Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 157 : Đánh một trận

Ôn Hân hoàn hồn lại trước tiên, nhanh chóng nhìn đi nơi khác, nghiêng đầu không dám tiếp tục nhìn tôi nữa. Hình như gò má cô ấy hơi ửng hồng. Tôi cũng vội vàng nhìn sang phía khác, đổ hết bia trong cốc vào cổ họng một cách hơi ngượng ngập. Hơi khó xử rồi. Từ Triết và Lâm Tĩnh cũng phát hiện ra vẻ lúng túng của chúng tôi, hai người họ không nhìn tôi nữa, chỉ ôm nhau, ghé vào bên tai mà an ủi lẫn nhau. Lưu San San thì nhíu mày, không vui hừ lạnh một tiếng, có lẽ cô ta cho rằng tôi cố ý quyến rũ Ôn Hân. Ôn Hân cúi thấp đầu, không nói tiếng nào mà nhìn xuống chân mình, không biết là đang suy nghĩ điều gì. Các bạn học đã quay lại chỗ băng ghế dài, Hoàng Lễ Thành vừa ngồi xuống đã nổi đóa hét lên với tôi: “Phương Dương, vốn chỉ là một chuyện nhỏ, cùng lắm là cho họ đánh một trận, bồi thường chút tiền là được rồi, bây giờ thì sao? Họ lôi cả súng ra rồi, chúng tôi sắp bị cậu hại chết rồi đấy!” Tôi chẳng buồn chủ ý đến cậu ta, thậm chí chẳng muốn nhìn cậu ta một cái, chỉ chăm chăm uống bia. Đợi gần mười phút sau, ở lối lên cầu thang đột nhiên vang lên tiếng bước chân ồn dập. Có rất nhiều người đến, bởi vì quán bar trở nên chật chội nên không đếm được rốt cuộc có bao nhiêu người, nghe tiếng bước chân thì có lẽ là ba mươi, bốn mươi người. Hơn nữa, nhóm người này rõ ràng không phải người của Bansha, cũng không phải người của Suchat, bởi vì bọn họ vừa đi lên đã bao vây luôn đám người của Bansha. Một tên đầu trọc thân thể cường tráng dẫn đầu đi thẳng đến trước mặt Song, nhỏ giọng nói với hắn vài câu, sau đó quan sát tôi mấy lượt, cuối cùng dời ánh mắt về phía Bansha. Bansha vẫn uống rượu như không có việc gì, đàn em của ông ta cũng tỏ ra không hề luống cuống. Khóe miệng của Song nở một nụ cười lạnh. Người của hắn đều đang nhìn đối phương, chỉ đợi hắn phất tay hạ lệnh. Khách trong quán bar lại xúm tới, cũng nhìn hắn, ai nấy đều hào hứng đợi xem một màn kịch hay. Mẹ kiếp, tôi cảm thấy người trong quán bar này đều điên hết cả rồi. Súng cũng đã được lôi ra, mà họ còn xúm tới đây xem kịch hay, không sợ bị dính đạn lạc sao? Lẽ nào trận ác đấu giữa Song và Bansha không dùng đến súng? Quả nhiên Song hét lớn lên: “Cất hết súng đi, lát nữa không được phép dùng thứ đó.” Hắn vừa dứt lời, mấy tên đàn em của hắn đã cất hết súng trêи bàn đi. Bansha phất tay, đám đàn em của ông ta cũng cất súng vào lại đai lưng quần. Lúc này, ở lối lên cầu thang lại vang lên tiếng bước chân vội vã. Chỉ có một người thanh niên đi lên, hình như là người của Song, gã căng thẳng chạy đến trước mặt Song nói một câu gì đó. Song nhíu mày, đứng dậy đi đến chỗ lối lên cầu thang. Lối lên cầu thang lại vang lên một loạt tiếng bước chân, nghe cũng rất gấp gáp. Có ba người đi lên, đi đầu là một người đàn ông có dáng người tầm trung, sắc mặt lạnh lùng, trêи cổ có một hình xăm bắt mắt, ông ấy mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây màu đen kết hợp với một đôi giày cùng màu. Đi theo sau ông ấy là hai người đàn ông có vóc dáng cao ráo đang quan sát tình hình xung quanh với gương mặt không cảm xúc. Vừa nhìn thấy ba người đàn ông kia, mặt Song đã biến sắc. Đó là người của Suchat, bởi vì tôi đã từng gặp người đàn ông đi đầu, cũng đã nghe Bansha nói về ông ấy, người này tên là Bangsue. Bangsue chỉ liếc nhìn Song và Bansha mấy lần, sau đó nhìn quanh, lúc thấy tôi thì đi thẳng về phía tôi. Một trong hai người đi đằng sau ông ấy lạnh lùng hét lớn lên một tiếng với DJ đang đứng cách đó không xa, nhạc trong quán bar lập tức ngừng lại. “Ông Bangsue, sao ông lại đến đây?” Song vội vàng đi lên nghênh đón, tươi cười đầy nịnh nọt hỏi. Bangsue không quan tâm đến hắn mà đi thẳng đến trước mặt tôi, cung kính chắp