Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 278 : Cô làm gì vậy?

Tôi căn bản không hề muốn quan tâm đến anh ta. Tôi về phòng chuẩn bị đóng cửa lại thì có một bàn tay nhỏ thon dài trắng muốt chặn chỗ khung cửa, tôi vội vàng mở cửa ra. Tôi hỏi: “Cô làm gì vậy?” Khuôn mặt tinh xảo của Chúc Mi xuất hiện ngoài cửa, nói: “Tôi muốn hỏi anh một chuyện”. Tôi nhìn phòng khách, nghiêng người nói: “Nếu cô không ngại thì vào đi”. Chúc Mi cười hì hì đi vào, nhìn xung quanh rồi sờ mọi thứ, còn bình phẩm lung tung. Tôi ngồi xuống sô pha, hỏi: “Chúc Mi, rốt cuộc cô muốn hỏi cái gì”. Giờ Chúc Mi mới vắt đôi chân thon dài lên, nói: “Thực ra tôi rất tò mò, có phải anh chọc phải kẻ thù giới xã hội đen nào đó nên mới chạy tới Yến Kinh không?” Tôi nhướng mày: “Sao cô lại hỏi như vậy?” “Vì trị an của Yến Kinh rất tốt, nhiều thế lực xã hội đen không dám làm loạn ở Yến Kinh”. Tôi xoa trán, cạn lời. Chúc Mi hắng giọng, chỉ ra ngoài cửa khẽ nói: “Phương Dương, thực ra Chung Chính Nam là một người khá tốt, trừ việc hơi háo sắc ra thì những cái khác của anh ta đều rất tốt. Anh đừng so đo với anh ta”. Tất nhiên tôi không tức giận vì chuyện này, càng không giống như xã hội đen hở tý là chém người. Trước giờ tôi đều tuân theo một quy tắc, người không phạm ta, ta không phạm người. Nhưng nếu có ai được đằng chân lân đằng đầu, ví dụ như Cung Chính Văn ngày xưa tiêu tiền triệu thuê Bansha xử lý tôi thì bắt đầu từ lúc đó hắn ta đã chính thức kết thù với tôi rồi. Tôi nói: “Yên tâm, tôi sẽ không. Nếu không có chuyện gì thì cô về đi”. Chúc Mi không biết nói gì trước những câu đơn giản của tôi, đành hậm hực vứt lại câu “không biết tận dụng cơ hội” rồi quay người đi ra. Tôi cười khổ, năm nay quên đi xem bói, hình như giờ tôi cũng khá đào hoa rồi. Tôi đang định khóa cửa thì Chúc Mi lại chui vào, hỏi tôi: “Phương Dương, anh có bạn gái chưa?” Tôi do dự chốc lát rồi nói có. Chúc Mi ồ lên: “Vậy chắc chắn cô ấy rất hạnh phúc”. Tôi tưởng tượng cuộc sống của Bạch Vi bây giờ ở Úc Châu, chênh lệch hai tiếng đồng hồ, Úc Châu đã là giữa trưa. Sáng sớm Bạch Vi thức dậy, đánh răng rửa mặt xong, cô ấy sẽ đi tới chi nhánh của công ti Dụ Phong ở Úc Châu dưới ánh mặt trời rạng rỡ. Trong phòng để từng bồn cây, mùi hoa và trà thơm ngào ngạt, có lẽ đôi khi trong đầu cô ấy sẽ xuất hiện bóng dáng tôi. Tôi cười: “Cho dù giờ cô ấy có không hạnh phúc, tôi nhất định cũng sẽ khiến cô ấy hạnh phúc”. “Vậy anh dạy võ cho tôi đi, nếu không ngày nào tôi cũng quấn lấy anh, bạn gái anh chắc chân sẽ hiểu lầm đấy, sau đó sẽ tức giận, anh không dỗ cô ấy được đâu”. “Không được”. Chúc Mi bĩu môi trở về phòng mình, dường như đang giận dỗi vì tôi từ chối yêu cầu học võ của cô ấy, phát ra tiếng “rầm”. Tuy cô ấy đã 22 tuổi nhưng tôi thấy cô ấy hệt như một cô gái nhỏ kỳ lạ, thậm chí tôi còn nghĩ nếu tôi có một cô em gái có phải là cũng sẽ như vậy không. Lúc này trong phòng khách trống không, tôi vừa định đi uống nước nhưng do dự rồi lại thôi. Lúc trước Chu Miểu và Ngô Thừa Chí để lại cho tôi ấn tượng quá sâu, nếu không phải tôi còn có kế hoạch dự phòng thì tôi đã thua trong tay hai tên nội gián này của Cung Chính Văn rồi. Mà giờ nếu Cung Chính Văn đã biết chỗ ở của tôi thì không thể chắc chắn họ sẽ không như lúc trước, lại tiến hành mua chuộc bạn ở chung nhà với tôi. Hơn nữa, lúc này Chung Chính Nam và Lý Huệ lại không có thiện cảm gì với tôi, lại còn vừa cãi nhau một trận nữa, chắc là càng tệ hơn rồi. Nếu họ len lén bỏ những thứ như thuốc mê trong đồ ăn đồ uống của tôi, tôi thầm nghĩ kết cục của mình mà tóc gáy dựng hết cả lên. Mã Gia Giác.