Cả một đoạn đường xe đi rất an ổn, sắc mặt BOSS so với ngày thương không có gì lạ thường, nhưng Nguyên Bảo thì cảm thấy tâm trạng BOSS không ổn, so với quá khứ đều không tốt! Nhưng bây giờ Nguyên Bảo đang rối loạn trong mớ bòng bong: người phụ nữ vừa rồi là ai, nếu là người tình của BOSS thì hơi lớn tuổi; chẳng lẽ là người tình của ba BOSS? Còn cái tên A Lạc trong miệng bà ta nữa là sao đây? Một đống ngổn ngang khiến cho Nguyên Bảo cực kỳ ưu sầu! Xe BOSS đang đi về hướng nào đó không phải về nha, chỉ thấy hai dòng người hai bên đường ngày càng thưa thớt, cây cối lại càng ngày càng tươi tốt. Rốt cuộc, Nguyên Bảo vẫn không nhịn được: "BOSS, chúng ta đi đâu?" Cô ngồi trong không gian ảo cắn cắn móng tay, thuộc tính của thân thể ngày càng thấp đi với nguyên nhân bị đói, chỉ là Nguyên Bảo không một chút lo lắng, ngược lại tiếp tục hưởng thụ mấy cảm giác tuyệt vời giống như con người. Thật tốt, cô còn có thể đói ~ BOSS không trả lời, nhìn về phía cô bé Lolita ngây ngô trong màn hinh: "Có phải đói bụng rồi không?" "Không sao!" Nguyên Bảo sảng khoái phất tay, sau đó hấp ta hấp tấp chạy về phía trước, bàn tay béo múp đặt lên màn hình "BOSS, chúng ta phải đi đâu à?" "Đến đó cô sẽ biết!" BOSS lại nhìn cô một cái"Thật sự không sao? Không ăn có thể sống được không?" "Cảm giác đói bụng được lắm!" Ánh mắt Nguyên Bảo híp thành một đường thẳng "Thật nhớ cái cảm giác này, giống như khi mình còn ở ngoài đời thực vậy!" BOSS nghe xong lời của cô thì hơi sửng sốt một chút, sau đó mặt mày dần dần giản ra: "Ngốc nghếch....." Ước chừng qua hai mươi phút sau, xe dừng trước cửa chính một căn biệt thự vô cùng tráng lệ, BOSS nhấn còi xe, một lát sau, xe chậm rãi tiến vào trong...... Căn nhà này được xây ở núi, vừa an tĩnh vừa đẹp, BOSS rất ít khi trở về đây..... Anh đi vào sân vườn trồng đầy hoa, một cụ già tuy lớn tuổi nhưng vẫn còn khỏe mạnh đang con người tưới nước cho cây cỏ...... "Ba......" BOSS cung kính gọi một tiếng, khí thế cũng còn cao ngạo như trước. Ba? Ba BOSS? Nguyên Bảo có chút kích động, sau đó muốn chui ra nhìn người ba trong truyền thuyết của BOSS, BOSS cúi đầu, tựa như đang uy hiếp cô, sau đó Nguyên Bảo ép ham muốn xuống,...... "Tiểu Sóc à con......" Bóng dáng kia từ từ xoay người lại, đôi chân hình như không được linh hoạt cho lắm, mỗi bước đi đều run rẩy. "Cẩn thận một chút......" BOSS đi tới giữ ông. "Nghĩ sao mà lại về nhà vậy? Ở công ty không bận sao?" "Trở lại xem người như thế nào ạ!" BOSS đẩy cái xe lăn qua, ông lão ngồi xuống rồi thở phào nhẹ nhõm, thoạt nhìn rất mệt mỏi. Nguyên Bảo nhìn dáng vẻ của ông lão, mặc dù già nua rồi, nhưng hình dáng vẫn rất cương nghị, tròng mắt mang