tay với tôi, nói: “Cậu Dương, xin lỗi vì đã đến muộn, cậu không sao chứ.” Tôi chắp tay chào lại: “Không sao, vẫn chưa đánh nhau.” “Không sao thì tốt.” Bangsue thở phào, “Ông Suchat đã biết chuyện, ông ấy cảm thấy rất có lỗi, nhưng vì đang bàn chuyện với ông Đỗ Minh Cường và ông Sangsu nên không thể đích thân đến đây được, hi vọng cậu thông cảm cho. Ông ấy đã cố ý dặn dò tôi phải thay ông ấy nói lời xin lỗi tới cậu Dương, thực xin lỗi vì để cậu gặp chuyện như vậy trêи địa bàn của chúng tôi.” Tôi không để bụng mỉm cười: “Ông Suchat khách sáo rồi, không cần phải xin lỗi, ngược lại là tôi thường xuyên rước thêm rắc rối cho ông ấy, cũng thêm phiền cho ông rồi. Cám ơn ông đã cất công đến đây vì tôi, ngày mai tôi sẽ gặp ông Suchat để cám ơn lần nữa.” “Không phiền chút nào, ông Suchat đã dặn cậu là đối tác làm ăn rất quan trọng với ông ấy, đây đều là những chuyện mà chúng tôi nên làm.” Nghe Bangsue nói vậy, sắc mặt của Song ở bên cạnh lập tức trở nên tái mét. Chắc chắn hắn biết đối tác làm ăn quan trọng nghĩa là gì. Bangsue lại hỏi: “Cậu Dương, Song sẽ phải trả giá vì hành động vô lễ của hắn đối với cậu, xin hỏi cậu có yêu cầu gì đặc biệt đối với hắn hay không?” Tôi hơi do dự: “Hắn bảo tôi xuống sàn đấu của hắn đánh nhau một trận, nếu tôi thắng thì hắn sẽ để tôi và bạn tôi rời đi. Hay là để tôi đấu một trận với hắn đi.” Bangsue ngẩn ra, có vẻ hơi kinh ngạc, định thần lại hỏi: “Cậu Dương, thật ra không cần cậu phải tự động tay đâu, những chuyện này cứ giao cho chúng tôi là được.” Tôi cười đáp: “Tôi chỉ muốn đánh hắn một trận thôi, vì trông cái bản mặt của hắn đáng ghét quá.” Gương mặt của Song quả thực khiến tôi chán ghét, nhưng đó chỉ là thứ yếu mà thôi. Nguyên nhân chính là vì tôi muốn thể hiện một chút trước mặt Bangsue và đàn em của ông ta. Bởi vì tôi biết, sở dĩ bọn họ tới đây giúp tôi là vì mệnh lệnh của Suchat, sự kính trọng của Bangsue đối với tôi chỉ là xuất phát từ sự kính trọng và nể sợ Suchat thôi, chứ không phải thật tâm. Người Xiêng La thích võ Moay, để trở thành kẻ mạnh được tôn kính trong nghề của đối phương, tôi phải thể hiện chút gì đó trước mặt bọn họ mới được. Cho dù không nhận được sự tôn kính xuất phát từ nội tâm của họ thì cũng phải khiến cho bọn họ biết, người mà bọn họ giúp đỡ không phải là một kẻ yếu đuối. Tôi phải cho bọn họ biết, người gọi là cậu Dương này thật ra rất giỏi đánh nhau, cũng rất hung phãn. Lý do tôi chọn Song thứ nhất là vì hắn thực sự khiến tôi thấy ghét, thứ hai là vì tôi biết thật ra Song cũng rất giỏi đánh đấm. Vừa rồi khi kéo cánh tay hắn, tốc độ và sức mạnh của đối phương khiến tôi rất kinh ngạc. Nghe tôi nói vậy, Bangsue không khuyên tôi nữa, chỉ gật đầu: “Được, tôi sẽ đi sắp xếp.” “Sàn đấu của hắn ở dưới tầng hầm đúng không? Chúng ta xuống tầng hầm đánh thôi.” “Được, chúng ta xuống đó. Đúng rồi, là người này đã đắc tội với cậu sao? Cậu định xử lý thế nào?” Bangsue chỉ vào Imo đang ngồi ở không xa. Imo vừa có vẻ rất căng thẳng, vừa hơi nghi hoặc. Hiển nhiên gã biết tình hình hiện tại có chút bất ổn, nhưng lại không biết rốt cuộc Bangsue là ai, có lẽ còn tưởng Song có thể bảo vệ mình. “Giao gã cho tôi.” Tôi nói với Bangsue, sau đó đứng dậy, đi đến băng ghế dài. Hai người đi theo Bangsue tiến tới, túm lấy mái tóc vàng óng của Imo, lôi gã đến trước mặt tôi. “Bọn mày muốn làm gì? Buông tao ra, mau buông tao ra! Song, tại sao không ngăn bọn chúng lại? Mau bảo người của anh ra tay đi.” Hai cánh tay của Imo đều đã bị trật khớp, không thể giãy giụa, gã chỉ có thể lớn tiếng gào thét. Đợi đến khi gã bị lôi đến trước mặt, tôi cất giọng lạnh lùng: “Thằng Tây kia, sau này còn để tao thấy mày trêu chọc phụ nữ Hoa Hạ nữa, tao sẽ lấy mạng mày.” Dứt lời, tôi nhấc chân, đạp mạnh vào đũng quần gã một phát.