Boss Nữ Hoàn Mỹ
Chương 83 : Phán quyết
“Không cần cảm ơn, không phải là tôi giúp anh, tôi chỉ không muốn ảnh hưởng đến vụ hợp tác giữa công ty và bên BTT thôi. Ngoài ra, người mà anh nên cảm ơn là chú Thành, là chú ấy ra mặt giúp thì mới giải quyết được.”
“Ừ, có cơ hội, tôi sẽ nói lời cảm ơn với ông ấy.”
Bạch Vi không đáp lời, đi thẳng về phía cửa phòng làm việc, kéo cửa đi ra ngoài.
Một lát sau, cô ta lại đi ra, đứng ở cửa nói: “Anh đã đặt vé chưa?”
“Rồi, bảy giờ bay.”
“Đặt thêm cho tôi một vé!”
Tôi ngẩn ra: “Cô cũng đi à?”
“Ừm, dạo này công ty không có việc gì quan trọng, còn bên BTT thì không được để xảy ra bất kỳ sai sót gì. Tôi sợ một mình anh không xử lý được, nên tôi quyết định sẽ đích thân sang xin lỗi ông Alava.”
“Còn một chuyện nữa, buổi trưa phòng nhân sự cầm biên bản hủy hợp đồng lao động của anh tới tìm tôi, tôi chưa ký. Sau đó, tôi đi gặp Trương Nghị Lâm, còn có vài lãnh đạo của các phòng khác ở đó. Trương Nghị Lâm nói muốn đuổi việc anh, tôi không đồng ý. Ông ta nói buổi chiều sẽ mở cuộc họp với các lãnh đạo khác và anh, muốn anh giải thích chuyện này cho rõ ngọn ngành, sau đó sẽ bỏ phiếu quyết định tại chỗ. Đến lúc đó, chưa chắc tôi đã giúp được anh, vì tổng giám đốc Chu đã biết chuyện này rồi, ông ấy có vẻ không vui.”
Dứt lời, Bạch Vi không chờ tôi đáp lời mà đã quay về phòng làm việc.
Tổng giám đốc Chu mà Bạch Vi nhắc đến chính là Chu Bỉnh Khôn, tổng giám đốc của Phần mềm Trí Văn. Chuyện ban sáng ầm ĩ lớn như vậy, Tào Văn Hoài còn vừa la hét vừa bị tôi đánh, chắc chắn chuyện này đã truyền đến tai của ông ấy.
Tôi không để tâm đến chuyện này lắm nhưng có thể ở lại là tốt nhất. Vì thật ra công việc này rất được, quan trọng hơn là có thể khiến Cung Chính Văn bực bội.
Mà bị đuổi cũng chẳng sao, thường thôi.
Điều đáng mừng là Bạch Vi vẫn cố hết sức giúp tôi.
Một lát sau, Bạch Vi gửi thông tin cá nhân của cô ta qua QQ cho tôi. Tôi cũng đặt cho cô ta một vé máy bay, may sao vẫn còn chỗ cùng chuyến với tôi.
Thật ra, cô ta đi cùng tôi cũng tốt, chí ít tôi sẽ không thấy buồn chán.
Gần ba giờ chiều, tôi nhận được điện thoại của phòng nhân sự, bảo tôi đến phòng họp nhỏ họp, chính là buổi họp kiểu như phán quyết mà Bạch Vi nhắc tới.
Tôi bỏ điện thoại xuống, vừa đứng dậy định đi thì Bạch Vi đi từ trong phòng làm việc ra, nhìn tôi, nói: “Nhận được thông báo chưa?”
“Rồi.”
Bạch Vi đi thẳng ra hành lang, nói: “Đi thôi, lát nữa, anh phải tự thu xếp cho ổn thỏa đấy.”
Tôi mỉm cười không nói gì, bình tĩnh đi cùng cô ta đến phòng họp.
Lúc đẩy cửa ra bước vào, tôi phát hiện có mấy người đang ngồi ở một phía chiếc bàn dài hội nghị bên trong. Hầu như đều là những gương mặt lạ lẫm, có lẽ là các lãnh đạo của phòng ban khác mà tôi chưa từng gặp.
Trương Nghị Lâm ngồi ở vị trí gần chính giữa, bên cạnh có hai chiếc ghế trống, Bạch Vi đi tới ngồi vào một trong hai chiếc ghế đó, chiếc còn lại nằm ở vị trí trung tâm.
Xem ra, lát nữa tổng giám đốc Chu Bỉnh Khôn cũng sẽ đến.
Theo lý mà nói, tôi chỉ là một trợ lý nhỏ bé không đáng nhắc đến, muốn đuổi thì đuổi, cùng lắm thì Bạch Vi và Trương Nghị Lâm xảy ra xung đột và mâu thuẫn thôi. Chút chuyện vụn vặt này không đáng để đích thân tổng giám đốc tham gia và ra quyết định.
Nhưng phía sau chuyện này là Cung Chính Văn giở trò quỷ, Chu Bỉnh Khôn chắc đã biết rồi. Với người ở tầng lớp này mà nói, một trợ lý nhỏ bé như tôi không quan trọng, quan trọng là phe phái.
Rất có khả năng, chuyện này sẽ diễn biến thành ván cờ của Bạch Vi và Cung Chính Văn, Phần mềm Trí Văn chỉ là một công ty con có vốn riêng của tập đoàn Dụ Phong mà thôi. Nếu Cung Chính Văn đã là cánh tay đắc lực của phòng kinh doanh tài chính trong tập đoàn, cũng là một trong các cổ đông, vậy thì Bạch Vi còn khủng hơn, chủ tịch tập đoàn đương nhiệm bây giờ họ Bạch, không biết là bố, ông nội hay người thân nào của cô ta, nhưng chắc chắn thân phận của cô ta không thua kém gì Cung Chính Văn.