màu xanh dương thâm thúy, một cái nhìn cũng đã biết được máu mũ chân chính, mà BOSS rõ ràng rất giống, chỉ là, so với trong tưởng tượng thì có vẻ ba BOSS hơi bị già...... "Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" "Không có đâu ạ, ngày mai diễn ra Supermodel Cup, cho nên hôm nay con muốn tới thăm người thôi!" BOSS nhẹ giọng nói xong, sau đó đẩy xe lăn ra khỏi nhà..... Hôm nay ánh mặt trời rực rỡ, chưa từng nghĩ cũng có ngày an ổn như thế này, BOSS khẽ rũ hàng mi, nhìn gương mặt già nua đang nở nụ cươi của ông, sau đó trong mắt hiện lên tia ngầm ngâm: "Ba, sau này con sẽ thường xuyên về thăm người, lúc không có chuyện gì thì bảo lão Vương dẫn người đi ra ngoài dạo đi ạ, con thấy không khí ở trang viên này cũng không tệ, cho nên đi ra ngoài dạo cho thoải mái tinh thần!" "Biết rồi, quản cho tốt chuyện công ty của con đi kìa!" Bàn tay mang theo nếp nhăn vỗ lên mu bàn tay anh "Cũng không quản lý công ty đến già đâu, con cũng trưởng thành rồi, nếu như thích con gái nhà ai thì, mang về cho ta nhìn một chút!" Cô gái~ Thân thể Nguyên Bảo chợt động đậy, sau đó bóng đang trong màn hình chuyển qua chuyển lại một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn làm bộ đáng thương dòm ra nhìn gò mắt xinh đẹp của BOSS...... BOSS như phát giác ra cái gì, anh cúi đầu, hai con mắt xanh mực như hiện lên ý cười "Dạ biết, ba, con sẽ tìm cho người một đứa con dâu tốt!" "Vậy thì tốt, mọi thứ chúng ta đều từ tay trắng dựng nên, nếu gia thế người ta không tốt con cũng đừng ghét bỏ họ!" "Dạ!" Rất tốt!!! Con dâu!!! Nguyên Bảo bị đả kích, cô nhìn con búp bê vải trong tay, chớp chớp của mình mắt to, sau đó tức giận ngồi một bên trên đầu giường...... 【 Tinh! Tiểu Bảo Bảo của người không muốn tìm mẹ mới~~ xin ba Sóc suy nghĩ cẩn thận! 】 Tiểu thư hệ thống biến mất rất lâu lần nữa xuất hiện, thân thể BOSS không khỏi cứng đờ, sau đó ông Ngôn nghi hoặc nhìn về phía anh: " Hình như có người nói chuyện?" "Không, không có đâu ạ, ba nghe lầm rồi!" BOSS hơi mất tự nhiên cười cười, sau đó nhìn cảnh cáo điện thoại Nguyên Bảo đang ở trong túi quần. "Đúng là đã già rồi, nghe gì cũng không rõ......" Mà Nguyên Bảo thì có cảm giác uất ức: Dường như BOSS bắt đầu trách cô rồi, nhưng cô đâu có làm gì đâu, toàn bộ đều là nguyên nhân của Tiểu thư hệ thống mà! Sự bất mãn trong mắt cô ngày càng nhiều, nhưng khii nhắc đến tiểu thư hệ thống, cô đột nhiên nhớ tới cái ngày tiểu thư hệ thống muốn tặng quà gì đó to to, rốt cuộc là cái gì? Lòng hiếu kỳ đã khiến Nguyên Bảo chôn chặt suy nghĩ ở đó, sau đó đôi mắt từ từ liếc lên cái ô nho nhỏ phía trên..... "Ngôn Sóc, ngày mai sẽ diễn ra Supermodel Cup?" Nhìn Diệp Hiên đang