* *Một tên giết người hàng loạt. Trong đầu tôi chợt bật ra cái tên này. Tôi đột nhiên muốn mắng mình một trận, đang yên đang lành sao lại đến thuê nhà ở chung cơ chứ, dù sao tôi có tiền cơ mà, chẳng lẽ không mua nổi hoặc thuê một một căn nhà sao? Tôi nhìn đồng hồ, giờ mới mười giờ sáng, vẫn còn rất dư dả thời gian, tôi liền tìm luôn một công ti môi giới. Cảm giác rủng rỉnh tiền trong túi khá là phê, thấy căn nhà nào thích hợp thì tôi không cần phải đi khắp nơi nữa. Thế là trong hai tiếng, căn nhà thứ hai của tôi đã được tìm thấy, tôi ký hợp đồng luôn. Căn nhà này có hai phòng ngủ, để chuẩn bị cho sau này nhà có khách. Vì là thuê cả nên tiền thuê rẻ hơn nhiều so với thuê ghép, chưa tới bốn ngàn một tháng. Tôi gọi điện báo với chủ nhà cũ là tôi không ở nữa. Chủ nhà rất kinh ngạc, hỏi tôi vì sao mới tới một ngày mà đã muốn chuyển đi, tôi bảo nói trong điện thoại không tiện, bảo ông ấy tự đi hỏi người ở chung với tôi, cũng chính là Chung Chính Nam và Chúc Mi. Không lâu sau chủ nhà gọi cho tôi, không ở cũng được, nhưng sẽ không trả lai tiền thuê, cả ba tháng tiền thuê nhà của tôi không trả một xu nào. Nếu là trước đây tôi còn có thể tranh cãi với chủ nhà, ví dụ như khi tôi vừa làm việc ở Phần mềm Trí Văn không lâu. Lúc đó tôi vừa gửi cho người nhà của Từ Triết mấy chục ngàn tệ đã phải gom góp khổ sở lắm rồi, còn mượn của Bạch Vi một khoản lớn. Nhưng giờ tôi đã không quan tâm nữa, hơn nữa nếu tôi ở đó thì không chỉ tôi không được an toàn mà ba người ở chung nhà với tôi cũng sẽ bị liên lụy. Nghe tôi nói không cần tiền, chủ nhà rất thoải mái cho tôi chuyển ra, thậm chí còn chủ động thuê xe cho tôi, dọn đồ trong phòng tôi đến nhà mới. Trước khi đi Chúc Mi chớp mắt, khuôn mặt ngơ ngác, cuối cùng cũng hiểu được tôi sắp chuyển đi, cô ấy cực kỳ sốt ruột, xông tới hỏi số điện thoại của tôi mới chịu thỏa mãn quay về phòng mình. Còn về hai người Chung Chính Nam và Lý Huệ thì đứng ở cửa cười liên tục, tỏ vẻ mình là người chiến thắng. Sau khi chào Chúc Mi, tôi lên xe, thầm mắng hai người kia đúng là đồ ngốc, ông đây đi là để cứu các người đấy. Không chừng lúc nào đó các người còn bị Cung Chính Văn bắt đi uy hϊế͙p͙ tôi kìa, lúc đó các người bảo tôi nên cứu hay là không cứu đây? Đến nhà mới, dọn dẹp sắp xếp xong cũng đã bốn giờ chiếu, tôi pha một ly cà phê rồi nằm trêи ghế sô pha. Nhìn trần nhà, tôi không nhịn được mà mở điện thoại ra, nhấn gọi số điện thoại của Bạch Vi, nhưng một giây sau, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại nhấn tắt. Khựng lại một chút, tôi chuyển thành nhắn tin. Tôi gõ chứ trêи điện thoại : “Dạo này thế nào rồi? Ở Úc Châu quen chưa?” Sau đó nhấn gửi. Bạch Vi đã đi bao lâu rồi? Tôi thầm nhẩm tính ngày, đã một tháng rồi, thế mà chúng tôi không hề liên lạc với nhau. Khi đang sống an ổn, con người thường hồi ức về quá khứ, ví dụ như lúc này trong đầu tôi không hiểu tại sao lại hiện lên rất nhiều cảnh tượng. Kể từ bốn năm trước khi tôi cứu Bạch Vi, khuôn mặt cô ấy lúc đó tràn đầy tuyệt vọng, quần áo gần như nát tươm. Ba năm sau, tôi vào Phần mềm Trí Văn, giữa chúng tôi liên tiếp xảy ra hiểu lầm, vừa hay là cuộc chiến giữa tôi và Cung Chính Văn, Bạch Vi bắt đầu thay đổi thái độ với tôi, mà cũng không biết từ lúc nào, trái tim tôi đã bị người con gái này hoàn toàn chiếm mất. Cảnh tượng cuối cùng là khi Bạch Vi nói với tôi trong phòng bệnh, cô ấy định rời đi, sau đó là một bóng dáng lướt qua, rời đi hẳn…