Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 377 : Giải quyết bước đầu

Tề Vũ Manh nói: “Bây giờ chúng ta có việc quan trọng hơn cần làm!” “Việc gì thế?” Triệu Thư Hằng hỏi. “Cục phó Trương!” Tề Vũ Manh nói ra ba chữ này khiến lòng dạ chúng tôi nặng nề, sắc mặt Triệu Du cũng thay đổi, do dự hồi lâu rồi mới nói: “Cảnh sát Tề, tôi biết quan hệ của cục trưởng Lâm với mọi người rất thân thiết, bây giờ lại bắt được Đỗ Minh Hào liên quan đến toàn bộ cục diện, đang là lúc đắc ý nhất, nhưng nếu nhìn một cách sâu rộng hơn thì muốn đối phó với cục phó Trương, chúng ta vẫn bàn bạc kỹ hơn!” Tề Vũ Manh đáp: “Cảnh sát Triệu nghĩ nhiều quá rồi, nếu chúng tôi đã dám nói như thế tức là chúng tôi đã chuẩn bị từ lâu, chỉ cần đợi xem chừng nào con hồ ly lọc lõi kia lộ sơ hở thôi”. Mặt mũi Triệu Du hơi lúng túng nhưng sau cùng không nói gì thêm, chỉ tạm biệt chúng tôi rồi tự rời đi. Nhìn họ lên xe cảnh sát rời đi, tôi mới hỏi: “Cảnh sát Tề, bây giờ chúng ta thực sự phải gây rắc rối cho cục phó Trương à?” Tề Vũ Manh đáp: “Chứ còn sao nữa? Bây giờ, nếu chúng ta đã bắt được Đỗ Minh Hào thì phải bám chặt vào manh mối này, phải phát huy toàn bộ tác dụng của nó. Nếu không, chúng ta tốn nhiều công sức như thế, chẳng phải uổng phí hay sao? Huống hồ, Phương Dương à, bây giờ tình hình của bố mẹ anh rất nguy cấp, nếu chúng ta không sớm giải quyết phe thứ ba thì con cáo già kia sẽ đề phòng, đến lúc đó lỡ như chúng đâm một nhát sau lưng, chúng ta sẽ càng thêm bị động”. Tôi gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu, rồi nói thêm: “Cảnh sát Tề, ban nãy cô nói với cảnh sát Triệu rằng “đã chuẩn bị trước” nghĩa là sao?” “Các anh còn nhớ lần các anh và nhóm Trịnh Cường bị anh trai của Tiểu Nguyệt bắt tới đồn không? Khi cục trưởng Lâm tới, tôi từng nói với ông ấy mấy câu, chắc chắn ông ấy đã bố trí xong xuôi rồi”. Tề Vũ Manh vừa đi vừa nói, chúng tôi cũng vội vàng đi theo. Tề Vũ Manh nói tiếp: “Vốn tưởng muốn bắt người của phe thứ ba ít nhất cũng cần vài ba ngày, không ngờ lại nhanh đến vậy!” Tôi ngạc nhiên hỏi: “Cô đã trù tính trước từ lúc ấy rồi cơ à?’ Tề Vũ Manh hất cằm: “Đương nhiên rồi, bổn cô nương được người ta đặt cho biệt hiệu là Gia Cát phiên bản nữ của Yến Kinh mà!” Bởi vì chuyện bên này tạm thời chấm dứt, ba người chúng tôi tới đồn cảnh sát nghỉ ngơi, một phần vì quá lười chạy sang chỗ khác, một phần để tiện cho chúng tôi kiểm tra tình hình Đỗ Minh Hào bất cứ lúc nào. Dù gì thì với bản lĩnh của Đỗ Minh Hào, trước kia gã có thể chạy ra khỏi nhà tù ở Xiêng La, chưa biết chừng bây giờ cũng chạy ra khỏi nhà tù của Thịnh Hải từ lúc nào mà chính họ cũng không biết. Bởi vì hôm nay Đỗ Minh Hào vẫn đang được chữa trị, không thể mở phiên tòa như bình thường được, vẫn chưa tiến hành tố tụng với gã được, cho nên hai ngày này cũng chính là khoảng thời gian nguy hiểm nhất. Nếu Đỗ Minh Hào hoặc phe thứ ba có ý định gì đó, vậy thì sắp tới chắc hẳn sẽ có động thái. Ăn cơm xong, tôi đang ngồi trêи ghế nghỉ ngơi và do dự xem có nên gọi điện cho ba người Bansha để hỏi thăm tình hình, không ngờ vừa cầm điện thoại lên, màn hình đã hiển thị một dãy số. Tôi nhíu mày, thật không ngờ Cung Chính Vinh lại gọi điện thoại tới. “Cung Chính Vinh? Anh còn gọi cho tôi làm gì?” Tôi lạnh lùng hỏi. Cung Chính Văn cười ha hả: “Phương Dương, lần này may mà có cậu. Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu, nếu không chỉ e rằng mục đích mà tôi muốn đạt được còn phải mất kha khá công sức nữa!” “Bớt nói nhảm đi, bố mẹ tôi đâu? Nếu bây giờ anh đã xác nhận được tin tức, anh còn không mau thả bố mẹ tôi ra?” Giọng điệu của tôi càng lúc càng lạnh nhạt, nhưng trong bụng thì mừng thầm, quả nhiên nhà họ Cung đã nóng lòng liên hệ với người ta rồi. Nhưng với thủ đoạn của chúng thì tin tức nhận về cũng giống vậy thôi, Cung Chính Văn sẽ được bàn giao cho tòa án vào khoảng một tuần sau, vụ án dùng súng ở Yến Kinh lần trước đã được “tẩy trắng”, mà về án bắt cóc, do nhận được sự tha thứ của đương sự, cũng đổi thành hình phạt tù giam giữ ba năm. Với tình huống như thế này, chắc chắn nhà họ Cung đã xác nhận vô số lần, cho đến khi tin tưởng hoàn toàn mới thôi. “Thả chứ, thả chứ! Phương Dương cậu đã có ân huệ lớn với tôi như thế, đương nhiên tôi cũng không thể vong ân bội nghĩa. Cậu cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ thả bố mẹ cậu ra. Chỉ với lần giúp đỡ của cậu, tôi có gọi cậu một tiếng anh em cũng không quá đáng!” Vẻ phấn khích trong giọng nói của Cung Chính Vinh dần dần nhạt đi, có xu thế bình tĩnh trở lại. Tôi cười nhạt trong lòng, gã Cung Chính Vinh này chính là một kẻ nham hiểm điển hình, trong lời nói thì thân mật như bạn nối khố, trêи thực tế sáng sớm nay còn sai người tới cổng bệnh viện số Một chặn chúng tôi lại. “Tóm lại anh cũng bớt nói nhảm đi, giống như những gì sáng nay tôi đã nói, nếu trong ba ngày tới tôi không nhận được tin tức gì về bố mẹ thì tính đến bây giờ, anh vẫn mừng hụt một vố đấy!” Nói xong, không cho hắn thêm cơ hội rề rà nữa, tôi cúp máy luôn. Cùng lúc đó, điện thoại rung lên, tôi lấy ra xem, vừa vặn nhìn thấy tin nhắn từ Bansha, báo với tôi rằng hiện tại họ đã liên lạc được với cảnh sát địa phương thông qua Chu Hỉ Tài, đồng thời nhờ hệ thống nội bộ, bước đầu đã xác định được vị trí mà bố mẹ tôi bị giấu đi. Mục đích tiếp theo của họ là chia nhau ra hành động, đảm bảo lần hành động này không có sai sót, một lần là trúng, cứu được bố mẹ tôi ra. Tôi nhìn điện thoại, phát hiện ra là tính đến lúc này, gần như tất cả mọi chuyện đều đi theo đúng quỹ đạo. Sau khi Đỗ Minh Hào sa lưới, gần như tạm thời đã không còn chuyện gì để tôi phải lao tâm khổ tứ như lúc trước nữa rồi. Tôi ngẫm nghĩ rồi nói với Tề Vũ Manh đang chơi điện thoại ở bên cạnh: “Cảnh sát Tề, nếu việc bên này đã xử lý tàm tạm rồi, tôi định về quê nhà ở Quế Lâm một chuyến. Dù sao thì bây giờ bố mẹ tôi vẫn nằm trong tay nhà họ Cung, tôi phải về thăm một lần. Chuyện ở bên này cô với Triệu Thư Hằng hoàn toàn có thể đối phó được”. Tề Vũ Manh kinh ngạc nhìn tôi, trầm ngâm đáp: “Được, anh quay về cũng được, đến lúc đó tiện thể thu thập ít chứng cứ, chỉ cần có đủ chứng cứ, chúng ta hoàn toàn có thể quật đổ gốc cổ thụ như nhà họ Cung”. Tôi cười cười hỏi: “Cảnh sát Tề, tôi với nhà họ Cung có mối thù không đội trời chung nên mới hận họ như vậy, chứ cô thì vì nguyên nhân gì đây?” Tề Vũ Manh lườm tôi một cái, không hề khách sáo gì: “Bất cứ ai có chính nghĩa trong lòng thì đều không ưa gì dạng gia tộc như nhà họ Cung, huống hồ là tôi? Tôi chỉ mong loại cặn bã của xã hội này càng ít càng tốt”. Tôi nhún vai không đáp lời, Triệu Thư Hằng nghe được cuộc đối thoại của chúng tôi nên hỏi: “Phương Dương, anh định rời khỏi Thịnh Hải à?” Tôi đáp, “Không phải rời đi, tôi quay về Quế Lâm một chuyến thôi. Cho dù bây giờ mấy người bạn của tôi đã qua đó và thu xếp ổn thỏa rồi, nhưng tôi vẫn phải đích thân quay về xem xét. Với cả, đợi bố mẹ tôi an toàn rồi, đến lúc đó tôi sẽ quay về Thịnh Hải. Dù gì thì thương vụ hợp tác giữa tập đoàn Vọng Thiên và công ty National còn chưa bắt đầu đàm phán mà!” Nói đến đây, tôi lại cảm thấy đau đầu. Việc hợp tác của tập đoàn Vọng Thiên và công ty National, nói đơn giản thì cũng đơn giản, nói khó khăn thì cũng khó khăn. Vả lại, dạng đàm phán mang tính chất hợp tác thương mại này không phải vài ba câu mà nói rõ ràng được. Nếu đi theo đúng quy trình, ít nhất cũng phải mất vài ngày mới hoạch định chi tiết quá trình hợp tác được.