Có lẽ Chu Bỉnh Khôn phải nể mặt nhà họ Cung và càng phải dè chừng nhà họ Bạch. Một khi con cái của hai nhà này đấu đá, người ở giữa là khổ nhất, giải quyết không ổn là mất lòng hai bên ngay.
Sau khi bước vào phòng họp, cô trợ lý xinh đẹp đeo kính gọng đen của Trương Nghị Lâm lạnh mặt chỉ về phía bên kia của bàn hội nghị: “Phương Dương, anh ngồi bên đó.”
Tôi không đáp lời, đi thẳng sang bên đối diện, ngồi xuống vị trí trung tâm.
Chỗ ngồi bên này hoàn toàn trống trơn, những người khác đều ngồi hết ở phía đối diện, đây chính là phán quyết triệt để.
Không ai nói gì, hình như họ đều đang chờ Chu Bỉnh Khôn. Ngoài Trương Nghị Lâm và Bạch Vi ra, lãnh đạo của các phòng ban khác đều lặng lẽ quan sát tôi bằng vẻ mặt không cảm xúc.
Bên trong phòng họp yên tĩnh đến kỳ lạ, hệt như sắp tăng thêm chút áp lực cho phạm nhân trước khi thẩm tra, khiến tâm lý của phạm nhân suy sụp và chủ động khai báo.
Nhưng tôi rất bình tĩnh, không một chút hoang mang, tôi nhìn thẳng vào lọ hoa giả xinh đẹp ở trêи bàn họp.
Bởi vì gộp hết cả đám tinh anh thương nghiệp ăn sung mặc sướиɠ ở phía đối diện tôi lại cũng không đấu lại được một mình tôi.
Nhưng tôi phải có thái độ nghiêm túc trong cuộc họp này, vì tốt nhất là có thể ở lại đây khiến Cung Chính Văn mất tiền nhưng lại không đạt được mục đích. Điều này sẽ khiến hắn ta thẹn quá hóa giận, nhưng không làm gì được.
Sau khi ngồi yên lặng khoảng năm phút, cuối cùng cửa phòng họp cũng bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên hơi hói đầu và có vóc dáng trung bình bước vào. Đó chính là tổng giám đốc Chu Bỉnh Khôn, trông ông ấy không khác trong ảnh là mấy.
“Tổng giám đốc Chu!”
Mọi người trong phòng họp đều đứng dậy chào Chu Bỉnh Khôn.
Chu Bỉnh Khôn mỉm cười gật đầu chào hỏi lại, sau đó ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện trực tiếp với tôi.
Mấy người đó lại không nói gì, như đang chờ Chu Bỉnh Khôn lên tiếng trước. Mà Chu Bỉnh Khôn thì lại nhìn tôi đăm đăm, phải một phút sau, ông ấy mới có vẻ hơi nghi hoặc nói với người bên cạnh: “Còn đồng nghiệp nào chưa đến không? Không thì bắt đầu luôn thôi.”
“Vâng thưa tổng giám đốc.”
Trương Nghị Lâm tiếp lời, ông ta hắng giọng, nghiêm túc nhìn tôi rồi nói: “Phương Dương, trước tiên, cậu hãy kể lại chuyện xảy ra vào sáng nay và cả nguồn gốc của đoạn clip đó. Kể rõ ràng chi tiết, không được bỏ qua bất cứ tình tiết nào hết.”
Tôi gật đầu: “Tôi sẽ nói về chuyện clip trước, bắt đầu từ dự án đó của BTT ở Xiêng La…”
Tôi bình tĩnh kể lại mình đã giành được dự án của BTT như thế nào và bị Tào Văn Hoài hãm hại ra sao, sau đó mình đã trù tính làm sao để Tào Văn Hoài và Alava hẹn nhau ở quán bar đồng tính, khiến họ xảy ra hiểu lầm, từ đó rạn nứt quan hệ. Tôi nhấn mạnh công ty có thể giành được dự án này của BTT là nhờ vào kế sách không mấy trong sáng này.
Khi tôi nói đến đây, Chu Bỉnh Khôn đã ngắt lời tôi để xác định sự thật từ phía Bạch Vi.
Bạch Vi cũng lên tiếng chứng minh những lời tôi nói đều là thật, hơn nữa còn nói lúc đó cô ta cũng có mặt ở đó.
Khi tôi đang định nói tiếp, Trương Nghị Lâm chen ngang: “Phương Dương, chuyện cậu để Tào Văn Hoài và Alava hẹn nhau đến quán bar đồng tính thì cho qua, đạt được mục đích là được rồi, tại sao cậu còn quay clip lại?”
Tôi mỉm cười hờ hững: “Tôi sợ mối quan hệ giữa Tào Văn Hoài và Alava vẫn tốt đẹp nên mới quay lại. Nếu Alava vẫn hợp tác với Tào Văn Hoài, tôi sẽ dùng đoạn video này uy hϊế͙p͙ họ, để tiếp tục tranh giành dự án đó.”
Tôi vừa nói dứt lời, các lãnh đạo cấp cao của công ty ở phía đối diện đều cau mày, sau đó lại thầm thì bàn tán gì đó.
Truyện khác cùng thể loại
151 chương
22 chương
3030 chương
42 chương
65 chương
82 chương