Editor: Fuurin *Ed: Chuẩn bị phát cẩu lương, cẩu độc thân đâu mau mau ra xếp hàng nhận quà :)))))) Hai người đại diện chứng kiến tin tức này, tất nhiên cũng nhìn thấy được phản ứng của mọi người. Nhìn từng lời động viên không đồng nhất đến từ cộng đồng fan, họ âm thầm giơ ngón cái. Đúng là đắc lực mà. Như nghĩ đến điều gì đó, anh ta cười hắc hắc hai tiếng, rồi tìm số điện Quý ảnh hậu gọi sang. Cậu cho rằng tắt máy thì tôi không thể quấy rầy cậu chắc? Lúc này, Tinh Nhan và Dung Ngọc đang dùng cơm. Ngay từ đầu Dung Ngọc đã chuẩn bị rời đi, dù sao thì cũng rất trễ rồi, mà anh thì cũng chẳng đói lắm. Ngược lại, Tinh Nhan hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp giữ người lại. Vì cũng có chút tư tâm, nên cuối cùng Dung Ngọc vẫn ở lại. "Ngon thật đó." Tinh Nhan ăn một bàn thức ăn, cảm khái: "Anh đây chính là người đàn ông có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp." Cô xoa xoa bụng mình, có chút tiếc nuối, đáng tiếc là nguyên chủ có thói quen ăn rất ít, lại không thể rượu chè hay ăn uống quá độ, bây giờ chỉ mới có nửa tháng từ khi cô đến đây, vẫn chưa khôi phục được hoàn toàn, dù có lòng muốn ăn thêm thì cô cũng chẳng ăn nổi. Chỉ có thể chia làm nhiều bữa ăn. "Ối, anh đừng dọn." Tinh Nhan trợn tròn mắt, "Bỏ cái mâm xuống cho tôi." Nhìn Dung Ngọc bỏ mâm xuống với vẻ mặt khó hiểu, cô mới thở phào nhẹ nhõm. "Chờ lát nữa trước khi đi ngủ tôi sẽ ăn thêm." "Vẫn còn muốn ăn à?" Dung Ngọc có chút dở khóc dở cười đặt mâm xuống, không biết là bản thân nên vui vì cô thích tay nghề của mìn, hay là nên bất đắc dĩ vì cô không nỡ bỏ thức ăn thừa đến nỗi tuyên bố trong chốc lát sẽ ăn thêm bữa nữa. Anh nhìn những thứ còn lại trong mâm, cũng không còn nhiều lắm, thực tế là cô đã ăn không ít. Suy nghĩ một chút, anh nói: "Chút thức ăn còn lại này e rằng không đủ, cứ đổ đi đã, rồi tôi lại làm thêm cho em có được không?" Thật ra ăn quá nhiều cũng không tốt cho sức khỏe, nhưng ngẫu nhiên thả lỏng một lần thì cũng không sao. Thời tiết thế này, thức ăn để bên ngoài một lúc sẽ biến chất, anh có thể tranh thủ lúc này là một chút món ăn khuya, cô vẫn có đủ thời gian tiêu thực, mà đến khi muốn ăn thì món ăn vẫn còn ấm. "Vậy. . ." Tinh Nhan nhìn anh một cái, mấp máy đôi môi đỏ mọng, khó có khi cảm thấy thẹn thùng: "Vậy làm phiền anh quá." Tuy lời là nói như vậy, nhưng cô hoàn toàn không hề có ý ngăn cản. Chỉ là cười với anh một cách ngoan ngoãn, giống một chú mèo con bình thường luôn cao ngạo, cuối cùng lại cúi thấp đầu, giơ móng vuốt nhỏ nịnh nọt kêu meo meo meo meo. Dung Ngọc vì chút tâm tư này của cô mà vừa thấy buồn cười vừa tức giận. Đương nhiên, còn có cả một chút cảm giác vui vẻ khi được coi như người trong nhà. Dung túng xoay người vào phòng bếp, mặt mày anh mang theo vui vẻ bắt đầu làm việc. Cũng đúng lúc này, di động của Tinh Nhan vang lên . Tinh Nhan mở ra nhìn, là người đại diện Từ. "Tinh Nhan à?" Đại diện Từ cười hơ hớ: "Đang xảy ra chút chuyện, mà tôi thì không gọi cho Dung Ngọc được, a ha ha ha, anh ta còn ở chỗ cô không?" Tinh Nhan nhìn nhìn di động, sao mà cứ nghe thấy trong tiếng cười a ha ha ha ha kia có chút bỉ ổi thế nhỉ. "Để tôi chuyển máy cho anh ấy." Cô nhún vai, nói qua điện thoại. "Dung Ngọc!" Cô mang dép lê bước loẹt xoẹt, kéo cửa phòng bếp ra, ghé đầu vào gọi, "Có điện thoại từ người đại diện của anh nè." Dung Ngọc đang ung dung thong thả xào thức ăn, nghe vậy nghiêng đầu nhìn cô, động tác trong tay cũng không ngừng lại, cười, nói: "Em giúp tôi cầm lại đây với." Tinh Nhan nhìn nhìn hắn động tác trong tay, ồ một tiếng, gật đầu rồi lại gần