Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 367 : Trả tiền đây

Nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài phòng bệnh, trực giác cho chúng tôi biết có gì đó không đúng. Trong phòng bệnh này chỉ có ba người chúng tôi và La Nhất Chính đang nằm nghỉ dưỡng trêи giường bệnh. Hơn nữa, chúng tôi còn bí mật đến đây, có lẽ không ai biết mới đúng. Nhưng trông thấy dáng vẻ hung hăng của đám người đang chen chúc kín ở cửa này, dù nói suốt đêm qua chúng tôi đào mộ tổ tiên của họ lên, chắc cũng có người tin. Trông thấy người bảo vệ cao lớn, đám người đó bị chặn lại không đi vào được. Lúc này, tôi chỉ nghe thấy người ở phía trêи cùng gào lên: “Phương Dương, trả tiền đây!” Tôi ngẩn ra, Tề Vũ Manh và Triệu Thư Hằng cũng đều dồn ánh nhìn về phía tôi: “Anh nợ tiền người ta à?” Tôi bó tay đáp: “Hai người tin à? Tốt xấu gì tôi cũng là người có tiền, cần phải mượn người khác chắc? Để mua máy bay à?” Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh không nói gì nữa, tiếp tục nhìn ra cửa, còn tôi thì đi qua đó hỏi: “Các người là ai?” Người đứng đầu đó ngây ra một lúc, nhìn tôi hỏi: “Anh là Phương Dương?” Tôi bị chọc cười: “Mẹ kiếp, cậu không biết tôi là ai mà lại dám bắt tôi trả tiền à? Không sợ tôi xách cổ đến đồn cảnh sát hay sao?” Người đó ngẩn ra, ngay sau đó như ý thức ra điều gì đó, gân cổ lên: “Sợ gì? Nợ thì phải trả là lẽ dĩ nhiên, dù anh có kiện tôi lên trung ương tôi cũng không sợ!” “Đúng đấy, nợ thì phải trả là điều hiển nhiên, không ai nói được gì hết”. Người đàn ông đứng đầu vừa nói xong, người ở phía sau lập tức cũng gào lên theo: “Đúng đúng, đã nợ là phải trả, thời đại nào cũng không có chuyện quỵt tiền đâu”. Tôi cười lạnh nói: “Được, cậu lấy giấy nợ ra đây cho tôi. Nếu không có, tôi lập tức kêu bảo vệ của bệnh viện lôi các người ra ngoài”. Thật ra bây giờ là sáng sớm, còn chưa tới tám giờ, chưa tới giờ làm việc chính thức của bệnh viện. Vì thế, lãnh đạo của bệnh viện không chú ý đến tình hình ở đây. Ngược lại là bảo vệ của bệnh viện, ngoài một số ít còn đang trông coi ở các vị trí khác ra, hầu hết bảo vệ đều cầm dùi cui điện, bao vây đám người này lại, rồi nhìn chăm chú. Nghe thấy tôi nói vậy, ánh mắt của nhóm bảo vệ càng nghiêm nghị hơn. Nếu ngay sau đây, tôi không nhận là mượn tiền những người này, chắc bảo vệ sẽ tống cổ họ ra ngoài hết ngay. Người đàn ông đứng đầu đó cười nói: “Nếu chúng tôi dám đến đây tìm anh thì đương nhiên là có giấy ghi nợ rồi, nhưng ở đây đông người quá, nói chuyện ở đây tôi sợ sẽ làm anh mất mặt, hay là anh đi ra ngoài với chúng tôi một lúc đi?” “Ra ngoài làm gì?” Tôi hỏi lại theo phản xạ có điều kiện. Dạo này, tôi đã gặp quá nhiều chuyện ở Thịnh Hải, hơn nữa từng lời tên này nói đều có lộ ra điểm kỳ lạ, gã nói vậy trong đầu tôi đã thấy lạ. Đương nhiên không phải vì nợ tiền, mà là vì có thể bên ngoài đang có đao kiếm gì đó ẩn núp. Người đó cười he he nói: “Đương nhiên là chúng ta ra ngoài nói chuyện cho rõ ràng rồi. Còn giấy ghi nợ thì anh cứ ra ngoài đi rồi tôi đưa anh xem, sao? Có đi không?” Nhưng nhìn thấy phản ứng của tôi, ánh mắt của các bảo vệ ở xung quanh cũng dần thay đổi. Tôi thầm thở dài một hơi, không có thời gian đâu mà quan tâm tới bọn họ. Tôi ngoảnh lại nói: “Cảnh sát Tề, phiền cô ra ngoài với tôi một lúc, còn Triệu Thư Hằng thì ở trong phòng chăm sóc cho La Nhất Chính nhé!” Nói rồi, tôi nói với người đàn ông đứng đầu đó: “Nào thì đi, tôi muốn xem xem bên ngoài là đầm rồng hang hổ gì”. Tề Vũ Manh cực kỳ thông minh, lúc tôi ngoảnh lại, cô ấy đã hiểu ý của tôi. Ngay sau đó, Tề Vũ Manh mỉm