Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 165 : nghiêm trọng

Thật ra chuyện này là do số mệnh an bài, nếu không vì ngồi tù, tôi và cô ấy cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như thế. Sau khi trầm mặc vài giây, Bạch Vi lại hỏi: “Phương Dương, trong ba năm đó có phải anh rất hận tôi không? Kể cả sau khi ra ngoài, lúc vừa vào công ty làm việc ý.” Tôi thẳng thắn gật đầu: “Trước kia đúng là tôi có hơi hận thật. Lúc đó, tôi tưởng cô biết tình trạng của tôi, nhưng lại thấy chết không cứu.” Bạch Vi gật đầu: “Đúng là lỗi của tôi, tôi không nên trốn tránh, cứ tưởng giao việc này cho chú Thành xong, chú ấy sẽ giải quyết ổn thỏa. Thật ra, về sau tôi có hỏi chú ấy thì chú ấy bảo anh không sao rồi. Cho đến tận khi gặp lại anh, tôi gọi cho chú ấy hỏi thì mới biết sự thật. Chú ấy bảo người nhà tôi bảo chú ấy phải làm như vậy, vì chuyện này, mà tôi đã cãi nhau với người nhà một trận.” Tôi mỉm cười: “Dù gì thì chuyện cũng đã qua, quên nó đi, cứ nhắc lại chuyện quá khứ mãi chẳng có ý nghĩa gì cả, không phải bây giờ tôi đang sống rất tốt đấy sao?” “Ừm, tôi không nhắc nữa. À, tôi còn chuyện này muốn xin lỗi anh. Mấy hôm trước lúc anh đi uống rượu về, tôi không nên nói những lời đó với anh, là tôi không đúng, xin lỗi nhé.” Tôi ngẩn ra, cười đáp: “Không có gì, tôi biết cô cũng chỉ muốn tốt cho tôi thôi.” “Bây giờ nhớ lại tôi thấy mình ích kỷ quá, cứ muốn áp đặt suy nghĩ của mình lên anh, tôi không nên làm như thế. Anh cũng có nguyên tắc của mình, trọng tình trọng nghĩa với bạn bè. Đỗ Minh Cường đã giúp đỡ anh, nếu anh xa lánh ông ta để bảo vệ bản thân, có lẽ anh sẽ trở thành một người khác, không còn là con người thật của anh nữa.” Tôi im lặng, không biết nên đáp lại cô ấy thế nào. Cô ấy nói đúng, nếu tôi cố ý xa lánh Đỗ Minh Cường là làm trái với lương tâm của mình, điều này sẽ khiến tôi không còn là chính mình nữa. Nếu Đỗ Minh Cường và Đỗ Minh Hào quyết sống mái với nhau, khi ông ta cần tôi, chắc tôi cũng không thể từ chối. Không phải là tôi không có cách từ chối, mà là không thể từ chối lương tâm của chính mình. Chỉ mong sao chuyện đó đừng xảy ra. “Anh không trách tôi chứ?” Bạch Vi chợt hỏi. Tôi vội lắc đầu: “Không, tôi đâu có nhỏ nhen thế.” “Thế thì tốt.” “Ngày mai, tôi và đám Ôn Hân sẽ đi chùa Trắng đền Đen chơi, cô đi không?” “Thôi, vì trước kia tôi đi rồi. Tôi cho anh nghỉ phép mấy ngày để đi chơi với họ đấy.” “Đảo Phuki thì sao? Đến lúc đó, cô cùng đi nhé?” “Ừm… Không biết có rảnh không nữa, đến lúc ấy rồi tính.” “Ok.” Nói rồi, tôi ngoảnh sang nhìn ra bên ngoài cửa xe. Chiếc xe vừa hay dừng lại chờ đèn đỏ, tôi nhìn thấy có một chiếc Lexus có kiểu dáng rất đẹp dừng ven đường, người ngồi ở ghế lái trông rất quen, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi. Lúc tôi đang cố nhớ lại xem đã gặp người đàn ông này ở đâu, cửa sau của chiếc Lexus đó đã mở ra, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp trông cũng rất quen mặt bước xuống. Tôi không khỏi ngẩn người, tôi nhớ cô gái này. Lần trước sau khi ra ngoại ô gặp Suchat và Sangsu, lúc Đỗ Minh Cường đưa tôi về, nửa đường có đón một người tình của ông ta, tên là Ngải Lệ Toa, là con lai, trêи vai có săm hình một con bướm trông sống động như thật. Bây giờ, cô gái xuống xe ở ven đường cũng là con lai, gương mặt trông rất quen, dù cách khoảng năm, sáu mét, tôi cũng có thể nhìn thấy rõ hình săm con bướm sinh động như thật trêи bả vai của cô ta. Cô ấy chính là Ngải Lệ Toa, người tình của Đỗ Minh Cường. Điều khiến tôi nghi hoặc là sau khi bước xuống khỏi chiếc Lexus, Ngải Lệ Toa lại ngồi lên