để điện thoại vào sát tai anh. "Từ ca, có chuyện gì vậy?" Lúc này tâm trạng đang tốt, Dung Ngọc kêu hai tiếng Từ ca. "À ~" Đại diện Từ đã nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, nói: "Không có chuyện gì thì không thể gọi điện cho cậu được à?" Hình như nghĩ đến điều gì, anh ta không đứng đắn cười hắc hắc hai tiếng: "Dung gia ngài đây tiến triển nhanh thật nha hắc hắc, đã đến mức gọi nhau là Dung Ngọc, Tinh Nhan rồi cơ đấy...tôi gọi đến làm trễ nãi chuyện tốt của hai người sao?" Dung Ngọc không nhanh không chậm đảo thêm vài nhát nữa, rồi cắt lời anh ta: "Nói vào điểm chính." "Được rồi." Đại diện Từ có chút tiếc nuối, nhưng vẫn mau chóng nói vào chuyện chính, kể lại chuyện trên blog cho anh. Chuyện này nói dài thì cũng không dài, nhưng bảo ngắn thì cũng chẳng ngắn, dù sao thì Tinh Nhan giơ điện thoại một hồi tay đã có chút mỏi, vô ý hạ xuống một chút. Âm thanh bên kia càng ngày càng xa xăm, hình như là đang hỏi gì đó, không nghe thấy ai trả lời liền hơi nóng nảy: "Này? Dung đại gia anh có đang nghe không đó?! Nếu đang nghe thì "a" một cái trả lời tôi xem nào!" Dung Ngọc cười cười nhìn cô gái đang lười biếng, thật không nỡ nói gì cô, bèn dứt khoát cúi người xuống, nghiêng đầu trả lời: "Tôi đây, anh tiếp tục đi." Đại diện Từ nhắm mắt lại, hít sâu, được rồi, anh nhịn. "Tôi nói là...cậu muốn xử lý chuyện này như thế nào?" Đây là chuyện nhỏ, là tình huống người hâm mộ đều vui khi chuyện thành công, dưới tình huống này, không làm sáng tỏ không phản bác lại là tốt nhất. Nhưng mà chuyện có liên quan tới Quý ảnh hậu thì có khi sẽ khác đấy...Không thấy quý công tử thanh cao người ta vì Quý ảnh hậu mà biến thành thiếu niên nghiện mạng xã hội rồi đó sao? "Chờ chút để tôi hỏi Tinh Nhan đã." Dung Ngọc suy nghĩ một lát, rồi nói. Vừa nói vừa múc thức ăn đã làm tốt ra đặt lên ban. Phản ứng đầu tiên của đại diện Từ chính là: "Quả nhiên là vậy." "Chuyện gì vậy?" Lúc này Tinh Nhan mới phát hiện được mình đã vô ý hạ điện thoại xuống thật thấp, cô mở to mắt nhìn, rồi đến gần hơn để di động gần thêm chút. "Không cần đâu." Dung Ngọc đặt muôi xuống, cười kéo tay cô, nói lại mọi chuyện một lần rồi hỏi: "Em nghĩ nên làm sao đây?" Thái độ hiển nhiên là --- cô nói thế nào anh sẽ làm như thế đó. Không biết là cố ý hay là vô tình, bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô của anh cũng đã quên buông ra. Tinh Nhan thật sự không hề chút ý tới điều này, cô suy nghĩ một chút, rồi trả lời: "Đây là chuyên ngành của Hứa tỷ, nghe theo Hứa tỷ đi." Ánh mắt Dung Ngọc lộ ra sự vui vẻ. Dưới tình huống này, chỉ cần cô không phản đối, Hứa tỷ nhất định sẽ lựa chọn không làm rõ sự việc. Mà đối với tính cách từ xưa đến nay của hai người họ, một số chuyện, chỉ cần không làm sáng tỏ, chính là đã giải thích rõ cho điều gì rồi. - - anh bỗng nhiên muốn cám ơn fan quá. Dường như bây giờ mới chú ý, anh buông tay cô ra, lấy lại di động nói với đại diện Từ quyết định của mình. Từ ca cũng không phải loại người không biết ý, chỉ là bị Dung Ngọc chọc cho tức nên nhịn không được mà muốn phá hư chuyện tốt của anh, lúc này đã nhận được đá án nên cũng nhanh chóng đi gọi cho Hứa tỷ để thương lượng. Cuối cùng thì Dung Ngọc vẫn ra về. ... Chỉ là, ở một nơi mà bọn họ không biết, đang bộc phát một trận khắc khẩu. Bạn trai cũ hít sâu một hơi, nhìn cô gái đang ném này ném nọ trước mặt, nhỏ giọng nói: "Anh đã nói rồi, em không nên đi trêu chọc cô ấy." Nhìn cuộc sống của bạn gái trước càng ngày càng tốt, thậm chí còn cùng Dung Ngọc ở chung một chỗ, anh ta không để ý ư? Đương nhiên là không thể nào rồi. Những