Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 167 : không có dũng khí

Hai ngày nay, Đồng An Chi đang bận mấy việc như khảo sát dự án, xem báo cáo phân tích hoặc tìm luật sư ở đây,v.v. Dù sao ông ấy cũng rất bận, chắc chắn không có thời gian rảnh để tìm tôi. Ông ấy biết tôi phải gặp gỡ bạn học, nếu như không có chuyện gì quan trọng thì ông ấy cũng sẽ không đến tìm tôi. Bạch Vi cho tôi nghỉ mấy ngày, vì vậy hai ngày nay, tôi sẽ cùng với đám Từ Triết và Ôn Hân đi chơi đây đó. Nhưng sau hai ngày đó, tôi sẽ không đi Bingkok với họ nữa mà đến BTT làm tiếp dự án. Bây giờ dự án đã bước vào giai đoạn cuối, hệ thống làm cho BTT không có vấn đề gì lớn, chỉ cần sửa lại một số chi tiết, nếu nhanh thì một hai tuần nữa là có thể chính thức hoạt động rồi. Trong giai đoạn cuối cùng, tôi muốn cố gắng bảo đảm hoạt động bình thường của dự án, nên phải ở lại Chiêng May. Trước đó, Bạch Vi vẫn luôn bận chuyện đăng ký công ty con và xin ưu đãi đầu tư của BOI. Nhưng hôm nay là thứ bảy, ngày mai là chủ nhật, hệ thống hành chính không đi làm, cô ấy nhàn rỗi không có chuyện gì làm, có thể để cho cô ấy tạm thời làm thay công việc của tôi. Nhưng hai ngày sau, tôi phải quay lại làm để cô ấy tiếp tục xử lý chuyện công ty con. Sau khi đi chơi ở Bingkok hai ngày, Từ Triết và Ôn Hân sẽ đến đảo Phuki rồi ở lại đó bốn ngày. Thật ra tôi rất muốn đi cùng, bởi nghe nói bãi biển ở đảo Phuki rất đẹp, nước biển cũng rất trong, mà từ nhỏ tôi đã thích biển rồi. Nếu như đến lúc đó, dự án thuận lợi, điều kiện cho phép, có thể tôi sẽ đến ngay đảo Phuki tụ họp với đám Ôn Hân. Ðương nhiên, nếu như Bạch Vi muốn đi, cho dù dự án không quá thuận lợi, tôi cũng sẽ đi với cô ấy, công việc hoãn lại mấy ngày cũng không sao, dù sao thì chắc chắn có thể bàn giao trước thời hạn hợp đồng. Với lại hơn một tháng qua, ngoại trừ về quê nhà ở huyện Bình mấy ngày, thời gian còn lại tôi cũng chưa từng nghỉ ngơi, kể cả chủ nhật cũng tăng ca ở BTT. Lần này coi như là nghỉ ngơi hai ngày để giải khuây, thả lỏng một chút cũng tốt. Tôi rửa mặt xong xuôi, mặc quần áo chỉnh tề ra ngoài rồi gõ cửa phòng Bạch Vi. Bên trong không ai đáp lại, có lẽ cô ấy đã đến BTT cùng với đồng nghiệp khác từ sáng sớm rồi. Tôi đi ra cửa khách sạn, gặp với A Luân đang chờ ở đó. Không bao lâu sau, chúng tôi đã tới khách sạn mà đám Ôn Hân ở. Sau khi bảo A Luân chờ ở trêи xe, một mình tôi đi vào khách sạn thì nhìn thấy ngay Ôn Hân đang ăn bữa sáng ở quầy bánh ngọt, dáng vẻ yên tĩnh đó hệt như cô ấy thời đại học. “Hi, chào.” Ôn Hân nhìn thấy tôi thì lộ ra một nụ cười dịu dàng vui vẻ. “Chào, mấy người kia đâu?” Tôi vừa nói vừa cười mà đi tới. “Mấy cô ấy vừa mới dậy, bây giờ có lẽ vẫn đang đánh răng rửa mặt. Cậu ăn sáng chưa?” “Chưa.” “Vậy ăn cùng đi.” “Ờ.” Tôi đi lấy một cái bánh mì cuộn len, một miếng Mousse trà xanh và một chai sữa bò, rồi ngồi bên cạnh Ôn Hân. Thật ra tôi cũng không thích ăn bữa sáng bằng bánh ngọt cho lắm, nhưng bây giờ đã sắp mười giờ rồi, chẳng muốn chạy ra đường mua cái khác nữa. Chúng tôi vừa ăn vừa nhỏ giọng nói chuyện về mấy đề tài linh tinh, ví dụ như phong cảnh, thời tiết, phong tục tập quán của nước Xiêng La,… “Phương Dương, ngoài quan hệ đồng nghiệp ra thì cậu với giám đốc Bạch… Có phải là đang yêu nhau không?” Ôn Hân bỗng dưng hỏi một câu chẳng liên quan đến mấy vấn đề vừa rồi. Tôi ngẩn người một chút rồi