Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 159 : Đánh một trận

Sắc mặt Willen biến đổi: “Ông Bangsue, làm…làm sao mà Song có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy được? Cho dù có cho nó ăn gan hùm mật gấu đi chăng nữa thì nó cũng không dám vô lễ với đối tác của ông Suchat. Phải rồi, xin hỏi đối tác này là ai vậy?” Bangsue cười lạnh: “Đó là cậu Dương. Ông Suchat rất xem trọng đối tác này. Còn việc Song có làm chuyện hoang đường đó không, ông tự đi mà hỏi hắn đi.” Nghe vậy, mồ hôi lạnh của Willen chảy ròng ròng, nhìn Song với ánh mắt không thể tin được. Song cúi đầu: “Xin lỗi, con không biết anh Dương là đối tác của ông Suchat. Nếu biết thì cho con mười lá gan con cũng không dám vô lễ với anh Dương, thực ra đây đều là họa do Imo gây ra, con…” “Mày còn dám ngụy biện!” Hắn còn chưa kịp nói xong, Willen đã cho hắn một cái tát, cực kỳ vang dội. “Cậu Dương.” Willen quay qua nhìn tôi, cúi người: “Cậu Dương, xin lỗi, con trai tôi xưa nay vốn ngang ngược quen rồi. Đều là lỗi của tôi, tôi không dạy dỗ nó đàng hoàng. Lần này tôi sẽ dạy dỗ nó thật mạnh tay, nhất định sẽ không để cậu Dương thất vọng, tôi sẽ bảo nó tìm lúc nào đến tận cửa xin lỗi cậu Dương…” “Đến tận cửa xin lỗi thì không cần đâu.” Tôi cười, phất tay ngắt lời ông ta, vì tôi biết thực ra nói vậy là để phủi tội cho Song. “Vậy…nếu cậu Dương có yêu cầu gì, chỉ cần tôi làm được, tôi nhất định sẽ khiến cậu Dương hài lòng.” “Ha ha, ông yên tâm, tôi không làm khó ông đâu, nhưng vừa nãy anh ta muốn lên võ đài đánh một trận với tôi, cái này nói lời phải giữ lời đấy. Chỉ cần anh ta lên võ đài đánh với tôi một trận là được, tôi không có yêu cầu gì khác.” Willen sững sờ: “Lên võ đài đánh một trận?” “Phải.” Willen nghi ngờ nhìn tôi, rồi lại quay đầu nhìn con trai. Sắc mặt Song tái mét, hắn cúi thấp đầu. Sắc mặt Willen dần trở nên nặng nề, có lẽ từ sắc mặt của Song, ông ta nhận ra trận này không dễ dàng. Tôi cười lạnh: “Sao? Tôi không bảo Bangsue xử lý anh, chỉ muốn đường đường chính chính đánh với anh một trận mà cũng không muốn à?” Willen vội gật đầu: “Muốn, tất nhiên là muốn chứ. Có thể lên võ đài đánh một trận với cậu Dương là vinh dự của Song, nó vui lắm.” Nói xong ông ta liếc nhìn ra hiệu cho Song, Song cúi đầu cười gượng, nói mình rất sẵn lòng. “Vậy đừng nói nhảm nữa, bắt đầu luôn đi.” “Được.” Willen không dám nói gì thêm, vội vã đưa chúng tôi đến phòng thay đồ. Tôi bảo Từ Triết và Ôn Hân tìm chỗ nào đó mà ngồi, bảo đàn em của Bangsue đến bảo vệ họ rồi mang cho họ chút đồ ăn nước uống linh tinh, còn Bangsue hai đàn em của ông ta thì đi theo tôi. Đi vào phòng thay đồ, tôi đang định thay quần áo thì chuông điện thoại vang lên. Tôi cầm lên xem thì hơi bất ngờ, Bạch Vi gọi cho tôi. Kể từ lần trước khi tôi trở về khách sạn với cơ thể đầy mùi rượu trộn lẫn với hương nước hoa của người phụ nữ khác, tối đó Bạch Vi khuyên tôi không nên tiếp xúc với Đỗ Minh Cường, rồi chúng tôi xảy ra mâu thuẫn thì cô ấy không chủ động nói chuyện với tôi nữa, càng không chủ động gọi điện cho tôi. Thế nên cuộc điện thoại này làm tôi thấy bất ngờ, mà giờ đã hơn mười giờ tối rồi. Vừa cảm thấy nghi hoặc, tôi nhấn nút nghe, rồi tôi nghe thấy giọng nói sốt ruột của Bạch Vi: “Phương Dương, anh đang ở đâu? Có phải là đang đánh nhau với người khác không?” Tôi sững sờ: “Sao cô biết?” “Tôi nhìn thấy video rồi.” “Video gì?” “Video trong nhóm chat của