đi tới, ánh mắt BOSS xẹt qua tia không kiên nhẫn: "Sao anh lại đến đây?" "Tôi có chuyện muốn nói với anh họ đấy." Mắt Diệp Hiên nheo lại "Hôm nay, tôi, nhìn thấy,......" "Ba, con với Diệp Hiên đi trước!" BOSS khẽ lên giọng, anh đi lên, một phen tóm lấy cà vạt của anh ta rồi kéo ra sau bụi hoa, thấy bốn phía không có người, ông cụ cũng không chú ý tới bên này, anh mới buông lỏng ra. "Tiểu Sóc, cậu nên nhẹ nhàng một chút!" Anh ta chỉnh trang lại nếp nhăn trên áo, cười như không cười nhìn Ngôn Sóc. "Anh muốn làm gì?" "Cái giọng đó là sao?" Diệp Hiên đưa tay ngắt một chiếc lá "Hôm nay ta thấy được một hình ảnh thú vị, còn thuận tiện quay lại nữa nè!" Anh ta nói xong, quơ quơ cái điện thoại trong tay! BOSS lạnh lùng nhìn anh ta, đôi mắt xanh thẳm chợt bao bọc bởi một màu đen "Diệp Hiên, anh tốt nhất không cần phải không biết tự lượng sức mình!" "Tôi không phải không biết tự lượng sức mình....." Diệp Hiên nhún nhún vai "Hôm nay giống như tôi nhìn thấy dì Liên, nhưng hơi kỳ lại, không phải dì liên đã chết rồi sao? Cho nên tôi rất nghi ngờ, muốn cầm tấm hình này đi tìm dượng!" BOSS không nói gì, nhưng hai bàn tay anh ngày càng nắm chặt, anh tiến lên, đưa tay giữ lấy vai anh ta: "Anh biết anh đang ở đây làm cái gì không? Diệp Hiên, anh là cái người cực kỳ ngu xuẩn....!" "Nói thế nào?" "Anh nghĩ cầm tấm ảnh ấy cho ông cụ xem rồi sẽ hết trách nhiệm sao, hiện tại thì sau này ông cũ sẽ giao toàn bộ tài sản cho tôi, nếu như anh muốn để cho Bạch Liên gặp ông cụ, vậy thì cám ơn ý tốt của anh rồi, ông cụ già rồi, chịu không được nỗi giày vò này đâu, nếu đến phút cuối mà biết Bạch Liên không còn sống được bao lâu, ngược lại chỉ gây tôn thương đến sức khỏe của ông ấy, anh nói đi, anh có thể gánh được hết sao?" Một câu cuối cùng của BOSS đã đè thấp đến âm lượng nhỏ nhất, sắc mặt Diệp Hiên trắng bệch trong nháy mắt, ẩn ý trong lời nói của anh Diệp Hiên đều hiểu rõ, anh ta kinh ngạc nhìn anh: "Cậu thật sự can đảm đấy!" "Anh xem tôi có dám hay không!" Trong đôi mắt thâm thúy của anh thoáng qua tia tàn nhẫn, khiến cho lưng anh ta toát ra mồ hôi lạnh "Tôi có thể để cho bà ta giả chết, thì ta cũng có thể khiến bà ta chết thật, tốt nhất anh nên thu hồi mấy thứ đồ chơi ấy lại đi, tôi không đụng anh, là tôi còn bận tâm mặt mũi của anh trước anh em nhà họ Diệp, bằng không, tôi đã sớm ra tay với anh rồi!" Lời của BOSS vừa dứt, anh ta không khỏi lui về sau mấy bước, cái trán không khỏi tiết ra mồ hôi lạnh...... "Tiểu Hiên, Tiểu Sóc, hai đứa đang làm gì vậy? " "Đến đây ạ, ba!" BOSS sửa sang tây trang, sau đó nở nụ cười nhẹ nhàng "Đến giờ cơm tối rồi, chúng ta về thôi!" "Được!" Ông Ngôn gật đầu một cái, sau đó