nhìn cô ấy, thấy gương mặt cô ấy vừa có vẻ tò mò mà vừa có chút lúng túng. “Thật ngại quá, tôi không ý gì khác, chỉ là tò mò mà thôi.” Có thể là cô ấy cảm nhận được ánh mắt của tôi hơi kỳ lạ, cũng có thể là do chột dạ nên nói thêm vào. Tôi thu ánh mắt lại, lắc đầu cười: “Không phải, chúng tôi chỉ là quan hệ đồng nghiệp đơn thuần mà thôi, còn là cấp trêи cấp dưới ấy.” “Nhưng tôi nhìn ra được cô ấy thích cậu, với lại… Hình như cậu cũng rất thích cô ấy mà.” Nét mặt của Ôn Hân lộ rõ vẻ dè dặt. Tôi vẫn cười rồi lắc đầu: “Cậu nhìn lầm rồi, tôi với cô ấy chỉ là có mối quan hệ khá tốt mà thôi. Cậu nên biết hoàn cảnh gia đình cô ấy, một thiên kim giàu sang quyền thế, sao có thể thích loại người nghèo rớt mùng tơi như tôi được.” Ôn Hân cũng lắc đầu: “Giám đốc Bạch có lẽ không phải là loại người quá coi trọng tiền bạc địa vị.” “Cô ấy thật sự không để mắt tới những thứ đó, nhưng những người ở tầng lớp như cô ấy hầu như đều xem trọng môn đăng hộ đối.” “Không đâu, Phương Dương à, môn đăng hộ đối mà đa số người có tiền coi trọng là chỉ tài hoa, mà không phải là tiền tài và địa vị. Tài hoa là nhân tố quan trọng tạo nên mọi thứ, trêи thực tế có rất nhiều người xuất thân nghèo khó đều có sở trường ở một phương diện nào đó, hoặc sau gây dựng sự nghiệp thành công thì dĩ nhiên là môn đăng hộ đối với người có tiền rồi. Hơn nữa, bây giờ cũng có rất nhiều người giàu có không coi trọng môn đăng hộ đối, người như giám đốc Bạch chắc chắn sẽ không tầm thường như thế.” “Tối hôm qua, lúc gặp giám đốc Bạch, tôi đã cảm thấy rất kỳ lạ. Lúc đó đã muộn như vậy rồi, một người con gái xinh đẹp trẻ tuổi lại ra ngoài ăn đêm với một người đàn ông, ai nhìn cũng biết giữa họ có ý gì đó. Huống hồ lúc ăn đêm, ánh mắt mà cô ấy nhìn cậu rất khác lạ, còn cậu… Cũng gần như thế với cô ấy.” “Đây là giác quan thứ sáu của tôi cảm nhận được, giác quan thứ sáu của phụ nữ cực kỳ chuẩn nha. Dù sao thì hai người rõ ràng đã thích nhau rồi, tôi chỉ tò mò mà thôi, vậy hai người có ở bên nhau không thế?” Nghe thấy những lời dường như có lý của Ôn Hân, tôi không thể tìm được câu nào phản bác lại, chỉ nở nụ cười rồi lắc lắc đầu: “Không, tôi với cô ấy không yêu nhau, chỉ là quan hệ đồng nghiệp đơn thuần mà thôi.” Đây là lời nói thật lòng, tôi với Bạch Vi thật sự không yêu đương, chỉ là quan hệ có chút… mập mờ mà thôi. Loại mập mờ này, là thứ tôi khó mà khống chế được. Có những lúc một câu nói, một ánh mắt, hoặc là một động tác nào đó đều xảy ra trong lúc tình cờ. Mặc dù sau đó bản thân cảm thấy như vậy không hay cho lắm, nhưng lúc đó lại chẳng để ý đến vậy. Có người từng nói, tình yêu luôn đến lúc người ta lơ đãng. Trước đây tôi thường dè bỉu những lời thơ ca như này, bởi vì thứ mà bản thân tin tưởng chính là nỗ lực. Tôi từng cho rằng tiền bạc phải nỗ lực kiếm lấy, tình yêu cũng phải thông qua sự cố gắng mới có thể giành được. Lúc trước hẹn hò với Lâm Lạc Thủy, cũng là do bản thân cố gắng theo đuổi mà có được. Còn tình yêu đến lúc bất chợt, đó là sau khi đi lướt qua nhau, thoáng nhìn nhau giữa biển người tấp nập, bỗng cảm thấy khó có thể quên ánh nhìn đó, ngày nhớ đêm mong, thậm chí day dứt vì nó. Bất chợt như vậy thì sẽ chỉ để lỡ tình yêu mà thôi. Người có hành động, người có quyết tâm, sẽ cố gắng đi tìm người ấy, cố gắng theo đuổi đối phương, đồng thời cũng sẽ tiếp tục cố gắng để gìn giữ tình yêu quý giá này.