Boss Nữ Hoàn Mỹ
Chương 102 : Tính sổ
Bạch Vi không nói gì, chỉ nhìn chiếc điện thoại bàn đó chăm chăm. Đầu tiên, cô ta có vẻ khó tin, sau đó dần biến thành thất vọng, không lâu sau thì lại có vẻ hơi buồn bã, cuối cùng thì lại khôi phục vẻ vô cảm như trước kia.
Tôi bình thản đi đến chiếc ghế ngồi xuống, sau đó lại châm một điếu thuốc, mãn nguyệt rít sâu một hơi.
“Chuyện clip xử lý thế nào rồi?” Đột nhiên Bạch Vi hỏi.
Tôi suy nghĩ chốc lát, đáp: “Vốn dĩ kế hoạch là để Bansha chịu tội thay. Tôi đã thuyết phục Alava và một cảnh sát, nhưng bây giờ thì không cần nữa. Tôi sẽ để cảnh sát quy chuyện video là do Cung Chính Văn và Tào Văn Hoài cấu kết với nhau. Vì ân oán cá nhân nên họ đã cố ý vu oan cho Alava nhận đút lót. Nguyên nhân của vụ bắt cóc và những thông tin mà cảnh sát điều tra được đủ để chứng minh sự trong sạch cho Alava. Đến lúc đó, tôi sẽ lại công khai đoạn camera giám sát cảnh Alava rời khỏi quán bar đồng tính, như vậy thì ông ta sẽ không gặp vấn đề gì nữa.”
Bạch Vi trầm ngâm một lát, nói: “Tốt nhất là vậy.”
Dứt lời, cô ta cất bước đi ra ngoài.
Tôi không giữ cô ta lại, chỉ chăm chú nhìn đôi chân thon dài thẳng tắp của đối phương khi cô ta bước qua trước mặt mình.
Lúc đi đến cửa, cô ta đột nhiên quay người lại, thờ ơ hỏi: “Vết thương ở vai anh không đáng ngại chứ?”
Tôi mỉm cười: “Không sao, vết thương ngoài da ý mà.”
Cô ta do dự một lát, nói: “Sau này anh hãy cẩn thận nhiều hơn, có lẽ Cung Chính Văn vẫn chưa từ bỏ ý định đâu. Tôi sợ anh ta sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, càng trả thù anh điên cuồng hơn. Ngoài ra, anh có thể gửi đoạn ghi âm ban nãy cho tôi không? Khi nào về, tôi sẽ giao đoạn ghi âm và kết quả điều tra của cảnh sát Chiêng May cho chủ tịch hội đồng quản trị.”
Tôi thấy hơi bất ngờ, gật đầu: “Được, lát tôi gửi cho.”
“Ừm.”
Tôi không nhịn được hỏi: “À, cô có biết người tên là Đồng An Chi không? Chính là người giàu có đến từ Hoa Hạ có vợ con bị bắt cóc ý.”
Bạch Vi nghĩ ngợi một chốc, lắc đầu: “Không, hình như là người ở ngành khác mà tôi không rành lắm.”
“Ừ.”
“Còn chuyện gì nữa không?” Cô ta lại hỏi.
Tôi do dự một lát, lắc đầu: “Hết rồi.”
Cô ta quay đi, mở cửa, đi thẳng một mạch ra ngoài.
Thật ra, tôi muốn nói cho cô ta biết, Đồng An Chi cùng vợ con muốn mời tôi ăn cơm, tôi định hỏi cô ta có muốn đi với tôi không.
Nhưng lời đến miệng rồi, cuối cùng tôi lại nuốt vào trong.
Kệ đi, dù gì mấy nữa tôi cũng đi rồi.
Tôi lặng lẽ rít mấy hơi thuốc, sau khi tâm trạng hoàn toàn bình tĩnh trở lại, tôi cầm điện thoại lên, gửi đoạn ghi âm ban nãy cho Bạch Vi.
Nếu Bạch Vi thật sự giao đoạn ghi âm và kết quả điều tra của vụ bắt cóc cho chủ tịch tập đoàn Dụ Phong, có lẽ Cung Chính Văn sẽ không giữ được chức vụ nữa. Tập đoàn Dụ Phong là một doanh nghiệp lớn, họ sẽ không ngu xuẩn đến mức bao che cho hành vi phạm tội của một lãnh đạo cấp cao. Chắc chắn họ sẽ đuổi việc hắn ta, còn việc hắn ta có phải ngồi tù hay không thì là chuyện của cảnh sát.
Sau khi Bạch Vi rời đi, không lâu sau, Đồng An Chi đã gọi điện cho tôi, nói ông ấy đã sắp xếp một chiếc xe đến đón tôi đi ăn, lát nữa sẽ có người gọi điện cho tôi.
Lúc trước, ông ấy luôn nhấn mạnh sẽ mời tôi ăn cơm để cảm ơn, tôi thì không từ chối, nên ông ấy tiện thể còn gọi luôn cả Bansha tới.
Tôi vừa mặc quần áo xong thì nhận được điện thoại của người được Đồng An Chi sắp xếp đến đón mình, sau khi đi xuống dưới, tôi nhìn thấy có một chiếc xe Lexus mang biển số của Chiêng May đang đỗ trước cửa khách sạn. Chắc đây là xe thuê, đứng bên cạnh chiếc xe là người tài xế của Đồng An Chi mà tôi đã từng gặp.
Tôi chào hỏi với người tài xế đó rồi lên xe, không bao lâu sau, anh ta đã đưa tôi đến một nhà hàng có phong cảnh bên ngoài nhã nhặn, nhưng bài trí bên trong rất cao cấp ở ngoại ô.
