Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 172 : là của cậu

Thấy không còn sớm nữa, Đồng An Chi đứng dậy chào tạm biệt, tôi cũng đứng lên định rời đi cùng ông ấy. Nhưng ngay lúc đó, Đỗ Minh Cường lại ái ngại nói: “A Dương, lâu rồi chúng ta không trò chuyện với nhau, cậu ngồi thêm một lúc đi, lát nữa tôi sẽ đưa cậu về. Anh Đồng, anh không ngại chứ?” Đồng An Chi không hề để tâm cười đáp: “Đương nhiên là không, bạn bè thì nên gặp gỡ nhiều một chút, tôi không quấy rầy mọi người nữa.” Tôi cũng gật đầu: “Được, lát tôi về sau.” Ba người Đỗ Minh Cường, Suchat và Sangsu cũng đứng dậy, cùng tôi tiễn Đồng An Chi ra tận cửa, cho tới khi ông ấy lên xe rời đi mới quay vào trong club. Trêи đường đi, Đỗ Minh Cường quàng vai tôi, dùng tiếng Xiêng La nói: “Dương, tôi rất xin lỗi về chuyện cổ phần, tôi và Suchat còn phải chia một phần cho Sangsu nên là…” “Tôi hiểu mà.” Tôi biết ông ta nói bằng tiếng Xiêng La là muốn cho Suchat hiểu chúng tôi đang nói chuyện gì. Sau khi ngắt lời ông ta đúng lúc, tôi mỉm cười, cũng đáp lại bằng tiếng Xiêng La: “Anh Đỗ, 2% với tôi mà nói đã là không ít rồi. Nếu đầu tư 1 tỷ rưỡi, vậy thì tôi được mức đầu tư là 30 triệu baht, đồng nghĩa với việc tôi đã lấy không của các anh rồi. Về chuyện này tôi rất cảm kϊƈɦ các anh, xuất phát từ nội tâm đấy và tôi cũng thấy rất áy náy nữa.” “Nhưng tôi chưa từng chê ít, càng không có suy nghĩ muốn lấy nhiều hơn. Sở dĩ ông Đồng muốn lấy cho tôi nhiều hơn, thứ nhất là vì ông ấy muốn độ quan trọng của người trung gian như tôi lớn hơn và có tiếng nói hơn, như vậy có thể giữ cân bằng trung gian tốt hơn.” “Thứ hai là vì ông ấy nợ tôi, vì tôi từng cứu vợ con ông ấy. Trước đây, ông ấy còn muốn cho tôi hai triệu nhân dân tệ, nhưng tôi không lấy. Bây giờ ông ấy cho tôi 1% cổ phần thực và 1% quyền hạn, còn muốn giúp tôi giành lấy nhiều cổ phần hơn chỉ là đang báo đáp tôi mà thôi. Đương nhiên trong đó cũng có tác dụng khích lệ, muốn tôi thấy quyền hạn rồi sẽ nỗ lực làm việc cho ông ấy, hay nói cách khác là làm việc cho tất cả chúng ta.” “Còn về anh và ông Suchat, hai người không nợ nần gì tôi cả, ngược lại còn giúp tôi không ít chuyện, tôi chỉ ở giữa bắc cầu giăng dây mà thôi, đâu thể mặt dày đòi các anh nhiều hơn, tôi còn đang thấy áy náy lắm đây này. 1% quyền hạn đó cứ để đấy cho Đồng An Chi thấy là được, đến lúc đó, tôi sẽ không mua, chờ đến khi nó hết thời hạn luôn.” Đỗ Minh Cường vỗ vai tôi: “Ha ha, tính cách cậu tôi biết rõ, nên điều này tôi hiểu. Nhưng 1% quyền hạn đã nói là để cho cậu thì chắc chắn là của cậu. Cậu không cần quá khiêm tốn, nếu không có cậu làm trung gian, bọn tôi đâu thể đàm phán được với Đồng An Chi. Nếu trực tiếp tìm đến cửa, e là còn chẳng gặp được ông ấy. Dù sao ở Xiêng La cũng có không ít người muốn hợp tác với ông ấy.” “Anh Đỗ, tôi thật sự có thể sử dụng quyền hạn sao?” “Đã bảo cho cậu rồi thì là của cậu.” Đây là câu Suchat nói chen vào, ông ta cười nói: “Dương, đừng từ chối nữa, ông An Chi đã nói sẽ để cậu làm trợ lý cho ông ấy trong dự án này. Nếu như vậy thì cậu đang lao động kiếm tiền cho tất cả chúng ta, mấy người chúng tôi không làm gì cả, còn phải trông cậy vào năng lực và sự nỗ lực của cậu. Thế nên 1% quyền hạn này chắc chắn phải cho cậu. Nói theo cách của người Hoa Hạ các cậu là làm nhiều hưởng nhiều.” “Ông Suchat, tôi…” “Được rồi, không nói đến chuyện này nữa, chúng ta đến vườn hoa ngồi đi.” Đỗ Minh Cường ngắt lời tôi, sau đó cầm một ly rượu lên đưa cho tôi, còn mình cũng bưng một ly, quàng vai tôi tiến về phía vườn hoa. Suchat gọi một nhân viên phục vụ dặn dò vài câu, sau đó cùng Sangsu đi ra ngoài theo. Tôi không nhắc tới chuyện quyền hạn nữa, nếu họ đã nói đến mức này rồi