một chiếc taxi vừa hay đi ngang qua. Cô ta là người tình của Đỗ Minh Cường, ông ta đã đến Chiêng May rồi, mà không gọi cô ta đến qua đêm sao? Có lẽ ông ta còn có người tình khác ở Chiêng May. Hoặc có thể là hành sự xong, Đỗ Minh Cường gọi người đưa cô ta về. Không đúng, lần này Đỗ Minh Cường lái chiếc Mec S600L đến Chiêng May, chứ không phải là Lexus, tôi cũng chưa thấy ông ta ngồi xe Lexus bao giờ. Vả lại, người mà ông ta dẫn theo tôi đều biết cả, tài xế lái chiếc Lexus này không phải là người của ông ta. Tại sao sau khi xuống xe Lexus, Ngải Lệ Toa lại đổi sang một chiếc taxi? Cô ta đang che giấu hành tung hay cắt đuôi người bám theo? Tại sao phải làm như vậy? Không lẽ, Ngải Lệ Toa đang cắm sừng Đỗ Minh Cường ư? Tài xế trêи chiếc Lexus là ai? Rõ ràng tôi trông người này rất quen, nhưng nhất thời không thể nhớ ra, hình như tôi từng gặp ở trang viên của Đỗ Minh Cường, nhưng lại chưa thể xác định. Thật ra, tôi cũng không biết mối quan hệ nhân tình có tính là mọc sừng hay không, nhưng dù thế nào thì đây cũng không phải chuyện tốt lành gì với Đỗ Minh Cường. Thậm chí, trực giác còn cho tôi biết có lẽ chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả mọc sừng. Trong lúc tôi đang thấy đầy nghi hoặc, chiếc Lexus đã chạy trêи đường, đứng song song cạnh chiếc Toyota của tôi chờ đèn đỏ, nên tôi đã nhìn rõ tướng mạo của người đàn ông đó hơn. Lúc này, chiếc taxi chở Ngải Lệ Toa đã xuất phát, không quay đầu lại, mà chạy tới phía sau chiếc Lexus, cũng đang chờ đèn đỏ. Điều này có nghĩa là Ngải Lệ Toa và người đàn ông đó đi cùng một hướng, đủ để chứng minh cô ta đổi xe giữa đường là cố ý. Tôi bảo A Luân đừng vội khởi động xe ngay, chờ đèn xanh sáng, chiếc Lexus đó phóng đi rồi, tôi dùng điện thoại chụp lại biển số. Nhưng tôi không bảo A Luân bám theo chiếc xe đó, vì đang có Bạch Vi ở đây, tôi sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Sau khi về khách sạn, tôi và Bạch Vi đi lên tầng. Sau khi tạm biệt nhau ở cửa, tôi đi về phòng mình. Vừa vào phòng, tôi đã lấy điện thoại ra gọi cho Đỗ Minh Cường. Chuông reo một lúc, Đỗ Minh Cường mới nghe máy, giọng nói của ông ta lười nhác, rõ ràng đã ngủ rồi. “Anh Đỗ, tối nay anh có hẹn Ngải Lệ Toa không?” Tôi hỏi thẳng. Đỗ Minh Cường hơi nghi hoặc: “Không, hôm nay hơi mệt, nên tôi không tìm phụ nữ. Sao cậu lại hỏi thế? Có chuyện gì à?” “Vữa nãy, tôi gặp cô ta trêи đường. Cô ta bước xuống từ một chiếc Lexus ở đầu đường, sau đó đổi sang một chiếc taxi. Tài xế của chiếc Lexus đó tôi trông quen lắm, nhưng nhất thời không nhớ đã từng gặp ở đâu.” Nói rồi, tôi đọc biển số xe của chiếc Lexus đó cho Đỗ Minh Cường. “Cậu có chắc là biển số này không?” Giọng nói của Đỗ Minh Cường nghiêm lại. “Chắc trăm phần trăm, tôi còn lấy điện thoại chụp lại mà, có cần tôi gửi cho anh xem không?” “Cậu gửi đi.” “Chờ chút.” Tôi thoát khỏi màn hình trò chuyện, sau đó gửi tấm ảnh đó cho ông ta. “Tôi gửi rồi đấy, anh xem nhận được chưa.” “Chưa, à, tài xế của xe đó trông thế nào?” Tôi nhớ kỹ lại một chút: “Khoảng ba mươi tuổi, mắt nhỏ, lông mày rất dài, nhưng hơi nhạt, đầu đinh, hơi hói, nhưng chưa đến mức trọc, còn dáng người… Người đó ngồi trong xe, tôi không nhìn rõ. Nhưng bả vai và cánh tay rất đô, chắc vóc dáng cũng không tệ đâu.” Tôi nói xong, đầu dây bên kia rơi vào im lặng, Đỗ Minh Cường không lên tiếng, không biết đang làm gì. “Tôi nhận được ảnh rồi, để tôi xác nhận biển số xe đã.” Sau khi trầm mặc một lúc, Đỗ Minh Cường mới nói. Một lát sau, trong điện thoại chợt vang lên giọng nói phẫn nộ của Đỗ Minh Cường: “Mẹ! Con khốn này, ông sẽ giết mày!”