lúc đêm khuya vắng lặng, tình cảm, kỉ niệm vốn bị xem nhẹ ùn ùn kéo đến kèm theo nỗi hối hận, ngụm nước uống vào cũng trở nên đắng chát vô cùng. Nhưng mà, tất cả những thứ đó đều không thể sánh bằng an toàn của bản thân được. Hắn nhìn ra, cô đã không có chút tình cảm nào với hắn nữa, lời nói muốn trả thù lúc trước, tuyệt đối là thật Cô càng tốt, thì hắn lại càng bất an. Nhưng loại phương pháp này thực sự có tác dụng ư? ! Địa vị của cô bây giờ đã rất vững chắc, trừ khi bị tung hình khiêu dâm hay hít ma túy ra, những trò trẻ con khác đều vô dụng hết, hơn nữa sẽ đánh rắn động cỏ. "Anh dám hung dữ với tôi? !" Người phụ nữ kinh ngạc kêu lên, âm thành bén nhọn hoàn toàn không có tí khí chất nào: "Nếu như không phải tại anh, thì tôi còn phải đi đối phó cô ta làm gì chứ? !" Người đàn ông xoa xoa thái dương, nói: "Trước tiên hai chúng ta tạm dừng cãi vã đã.." Lúc phụ nữ tức giận thì làm sao có thể phân rõ phải trái, cô ta trực tiếp ngắt lời hắn, lần nữa quát lên. Căn nhà đèn sáng thâu đêm. ... . . . Cùng lúc đó, lúc này trong nhà Tinh Nhan cũng đang sáng đèn. Cô đã ăn xong bữa khuya, có chút no quá nên nằm trên giường không ngủ được. Nghĩ đến chuyện xảy ra trên blog mà Dung Ngọc nói hồi tối, liền dứt khoát lên blog xem. Chuyện này rất dễ tìm thấy, độ hot của Dung Ngọc không phải trò đùa, hot search đều là tin tức của anh. Cô tùy ý bấm vào một cái. Chính là vài bức ảnh rất rõ nét. Vừa nhìn vào là biết đây là siêu thị lầu dưới chỗ cô ở. Cô không có chuyển ra khỏi nhà trọ do công ty cung cấp, vì lớn lên xinh đẹp lại giỏi ca múa, vận may lại tốt, lần đầu xuất đạo đã đạt giải nữ phụ xuất sắc nhất, nên công ty cũng ưu ái cô hơn. Chất lượng nhà trọ tất nhiên cũng thuộc hàng cao cấp, dù là môi trường sống hay những phương tiện sinh hoạt khác đều rất tốt, an ninh lại bảo đảm, nên cô cũng không cần thiết phải ngụy trang bản thân làm gì. Không ngờ lại bị chụp trong tình huống này, Tinh Nhan nghĩ. Cô lập tức bấm vào mấy tấm ảnh. Ngón tay run run. Nhìn vẻ mặt của người trong ảnh, ngón tay đặt trên con chuột dừng thật lâu vẫn chưa bấm. Bình thường anh ấy vẫn dùng ánh mắt này nhìn cô sao? Cô không nhìn thấy vẻ mặt anh lúc đó cho nên không hề hay biết. - - nó lại khiến lòng người ta say mê đến thế. Chỉ một tấm ảnh, mà người vốn bình thường làm việc rất dứt khoát như cô xem mất một lúc lâu. Sau khi xem xong, cô suy nghĩ một chút, rồi bấm vào blog của Dung Ngọc. Lúc này mới phát hiện, blog của Dung Ngọc, người này lộn xộn đến rối tinh rối mù. Ngày đó khi cô follow anh có xem qua blog của anh, khi đó, blog vẫn còn là một cánh đồng hoang vu, tuy ôn hòa nhưng vẫn cao ngạo xa cách. Nhưng mà hình như không lâu sau đó, Dung Ngọc liền bắt đầu thay đổi, liên tiếp hai ngày bắt đầu đăng blog. Điều này không phải điểm chính. Tinh Nhan trừng mắt nhìn bình luận mà fan của anh để lại. Trên mấy bình luận được cho lên top, nào là bí kíp theo đuổi vợ yêu, là sao để cô ấy yêu bạn hơn, rồi là....làm thế nào bắt lấy trái tim Quý ảnh hậu. Còn cả, lời cảm ơn fan mà anh vừa mới đăng lên nữa. Trong ba người ắt có một người là thầy ta, cám ơn mọi người, rất nhiều chuyện may nhờ có mọi người ở đây. Rất nhiều chuyện lướt qua trước mắt cô. Đuôi mắt Tinh Nhan nhếch lên, lấy tay chống cằm nhìn màn hình, môi đỏ cao quý khẽ cong lên. - - có một tiểu khả ái thầm mến cô thì phải làm sao bây giờ? - - đương nhiên là phải ăn hết nha. Tác giả có lời muốn nói: Quần chúng ăn dưa bị dọa rớt dưa: Tiểu khả ái nói ai vậy? Dung ảnh đế giơ móng vuốt, vui mừng phấn chấn: Tôi! Tôi tôi! Tôi là tiểu khả ái! ----- Hết chương 8 -----