Đồng An Chi đã đặt một phòng bao, bên ngoài cửa có hai người Xiêng La vừa nhìn đã biết là vệ sĩ, chắc là người mà Đồng An Chi thuê tạm, dù gì thì vợ con ông ấy cũng vừa bị bắt cóc.
Tôi đẩy cửa ra, phát hiện đã có không ít người ngồi bên trong. Một nhà ba người của Đồng An Chi, Bansha cũng dẫn vợ con tới, ngoài ra còn có một cô bé khoảng bảy, tám tuổi.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp vợ của Bansha, nên có hơi bất ngờ. Tôi cứ tưởng ông ta sẽ lấy một người phụ nữ xinh đẹp, hay thậm chí là diêm dúa, bây giờ mới biết vợ ông ấy trông rất bình thường, nhưng rất có nét riêng của Xiêng La và cũng rất dịu dàng.
Vợ của Đồng An Chi đã trang điểm lại, dù đã ngoài ba mươi, nhưng trông cô ta vẫn rất xinh đẹp động lòng người.
Thấy tôi đến, Đồng An Chi và Bansha đều kéo người nhà đứng dậy chào tôi. Sau một hồi hàn huyên và cảm ơn, họ mới ngồi xuống.
Trong bữa ăn, bọn họ không ngừng hỏi tôi sao lại tìm được chỗ ẩn thân của bọn cướp và đã khống chế bọn chúng bằng cách nào. Nhưng bất kể là Đồng An Chi hay Bansha, không một ai nhắc đến chuyện sẽ tìm Cung Chính Văn để báo thù.
Có lẽ họ không muốn nói chuyện này trước mặt trẻ con.
Khi nói đến chủ đề khác, cuối cùng Đồng An Chi cũng nói tới nghề nghiệp của mình. Ông ấy thành lập một công ty bất động sản, quả nhiên là một người rất giàu có.
Ngoài ra, ông ấy còn nghiêm túc đề xuất một chuyện với tôi, hỏi tôi có muốn xin nghỉ ở Phần mềm Trí Văn và sang công ty giúp mình không. Ông ấy nói với sức hút và sự gan dạ của tôi thì làm trợ lý ở một công ty phần mềm là quá phí phạm nhân tài.
Điều này khiến tôi thấy rất vui, vì ngoài Đỗ Minh Cường ra, tôi lại có thêm một con đường khác để lựa chọn.
Nhưng tôi không thể hiện ra rõ ràng, chỉ nói mình tạm thời vẫn chưa suy nghĩ kỹ, nếu một ngày nào đó không làm tiếp ở công ty được nữa, nhất định tôi sẽ đến tìm ông ấy.
Đồng An Chi thoải mái cười, sau đó không nhắc đến chuyện này nữa.
Dùng bữa xong, chúng tôi lại trò chuyện rất lâu, đến khi đồng hồ điểm hơn chín giờ tối, Đồng An Chi và Bansha tranh nhau thanh toán. Cuối cùng thư ký của Đồng An Chi đã lặng lẽ đi thanh toán thì bữa tiệc mới tàn.
Đi ra cửa nhà hàng, Đồng An Chi đột nhiên nhỏ giọng nói với tôi: “Phương Dương, chúng ta sang kia nói chuyện chút nhé?”
Tôi hơi ngẩn ra một lúc rồi gật đầu, bảo Bansha đưa vợ con về rồi đến khách sạn chờ tôi, sau đó tôi đi sang bên ven đường vắng vẻ với Đồng An Chi.
Cô thư ký của ông ấy chầm chậm đi theo sau, tài xế và hai vệ sĩ thì đứng cạnh vợ con ông ta.
Chúng tôi lặng lẽ đi ra xa chừng mười mét, cuối cùng Đồng An Chi đã lên tiếng: “Phương Dương, có thể kể cho tôi biết về người tên Cung Chính Văn đó không?”
Tôi thấy hơi bất ngờ: “Anh Đồng muốn gặp hắn ta?”
Đồng An Chi gật đầu: “Ừm, tôi sống ngần ấy năm, cũng từng đỏ mặt tía tai với người khác, nhưng chưa đánh ai bao giờ. Tuy nhiên, bây giờ… Cậu biết đấy, tôi cũng có chút tiền, với tôi, không có gì trêи đời này quan trọng hơn gia đình. Cung Chính Văn hại vợ con tôi suýt xảy ra chuyện, mặc kệ hắn ta có lai lịch hay bối cảnh thế nào, tôi nhất định phải tính sổ món nợ này.”
Tôi trầm ngâm một lúc, lắc đầu nói: “Anh Đồng, tôi nói thật nhé. Tôi chỉ mong sao có ai giúp tôi đối phó Cung Chính Văn, nhưng không muốn người đó là anh. Vì tôi không muốn hại anh, anh là người có gia đình và sự nghiệp. Còn Cung Chính Văn là một thằng điên, chuyện gì cũng có thể làm được. Tôi không muốn làm liên lụy đến người nhà của anh vì chuyện của mình. Còn về vụ bắt cóc lần này, anh Đồng hãy coi như chuyện ngoài ý muốn đi.”
Đồng An Chi hơi bất ngờ nhìn tôi, rất lâu sau, mới bật cười một cách khó hiểu: “Phương Dương, cậu thật là…”
Tôi vội ngắt lời ông ấy: “Anh Đồng, anh đừng nói mấy lời như thế, tôi không quen nghe người khác khen đâu.”
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
82 chương
170 chương
208 chương
109 chương
18 chương