ra. Nhìn cô ta mặt đẫm lệ,trong tâm anh không có một chút suy nghĩ gì,”Nửa năm nay tôi cũng không để cô thiệt thòi còn gì.Ngày hôm nay để cô đến là muốn nói cho với biết, tôi là chủ của cô,cô chỉ là nhân viên của tôi,thế thôi.Nhìn trên cái phận cô cùng tôi nửa nay việc cô tìm Tô Tố lần này tôi không tính nữa,nhưng...”Giọng của anh phút chốc bỗng lạnh hoen cả nước đá,”Không có lần nữa!” Nói xong,trong đầu hình đang của Tô Tố lại dần xuất hiện trong trí não. Dự đoán nếu như đoạn hội thoại này mà là nói với Tô Tố,người phụ nữ này chắc chắn sẽ nhất lên vì vui mất.Cuối cùng cô cũng chỉ là mối quan hệ chủ tớ Đúng là con đàn bà chết tiệt không có lương tâm. Đường Sảng điệu đã lùi sau hai bước,”Vì sao?Tôi yêu anh mà...” Tiêu Lăng vốn giữ cho cô ta chút thể diện,nhưng xem cô ta kiên cố không thay lời,anh tuyệt tình cắt phăng cái ya nghĩ của cô ta. Anh từ từ rời khỏi ghế,thân thể cả to vạm vỡ,lạnh lùng nhìn cô ta,nhếch mép cười”Cô nghĩ tôi sẽ cùng một con điếm nói chuyên yêu đương.” Sắc mặt Đường Sảng phút chốc thảm không còn sức sống,nhìn Tiêu Lăng không dám tin. Tiêu Lăng cười nhạt. Đường Sảng lúc đầu vì muốn nổi tiếng tìm đến anh,đúng lúc khi đó anh đang trống rỗng cho nên không cự tuyệt.Nhưng anh đam khẳng định,khi đó nếu như anh cự tuyệt,cô ta chắc chắn cũng sẽ tìm người khác. Nói trắng ra là loại bán thân So với đĩ điếm có gì khác đâu? “Cô có thể đi rồi!” Nói đã xong,nếu như cô ta thông mình sau này chắc sẽ biết mình phải làm gì. Đường Sảng dựa vào tường,chỉ cảm giác một luồng khí lạnh từ bàn chân chạy thẳng lên não Thì ra trong tim anh ấy,Đường Sảng cô chỉ là một người thấp hèn như vậy. Cô ta cắn chặt răng nắm chặt nắm tay,nỗ lực làm cho bản thân trấn tĩnh trở lại. Lau nước mắt,cô ta hỏi câu hỏi cuối cùng “Cũng chỉ vì tôi đi tìm Tô Tố cho nên anh mới cảnh cáo tôi.Nếu như vậy,cơ bản ngay cả tôi là ai anh cũng không nhớ đúng không?”.Nhìn thấy Tiêu Lăng quả đoạn gật đầu,tim cô càng lạnh,cô cắn chặt môi,hỏi lần cuối cùng,”Tiêu Lăng...anh yêu cô ta sao?”