nhìn Diệp Hiên đang đứng sững bên kia "Tiểu Hiên cũng đi cùng đi, đã lâu rồi không đoàn tụ với nhau " "Được ạ, thưa dượng!" Diệp Hiên cười cứng ngắc, nhìn bóng lưng kia, cái tay đang nắm điện thoại run rẩy, sau đó bước theo. Nhà họ Ngôn rất lớn, nhưng người giúp việc lại không có mấy người, từ trước đến nay đều rất yên tĩnh, hôm nay Diệp Hiên đến cùng với Ngôn Sóc, ông cụ cũng rất vui mừng, cho nên một nơi thường ngày rất yên tĩnh giờ lại rất nhộn nhịp! "Có muốn ở lại tối nay không, sáng may qua đó vẫn còn kịp!" "Không ạ!" Ngôn Sóc kéo tấm mềm trên đùi ông lên "Người nên chăm sóc cho mình thật khỏe, đợi Supermodel Cup kết thúc là con không còn chuyện gì nữa rồi, đến lúc đó con mang người ra ngoài đi dạo!" "Con còn bận việc của con, không cần để ý đến ta đâu!" Ông cụ cũng không muốn làm trễ nãi công việc của anh "Công ty lúc ta quản lý cũng từng có thời kỳ phá sản, con không cần để ý việc thua cuộc đâu" "Không đâu ba!" BOSS đứng dậy, nhìn về phía quản gia sau lưng "Chú Vương, ba con nhờ chú nhé!" "Tôi biết rồi, thiếu gia!" "Vậy, con với Diệp Hiên đi trước!" "Đi thôi!" Ông cụ hào sảng phẩy tay, sau đó di chuyển di lăn vào bên trong, nhưng thấy tấm lưng kia vẫn khiến cho người ta chua xót! Nhìn ông cụ vào phòng, BOSS mới mở cửa vào xe. "Bộp!!" Lúc anh chuẩn bị đóng cửa, Diệp Hiên lập tức giữ lại cửa xe "Ngôn Sóc, tôi sẽ không để yên như vậy đâu!" "Ngu xuẩn!" BOSS một tay đẩy anh ta ra, sau đó dùng lực đóng cửa xe lại, để lại đoàn khói màu xám theo đuôi xe đang rời đi. "Chết tiệt!!" Diệp Hiên dùng sức đá chiếc xe thể thao màu đỏ chói bên cạnh, giận dữ liếc mắt nhìn bóng xe đang rời đi, anh ta cũng vội vã lên xe. BOSS lẳng lặng lái xe, đột nhiên có cảm giác gì đó là lạ. Anh nghĩ ngợi kỹ một chút, sau đó, nhớ ra hình như hôm nay hơi yên tĩnh..... BOSS đưa tay móc điện thoại di động ra, sau khi bật màn hình, anh vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện cô bé Lolita đáng yêu trên màn hình giờ đã thay thế bằng ảnh đôi mắt mèo. Sự nghi ngờ trong lòng anh càng sâu, sau đó di chuyển đến mục cài đặt, mở nó ra..... 【Xin lỗi, chương trình này đã bị tháo dỡ hoặc đã bị cài đặt sai! 】 Chuyện gì xảy ra...... BOSS đột nhiên ngừng xe, tiếp tục mở chương trình ấy lên. 【Xin lỗi, chương trình này đã bị tháo dỡ hoặc đã bị cài đặt sai!】 【Xin lỗi, chương trình này đã bị tháo dỡ hoặc đã bị cài đặt sai!】 【Xin lỗi, chương trình này đã bị tháo dỡ hoặc đã bị cài đặt sai! 】 ...... Liên tục thực hiện nhiều lần, Ngôn Sóc chỉ có thể nhận được mấy chữ lạnh lẽo như vậy..... Hai mắt của Ngôn Sóc cứ nhìn dòng chữ nổi lên đến cả chục lượt, lần đầu tiên, trong lòng anh sinh ra một cảm giác lo lắng dày đặc.