Tô Tố im lặng một lúc, ngực cô đang đập thình thịch, đôi tay lo lắng đến đổ mồ hôi. Chết sớm đầu thai sớm. Cô hít một hơi thật sâu, sắp xếp lại từ ngữ, lặng lẽ khích lệ bản thân, nhưng vẫn không dám nhìn Tiêu Lăng, cúi đầu xuống bắt đầu nói. "Tiêu Tổng, sau này nếu không phải chính sự, thì anh đừng đến tìm tôi." Cô ấy hoàn toàn không dám nhìn vào khuôn mặt của Tiêu Lăng, vì sợ nhìn rồi sẽ không có can đảm để tiếp tục nói, cô nói không ngừng giống như một chuỗi pháo nổ "chuyện ở khách sạn là ngoài ý muốn, chúng ta đều là người lớn, có thể chịu trách nhiệm cho hành động của mình, không phải chỉ là một đêm thôi sao, cho nên chúng ta hãy quên nó đi. Sau này anh là ông chủ của tôi, tôi chỉ là nhân viên, được không? " Không khí "loạt loạt loạt" bị đóng băng. Tiêu Lăng nắm lấy hộp đồ trang sức trong túi, khuôn mặt anh lạnh lùng đến đáng sợ. Tô Tố rụt cổ lại không dám ngẩng đầu, nhẫn nhịn tiếp tục nói, "anh là đại tổng tài, tôi chỉ là một nhân viên quèn, cái gì cũng không phải, anh thực sự không cần mất nhiều tâm tư trong người tôi như vậy. Tôi là một rất hèn, không có lý tưởng hay tham vọng gì lớn, đủ tiền dùng là được...... và thực sự không ngại anh biết sự thật, tôi hồi trước từng bị tình yêu làm tổn thương, bây giờ không có năng lượng yêu thêm lần nữa...... " "Là cái tên Cảnh Thuỵ?" Tiêu Lăng rất tức giận, đứng dậy đá ghế ở bên cạnh, mặt tái mét ngắt lời cô, "Tô Tố, cô có hạ tiện quá không! Người ta đã không cần cô, cô còn yêu người ta? ” Hạ tiện? Khuôn mặt Tô Tố trắng bệch, cơn giận của anh ta đang dâng cao, túi bị siết chặt, anh đứng dậy một lần nữa. Đúng! Cô hạ tiện nên hết lần này đến lần khác nhịn anh. Nhưng anh thì sao. Anh có bạn gái còn trêu chọc cô, thậm chí còn không xấu hổ hơn nữa! Cô trừng mắt nhìn Tiêu Lăng, nắm lấy cái túi muốn đi. "Em đứng lại cho tôi!" Tiêu Lăng nắm lấy tay cô, hung hăng kéo cô qua bức tường, thô lỗ áp lên, "Người phụ nữ đáng chết này, em có lương tâm không." Anh toàn thân căng cứng, mỗi cơ bắp của anh đều hiện lên đầy tức giận. Tô Tố hơi sợ, đôi mắt của cô hơi đỏ, nhưng kiên cường mím môi không nói chuyện Anh còn nói lương tâm với mình. Lúc anh đi trêu chọc nhiều phụ nữ, lương tâm đi đâu? "Chết tiệt, Tô Tố, tôi sẽ không để cô đi đâu, người phụ nữ tôi xem trọng thì không thể không đạt được!" Tiêu Lăng tức đến đỏ mặt, giơ tay xé quần áo cô ra. Tuy nhiên những lời này khi Tô Tố nghe thấy, nghe như anh thừa nhận rằng anh chỉ chơi với cô. Cô dùng lực chống trả, "Tiêu Lăng, đồ khốn kiếp!" Tiêu Lăng bị tức đến muốn điên Anh nghĩ rằng anh đã dành rất nhiều sự kiên nhẫn với cô, bởi vì cô mà kết thúc với những người phụ nữ khác, cô vậy mà muốn rạch ròi quan hệ với anh, làm thế nào có chuyện tốt như vậy. Anh nghiến răng, hung hăng cầm chặt tay cô, cắn lên cổ cô. "Ah..." Đau! Tiêu Lăng không quan tâm, xé toạc quần áo. Hôm nay Tô Tố mặc một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc váy in hoa màu đen dài đến đầu gối, anh ấy xé chiếc áo sơ mi của cô. "Ah...anh buông ra!" "Mơ đi!" Anh có lẽ đối xử tử tế với cô quá, nên cô mới kiêu ngạo như vậy. Tiêu Lăng cúi đầu thô lỗ hôn cô, cái miệng nhỏ nhắn của cô ngọt ngào hơn bao giờ hết, nhưng lời nói ra lại làm cho người ta tức giận. Anh nâng cô lên, hung hăng đè cô vào tường. "Uhm..." Chân cô không đụng đất, cả người bị nhấc lên. Tiêu Lăng giận điên rồi, vén váy cô lên. "Uhm..." Cơ thể cô lạnh, trái tim còn lạnh lẽo hơn. Lắc đầu trong hoảng loạn, nhưng bất kể cô di chuyển hướng nào, môi anh ta cũng dính chặt, không để lại khoảng trống. Khốn kiếp! Anh đang làm gì Làm cô! Ánh mắt của Tiêu Lăng khá rõ ràng. Kỹ năng hôn của Tiêu Lăng quá cao siêu, Tô Tố làm sao là đối thủ của anh. Bị anh hôn đến trong đầu trống rỗng, toàn bộ cơ thể không còn chút sức lực. Tố Tố cơ người vô lực dựa vào anh, không khí trong ngực như bị rút ra hết. Hít thở ngày càng trở nên rối loạn hơn! "Ừm..." Cô không thể kiềm chế được, đôi tay vô thức quấn quanh cổ anh. Tiêu Lăng cũng động tình, nhưng vẫn còn một chút lí trí. Anh sợ làm tổn thương cô, vươn tay siết chặt vài cái. "Uhm..." Tô Tố rùng mình, thở hổn hển dữ dội. Tiêu Lăng thở nặng nề, anh buông môi cô ra, mỉm cười đặt ngón tay lên cô "Tiểu yêu tinh, em thích anh." Tô Tố mơ hồ mở to mắt, chỉ nhìn thấy chất lỏng trong suốt chảy trên đầu ngón tay của anh, mặt anh hài lòng và xấu xa. Khuôn mặt nhỏ ửng hồng. Cô không tự nhiên động đậy cơ thể, thì mới phát hiện tư thế của hai người thật xấu hổ, "Anh để tôi xuống đi..." Mới mở miệng cô đã hận không tự cắn đứt lưỡi mình. Âm thầm mềm mại này, là của cô ấy sao? Miệng của Tiêu Lăng nở một nụ cười, giọng khàn khàn vang lên trong tai cô. “Là em tự quấn lên.” Đôi tai nóng ngay lập tức. Quần áo của Tô Tố đã bị rách từ lâu, cái gì càng lộ không càng lộ đều lộ ra cả, nhưng quần áo của Tiêu Lăng lại rất gọn gàng, áo sơ mi thậm chí không một dấu vết của nếp gấp, tình huống này khiến cô cảm thấy xấu hổ. "Tiêu Lăng, để tôi xuống đi..." "Nằm mơ" Tiêu Lăng thở hổn hển, dục vọng cuồn cuộn. "Uhm..." Tiêu Lăng đang muốn tiếp tục, nhưng cánh cửa phòng riêng tự nhiên bị mở ra. Cô phục vụ xinh đẹp nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức ngây người mở to mắt.,cô nhanh chóng xin lỗi "Tôi xin lỗi, xin lỗi, hai người tiếp tục." Sau đó, âm thanh "ầm" đóng cửa lại. Tô Tố hoàn toàn tỉnh lại, xấu hổ đến mặt đỏ hồng. Cô vậy mà.... làm chuyện này với Tiêu Lăng ở nơi này. Trong một khoảnh khắc, không biết sức lực từ đâu, cô ấy đẩy Tiêu Lăng ra. Cả hai tách ra, cơ thể tất nhiên cũng tách ra. Tô Tố cứ nghĩ cô sẽ nhẹ nhõm, nhưng đột ngột cơ thể xuất hiện một sự trống trải. Hai chân cô rơi xuống đất, nhưng mềm như cọng mì. Tô Tố dựa vào tường, nhẹ nhàng trượt xuống. Tiêu Lăng nhanh tay lẹ mắt ôm cô vào lòng. "Anh đi ra!" Tô Tố xấu hổ không thôi, hôm nay cô rõ ràng đến để nói chuyện rõ ràng với Tiêu Lăng, nhưng làm sao... nó lại phát triển theo cách này. Cô hận không thể cho mình một cái tát ngay. "Tiêu Lăng, chúng ta không thể." Bầu không khí đã biến mất, Tiêu Lăng không áp bức cô nữa, mặc quần dài vào, lại giúp cô mặc quần, cúi đầu hỏi cô: "Tại sao không?" Họ đều là nam chưa vợ gái chưa chồng, làm thế nào lại không thể đến với nhau? "Anh... anh rõ ràng có bạn gái." Tô Tố cắn môi. Bạn gái? Tiêu Lăng ngây người không hiểu, nhanh chóng cau mày. "Em nghe ai nói, tôi có bạn gái khi nào?"