cười đứng dậy: “Được, tôi đi với anh”. Song cô ấy vừa đứng dậy, bộ đồng phục cảnh sát khá vừa vặn không thể hoàn toàn ôm kín thân hình hoàn hảo của cô ấy đã lộ ra, nhưng so với bộ đồ này thì chiếc mũ ke-pi cô ấy đội trêи đầu còn khiến người ta chấn động hơn. Người đàn ông đứng đầu đó lập tức ngơ ngác, chỉ vào Tề Vũ Manh nói: “Cô ấy… Cô ấy là cảnh sát à?” “Ừ!” Tôi khó hiểu hỏi: “Sao?” Người đó lập tức biến sắc mặt, cười khan nói: “Không có gì, không có gì”. Nhưng tôi đã chú ý thấy lúc gã nói xong, trong đám người ở bên ngoài có một người đột nhiên ngồi thụp xuống, sau đó ôm bụng chạy vội chạy vàng về phía nhà vệ sinh. Tôi thầm cười lạnh, đại khái đã đoán được lai lịch thân phận của đám người này rồi. Khả năng cao họ chính là một lũ du côn bên ngoài, phe thứ ba hoặc nhà họ Cung đã biết được hành động tối qua của chúng tôi, nên mới cố tình sai họ đến thăm dò xem thực hư thế nào. Đương nhiên nếu tôi đi ra ngoài với họ thật, kiểu gì cũng ăn tẩn một trận. Không ngờ Tề Vũ Manh vừa xuất hiện, đám du côn này lập tức như chuột thấy mèo, không dám hé răng nửa lời. Tôi không chần chừ nữa, lập tức đi thẳng ra phía cổng bệnh viện, còn Tề Vũ Manh thì đi phía sau. Đương nhiên để đề phòng đây là kế điệu hổ ly sơn, tôi đã dặn dò Triệu Thư Hằng kỹ lưỡng, sau khi chúng tôi đi ra ngoài, anh ta nhất định phải thật để ý. Dù bây giờ, La Nhất Chính đã không còn ý nghĩa gì với phe thứ ba nữa, nhưng nếu bị nhà họ Cung phát hiện ra cơ hội này, họ nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua. Tôi đi đến cửa hông của bệnh viện, cứ tưởng sẽ có một tốp người cầm dao dợ súng ống chờ chúng tôi, ai dè tôi và Tề Vũ Manh chỉ nhìn thấy từng chiếc xe đang chầm chậm tiến vào từ bên ngoài. Tôi ngoảnh lại nhìn người đàn ông đứng đầu đó hỏi: “Giấy ghi nợ đâu?” Gã do dự một lát, tươi cười nói: “He he, chúng tôi nói thật với anh, thật ra làm gì có giấy nợ giấy niếc gì đâu. Là chúng tôi nhận tiền của người ta, họ bảo chúng tôi đến bệnh viện này tìm một người tên là Phương Dương, tìm được xong thì đánh người đó một trận”. Tôi cau mày: “Tôi hỏi cậu giấy ghi nợ đâu?” “Nợ cái đầu…” Gã vừa định buông lời thô tục, hình như lại nhìn thấy Tề Vũ Manh như cười như không luôn đứng bên cạnh tôi, gã lại có vẻ như sắp khóc, mặt mày nhăn nhó: “Đại ca, chúng tôi thật sự không có giấy ghi nợ gì cả, sự việc thế nào thì tôi cũng đã kể với anh rồi còn gì. Nếu đại ca anh có con mắt tinh tường, vừa nhìn phải thấy được vấn đề của chúng tôi rồi chứ. Thôi, chúng tôi chẳng còn lý do gì để ở lại đây nữa cả, biến đây”. Tôi không vui nói: “Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, nào có dễ thế? Tự tát mình hai phát đi!” Nếu là trước kia, tôi sẽ không kiếm chuyện thêm làm gì. Nếu gã đã quyết định bỏ đi, tôi cũng thả luôn. Nhưng hôm nay, vừa hay có Tề Vũ Manh ở đây, không thể nào để đám người này bỏ đi dễ dàng như vậy được. Nếu không dạy cho họ một bài học, chắc sau này họ sẽ còn tiếp tục đến gây phiền phức cho tôi. Đánh nhau thì không được, thế thì đương nhiên chỉ có thể bắt họ tự đánh mình thôi. Dứt lời, tôi còn liếc nhìn Tề Vũ Manh một cái: “Cảnh sát Tề, hành vi của họ có thể coi là cố ý gây thương tích nhưng chưa toại không?” Đôi mắt to tròn của Tề Vũ Manh híp lại, cô ấy cười khà khà nói: “Đương nhiên là có, lúc ở trong phòng bệnh tôi đã thấy rõ ràng, thêm lời thú tội vừa xong nữa. Hay là các anh theo tôi về đồn đi, để chúng tôi từ từ điều tra”. Người đàn ông đứng đầu đó lập tức có vẻ ăn như ăn phải trái mướp đắng: “Đại ca, lần này chúng tôi sai rồi, tôi thề là sau này chúng tôi không dám nữa đâu”.