các đồng nghiệp trong công ty, trong video anh đánh gãy tay của một tên người nước ngoài, còn bị bao nhiêu tên người Xiêng La vây quanh.” Tôi nhíu mày: “Video trong nhóm đồng nghiệp? Ai gửi?” “Một đồng nghiệp tìm thấy trêи APP đăng tải video trong nước, sau đó gửi vào nhóm.” Tôi ngơ ngác, có lẽ là trong quán bar có người Hoa Hạ vây xem, sau đó quay lại đăng lên, rồi đồng nghiệp vừa hay nhìn thấy. Nhưng cũng có thể là do ai đó có âm mưu cố tình quay lại. Mục đích rất đơn giản, muốn bôi nhọ tôi. Nếu là giả thiết thứ hai thì những người đó thật là vô vị, âm mưu gì cũng dùng được, dù là một cơ hội còn chẳng được tính là cơ hội cũng muốn vồ lấy. Đối với tôi thì cái video đánh nhau hoàn toàn chẳng là gì. Nếu có người comment bên dưới video nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn, tôi nghĩ sẽ có rất nhiều người like, khen tôi đánh rất hay. Có rất nhiều người ghét thứ rác rưởi như vậy. “Phương Dương, sao vậy? Sao anh không nói gì?” Bạch Vi hỏi trong điện thoại, giọng rất lo lắng sốt ruột. “Không sao, cô yên tâm đi, giờ tôi đã không có chuyện gì rồi.” “Anh đang ở đâu?” “Vẫn còn đang ở quán bar trong video.” “Anh mau về đi, ngộ nhỡ đánh nhau với họ thì anh sẽ chịu thiệt đấy.” Tôi biết cô ấy lo lắng cho tôi, thế nên tôi cảm kϊƈɦ nói: “Giám đốc Bạch, cảm ơn sự quan tâm của cô. Nhưng cô yên tâm, tôi thực sự không sao cả. Có mấy người bạn quen ông chủ của quán bar này đã tới giảng hòa rồi, tôi ngồi một lát rồi đi.” “Thực sự không sao à?” “Chắc chắn trăm phần trăm.” Hình như Bạch Vi đang thở phào ở đầu bên kia: “Không sao là tốt, tôi chỉ sợ với tính cách của anh…Đừng hiểu lầm, ý tôi không phải là tính anh có vấn đề gì, chỉ là anh có hơi…hơi ngay thẳng, cũng hơi bướng bỉnh mà thôi. Phải rồi, tôi thấy trêи video anh đi cùng mấy thanh niên, đó là bạn đại học của anh à?” “Ừ, là mấy người bạn cũ mà lần trước tôi bảo sẽ đến Chiêng La đi du lịch rồi tụ tập ấy.” “Vậy anh đi với bạn đi, nhớ đừng có đánh nhau với người ta là được. Mau rời khỏi cái quán bar đó đi, tôi thấy trêи video chỗ đó loạn lắm, dễ xảy ra chuyện.” “Được, lát nữa tôi đi ngay.” “Vậy tôi không làm phiền anh nữa, bye bye.” “Ừ, bye bye.” Lúc sắp cúp máy, tôi không kìm được mà hỏi một câu: “Giám đốc Bạch, cô có muốn ra ngoài ăn đêm không?” “Ăn đêm á? Thôi khỏi đi. Anh đi chơi với bạn mà, tôi thì là người ngoài, không tiện lắm.” Hiển nhiên là Bạch Vi hơi do dự. “Không phiền đâu, một người bạn của tôi từng gặp cô đấy, nói là muốn gặp lại cô.” “Bạn anh từng gặp tôi à? Nam hay nữ vậy?” “Nữ, là cô gái xinh đẹp trong video ấy, cô ấy tên là Ôn Hân.” “À, thảo nào tôi thấy cô ấy hơi quen, nhưng không nhớ là gặp ở đâu rồi, cô ấy làm gì vậy?” “Cô ấy làm việc ở một công ti đầu tư mạo hiểm, cũng ở Thịnh Hải đấy.” “Anh nói vậy hình như tôi nhớ ra một chút rồi.” “Vậy lát nữa cô có đi ăn đêm với bọn tôi không?” Bạch Vi lại do dự, mãi một lúc sau mới nói: “Để tôi xem đã, tôi sợ đến lúc các anh ra khỏi quán bar rồi thì muộn quá.” “Không muộn đâu, hay là lúc tôi ra thì tôi lại gọi cho cô nhé?” “Ừ, được.” “Vậy lát gọi lại, bye bye.” “Bye bye.” Cúp máy xong, tôi cúi đầu im lặng một lúc, rồi tôi cất điện thoại đi, thay quần đấm bốc mà Willen chuẩn bị cho tôi. Bangsue vừa nói tin tức về Song mà ông ta biết cho tôi, vừa giúp tôi thắt đai. Không bao lâu sau, tôi để hở đùi lộ cả nửa người trêи đi ra phòng tay đồ, men theo con đường đi tới võ đài đấm bốc.