thì tới lúc đó tính tiếp vậy. Suchat không gọi các cô gái tới, chỉ bảo phục vụ mang ít thức ăn và rượu đến vườn hoa thôi. Đỗ Minh Cường giữ tôi ở lại không phải vì có chuyện gì quan trọng muốn nói, chắc chỉ là muốn cho tôi và Suchat, Sangsu tăng thêm tình cảm mà thôi. Bởi vì sau khi vào vườn hoa, chúng tôi căn bản không nói đến chủ đề gì quan trọng, chỉ uống rượu và nói chuyện phiếm. Hơn nữa cũng không nói chuyện bao lâu, hơn mười giờ là tan cuộc. Trêи đường quay về thành phố bằng xe của Đỗ Minh Cường, tôi bỗng nhớ tới người phụ nữ tên Ngải Lệ Toa của ông ta, không nhịn được hỏi một câu: “Chuyện người phụ nữ kia của anh thế nào rồi?” Đỗ Minh Cường cười khổ một tiếng: “Điều tra rõ rồi, đúng là cô ta đã thông đồng với thằng em trai ngoan của tôi, hơn nữa còn từ mấy tháng trước rồi. Nếu không nhờ cậu nói, có lẽ đến bây giờ tôi vẫn không biết gì, nói đến chuyện này vẫn là nhờ có cậu.” “Ha ha, tôi làm việc cũng cẩn thận lắm đấy chứ, đề phòng người ngoài, người bên cạnh, lúc nào cũng cẩn trọng từng bước, không ngờ vẫn không đề phòng được người phụ nữ ở bên cạnh mình. May là cô ta chỉ thăm dò tin tức cho Đỗ Minh Hào thôi, nhưng bây giờ nhớ lại thật sự có chút ghê sợ, một người phụ nữ bình thường ngủ bên cạnh mình lại là kẻ thù của mình, chỉ thiếu điều nhân lúc tôi ngủ mà đâm tôi một dao thôi.” Tôi không biết phải an ủi ông ta thế nào, chỉ hỏi: “Không có tổn hại gì lớn chứ?” “Không, xưa nay tôi không nói chuyện làm ăn của mình cho phụ nữ biết, nhưng sau khi cô ta nói hành trình của tôi và một số người tôi từng gặp cho Đỗ Minh Hào, Đỗ Minh Hào hẳn cũng đoán được tôi đang làm gì.” “Đỗ Minh Hào sẽ ngăn cản anh làm bất động sản sao?” “Chắc sẽ không đến mức đó, nó chỉ phản đối tôi nhường việc làm ăn của gia tộc cho người khác, chính là những hoạt động buôn lậu và những việc làm trong bóng tối trước kia. Có một phần tôi đã bán cho người khác rồi, bao gồm cả những người hợp tác với tôi trước đây, hoặc là những thành viên tách ra khỏi gia tộc, đang cố gắng thu gom tiền bạc đầu tư nhiều hơn vào những công việc chính đáng.” “Đối với Đỗ Minh Hào mà nói, cách làm của tôi làm suy yếu thực lực của gia tộc, dâng cái bánh ngon cho người khác. Hơn nữa, không chỉ có nó mà trong nhóm các các lão già từng đi theo ông già tôi đánh chiếm địa bàn cũng có không ít người phản đối cách làm của tôi.” “Hiện nay, Đỗ Minh Hào đang cố gắng giành lấy sự ủng hộ của bọn họ, gồm cả một số người thuộc thế hệ trẻ. Đợi khi nó có được đầy đủ sự ủng hộ sẽ ép tôi nhường chỗ, đến lúc đó… có khả năng nó sẽ đuổi cùng giết tận.” Tôi nhíu mày: “Anh định làm thế nào?” “Chia nhà.” Đỗ Minh Cường trả lời không chút do dự: “Đợi bên phía Đồng An Chi chắc chắn, sản nghiệp hợp pháp sắp xếp ổn thỏa, đến lúc đó tôi sẽ thương lượng với nó, nhường việc làm ăn của gia tộc cho nó.” “Những thành viên khác trong gia tộc anh thì sao? Ví dụ như những ông lão đã từng cùng bố anh đánh chiếm địa bàn ý.” “Tôi sẽ thành lập một công ty, đầu tư số tiền được chia và sản nghiệp hợp pháp vào công ty đó, cho những người ủng hộ tôi một phần dưới hình thức cổ đông, những ai không đồng ý thì để họ đi theo Đỗ Minh Hào. Bây giờ tôi cũng đang thương lượng, trước mắt thì tỉ lệ ủng hộ khoảng 50:50.” Tôi lại cau mày im lặng trong chốc lát, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Nếu Đỗ Minh Hào không đồng ý chia tài sản mà nhất quyết trở mặt muốn triệt hạ anh thì sao?” Nghe tôi hỏi như vậy, Đỗ Minh Cường không trả lời vội, chỉ lắc đầu cười, sau đó hít sâu một hơi. “Trước mắt mà nói, tạm thời nó vẫn không dám hoàn toàn trở mặt, bởi vì một khi khai chiến, máu sẽ chảy thành sông. Mà không ai muốn nhìn thấy kết quả này, kể cả những lão già kia.”